Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 306




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Em đã thấy tỳ nữ đi bên cạnh nàng ta bao giờ chưa?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Trân Châu lắc đầu, người trả lời lại là Bích Ngọc, người hay vào cung h3ơn: “Quận chúa, hình như là người hầu của
Tam công chúa.”
“Quả nhiên…” Thẩm Hi Hòa khẽ “à” một tiếng.
Chợ ngựa là địa điểm giao dị1ch quan trọng với phiên bang, dù không có nhiều binh sĩ canh gác nhưng trị an cũng
nghiêm ngặt, còn có phiên dịch viên để tránh bất đồng ngôn ngữ lú9c mua bán. Không dùng mất tăm thế này đúng
là lạ.
“Nhị nương tử mắc bẫy Tam công chúa rồi.” Bích Ngọc bất giác nhíu mày.
Thẩm Hi Hòa3 nhìn Thẩm Anh Nhược đang vui vẻ chuyện trò cùng Thổ Phồn vương tử, cười nói: “Nàng ta cũng
lớn lên trong cung, các em đừng tưởng nàng ta thế đơn l8ực mỏng mà dễ bắt nạt.”
Thẩm Hi Hòa quay mặt đi, nụ cười trên khóe môi dần trở nên lạnh lẽo: “Có điều phải dạy dỗ mấy người nha dịch
tuần tra mới được, dễ dàng bị điệu hổ ly sơn thế này, thật là… Trân Châu à…”
Trân Châu cúi người, Thẩm Hi Hòa thì thầm bên tai nàng ta một lúc, sau đó Trân Châu lập tức lui ra.
Sau khi được Thẩm Anh Nhược giúp đỡ giải quyết vụ phiền toái, thấy nàng biết tiếng Thổ Phồn, Thổ Phồn vương
tử rất ngạc nhiên, lập tức hỏi han: “Nàng là công chúa của bệ hạ?”
“Ta không phải công chúa mà chỉ là thư đồng của công chúa thôi.” Thẩm Anh Nhược lịch sự làm lễ, “Công chúa
của chúng ta thấy mấy vị gặp phiền phức bèn phái ta đến đây giúp đỡ.”
Thoạt đầu, nghe nói Thẩm Anh Nhược chỉ là thư đồng, hắn thấy hơi hụt hẫng. Tại Thổ Phồn, thư đồng của vương
tử thường được chọn từ người hầu, nhưng nghe Thẩm Anh Nhược nói câu kể tiếp, hắn lại sáng mắt lên.
Hắn nhìn theo hướng nhìn của Thẩm Anh Nhược, thấy được Tam công chúa đang ngồi xa xa. Hắn từng gặp qua
Tam công chúa, bắt đầu thấy có thiện cảm bèn hỏi Thẩm Anh Nhược: “Tam công chúa cũng biết tiếng Thổ Phồn
sao?”
“Tất nhiên rồi, công chúa là người học rộng tài cao.” Thẩm Anh Nhược ca ngợi.
Cung nữ đi cùng Thẩm Anh Nhược vốn chẳng biết tiếng Thổ Phồn, thấy nàng ta nhìn mình dò hỏi, Thẩm Anh
Nhược bèn nói dối: “Vương tử hỏi ta có phải công chúa không, ta bèn đáp ta là cháu gái bệ hạ.”
Cung nữ gật đầu.


Thẩm Anh Nhược lại nói với Thổ Phồn vương tử “Công chúa của chúng ta rất thích Thổ Phồn, thích thảo nguyên có
cỏ xanh biêng biếc thơm ngát hương hoa và tiếng ca chứa chan tình cảm.”
Thổ Phồn vương tử hớn hở: “Nhất định công chúa sẽ được toại nguyện.”
Thẩm Anh Nhược làm lễ rồi dẫn cung nữ của Tam công chúa đi khỏi đó. Vừa quay lưng đi, nụ cười trên mặt nàng
ta đã tắt ngóm.
Không mấy ai biết nàng ta thông thạo tiếng Thổ Phồn, nay Tam công chúa lại đẩy nàng ta ra mặt, bảo nàng ta giải
quyết vụ rắc rối này với tư cách là huyện chủ.
Mấy ngày nay Tam công chúa cứ quấn lấy nàng ta, phiền không chịu được, ngày nào cũng mời đi dạo, Thẩm Anh
Nhược nghĩ muốn triệt để xóa bỏ ý định của Tam công chúa thì phải giải quyết từ gốc. Phải làm cho Thổ Phồn
vương tử thích Tam công chúa và chủ động cầu hôn, để Tam công chúa biết cảm giác bị người khác hãm hại là như
thế nào.
Thẩm Anh Nhược vừa mới đi khỏi chợ ngựa, một vụ ẩu đả quy mô lớn giữa đã xảy ra tại đó giữa lái buôn ngựa và
khách phiên bang. Một sự kiện ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao như thế này tất nhiên sẽ được tấu lên Hữu Ninh
để, kết quả là các nha dịch tuần tra ngày hôm ấy đều bị phạt hèo, các tướng lĩnh cũng vì vậy mà bị khiển trách tùy
mức độ, không ít người bị giảng chức.
Nên biết rằng hành động lơ là nhiệm vụ của bọn họ rất nguy hiểm, chỉ cần một phút sơ sẩy là có thể khiến hai nước
trở mặt, chiến tranh bùng nổ. Bây giờ mà không phạt thật nghiêm, ngộ nhỡ sau này xảy ra biển cổ thật thì tai hại vô
cùng!
Vì vụ náo động này mà Bộ Sơ Lâm không mua ngựa được, nàng ta bèn kéo Thẩm Hi Hòa đi nơi khác chơi. Bộ Sơ
Lâm định dẫn Thẩm Hi Hòa đi ăn một bữa thật ngon, tình cờ thay, vừa bước vào tiệm ăn đã thấy Thôi Tấn Bách từ
trong tiệm đi ra.
Thôi Tấn Bách dẫn theo một nhóm sai dịch của Đại Lý tự, xem ra là có việc.
Ngay khi thấy được Thôi Tấn Bách, sắc mặt Bộ Sơ Lâm cứng đờ, lập tức tránh như tránh tà, thậm chí không đợi
Thôi Tấn Bách chào hỏi Thẩm Hi Hòa đã níu tay áo Thẩm Hi Hòa kéo đi: “Quận chúa, mau đi thôi”
Thẩm Hi Hòa bị nàng ta lôi đi bất thình lình, ngoái đầu lại thì thấy Thôi Tấn Bách đứng quay lưng về phía bọn họ,
một lúc lâu sau, thuộc cấp lên tiếng nhắc nhở, hắn mới cất bước đi khỏi đó. Thẩm Hi Hòa vùng khỏi tay Bộ Sơ Lâm:
“Sau này người còn thế nữa thì đừng trách ta không khách khí” Bộ Sơ Lâm cười ngượng, quyết định gọi một bàn
đầy ắp món ngon để xin lỗi, nhưng hầu hết đều vào bụng nàng ta cả. Bộ Sơ Lâm vừa ăn uống thỏa thuê, vừa luôn
mồm giới thiệu lai lịch các món này cho Thẩm Hi Hòa.
Bộ Sơ Lâm không bình thường tí nào nhưng lại không nhận thức được điều đó.
“A Lâm à” Thẩm Hi Hòa chợt gọi nàng ta.
Bộ Sơ Lâm ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn nàng.
“A Lâm, người đang phân tâm vì hắn” Thẩm Hi Hòa nói toạc ra, “Ngươi khó chịu, người để ý đến Thôi Thiếu
khanh, ngươi cũng thích hắn”


Thẩm Hi Hòa không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng thấy Bộ Sơ Lâm miễn cưỡng cười vui mà chẳng biết
vì sao như thế, bỗng dưng nàng lại mềm lòng.
“Ta thích hắn ư?” Bộ Sơ Lâm chỉ vào chính mình với vẻ khó tin, “Tuyệt đối không thể nào!” “Ngươi không cần phải
chổi mà hãy tự hỏi lòng mình ấy” Thẩm Hi Hòa nói, “Ta không coi trọng tình yêu, nhưng nếu có ngày thật sự có
người khiến tim ta rung động, nhất định ta sẽ dũng cảm đối mặt. Ta sẽ dứt
khoát lựa chọn nên tiếp tục hay chia tay, nên làm liều đánh cược một lần hay rút lui kịp thời, có vậy mới không có
lỗi với bản thân”
Bộ Sơ Lâm mấp máy môi song vẫn cúi đầu lặng thinh. Nàng ta thích Thối Tấn Bách ư?
Bộ Sơ Lâm chưa từng nghĩ đến chuyện này nhưng lại không phản bác được lời Thẩm Hi Hòa nói. Trước ánh mắt
điềm tĩnh nhìn thấu lòng người của Thẩm Hi Hòa, dường như mọi tâm tư của nàng ta đều bị phơi bày, kể cả những
suy nghĩ đến chính nàng ta còn không biết.
Bộ Sơ Lâm gắp thêm mấy miếng, sau đó bỗng dưng thất thần, cánh tay cầm đũa khựng lại giữa chừng. Một giọt
nước mắt trong veo rơi vào trong bát cơm, Bộ Sơ Lâm đặt bát đũa xuống, đưa tay lau nước mắt rồi bình tĩnh nhìn
Thẩm Hi Hòa và nói: “UU, muội nói đúng, ta đã rung động với hắn chẳng biết từ bao giờ”
Những mối tình hai người họ chắc chắn không thể đơm hoa kết trái, hắn là một vị quan tuổi trẻ tài cao, nếu không
có gì trắc trở, sau này hẳn sẽ có địa vị cao, sẽ thành người đứng đầu gia tộc Thôi thị. Nàng ta lại là con của một
phiên vương khác họ, không thể vì hắn mà vứt bỏ trách nhiệm của bản thân, mặc cho phụ thân một mình gánh vác.
Thậm chí nàng ta còn chẳng dám nói thật cho hắn biết mình là con gái nữa là, không phải vì không tin tưởng nhân
phẩm của hắn, song có một số việc không thể sơ suất được.
Hắn không biết cũng tốt, tránh được phiền não, bị hắn ghét cũng được, dần dà hai người họ sẽ ngày một xa cách.


Nếu có ngày thân phận của nàng ta bị lộ, hắn cũng không bị liên lụy. “U U, ta là Thục Nam vương thế tử” Ánh mắt Bộ Sơ Lâm hết
sức quyết đoán, giọng điệu điềm tĩnh, “Muội nói đúng, chẳng có gì mà không dám đối mặt, không dám thừa nhận cà. Dao sắc chặt
đay rồi, đã không thể có kết cục tốt đẹp thì nên chấm dứt ngay từ sớm, làm vậy tốt cho cả ta và hắn.”
Khi thấy Bộ Sơ Lâm rơi nước mắt, Thẩm Hi Hòa đã biết nàng ta sẽ từ bỏ, người cứng cỏi như nàng ta nào dễ rơi nước mắt chứ?
Tình yêu quả là chất độc đáng sợ nhất trần đời, có thể khiến người ta đứt từng khúc ruột, Thẩm Hi Hòa thở dài.


Bộ Sơ Lâm đã quyết định như vậy, Thầm Hi Hòa cũng không nhiều lời nữa.