Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 303




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Điều hồ: Cây lúa dại
Thẩm Hi Hòa xuống bếp, ngâm gạo điều hồ, định nấu cơm điêu hồ cho Tiêu Hoa Ung.
Cơm điê3u hồ là món ăn ưa thích của giới quyền quý trong Kinh, cách nấu cũng rất đa dạng, trong đó xa xỉ nhất là
dùng tay gấu và tha1i báo, Thẩm Hi Hòa chưa từng thử và cũng không định thử.
Nàng quyết định phổi cùng canh trĩ rừng và tương sò do mình9 tự tay làm, làm vậy sẽ giúp cơm điêu hồ có hương
thơm nức mũi, có vị ngọt thanh khiến người ta say mê. Sau khi gạo và nước 3canh đã hòa quyện với nhau, Thẩm Hi
Hòa nêm chút đường, lượng đường phải thật chuẩn xác, có vậy hạt cơm mới thơm mềm, vị đậm8 đà của trị rừng
thấm vào từng hạt gạo, ăn vào tươi ngon không chê vào đâu được.
Mỗi lần nàng làm món này, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An tất sẽ đánh nhau để quyết xem ai được ăn nhiều hơn,
một khi rưới thêm tương sò nàng tự làm, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An sẽ chẳng bận tâm ai lớn ai nhỏ nữa.
Thật ra nấu ngay tại Đông cũng sẽ tốt hơn, nhưng sau kinh nghiệm lần trước, Thẩm Hi Hòa không muốn thể cho
lắm.
Cơm điêu hồ sẽ không bị nguội trong thời gian ngắn, nàng nấu trong phủ rồi đem đến Đông cung cũng được. Hơn
nữa đậy nắp sau khi chín còn giúp nước canh và cơm hòa quyện triệt để hơn, mùi thơm càng thêm nức mũi. Ngoài
món này ra, Thẩm Hi Hòa còn làm bánh nướng thịt dê.
Đây là một loại bánh nướng của người Hồ* đòi hỏi khả năng khống chế lửa chuẩn xác và kỹ thuật nhồi bột lành
nghề. Phần nhân thịt dê dùng một cân thịt dê tẩm ướp gia vị, thêm hành lá, chao và muối, nhồi vào trong vỏ bánh,
phết dầu vừng và rắc vừng bên ngoài rồi cho vào lò nướng.
(*) Tương tự bánh naan (bánh mì dẹt không men) của Ấn Độ.
Vỏ bánh thơm và giòn, thịt dê tươi ngon, thơm mùi hành lá và vừng, cực kỳ ngon miệng.
Khi hai món này được đặt trước mặt Tiêu Hoa Ung, hắn mở nắp đậy ra, mùi hương thơm nức xộc vào mũi làm hai
mắt hắn sáng lên. Hắn ăn thử một miếng, sau đó không ngừng tay được.
Thiền Viện đứng cạnh ngửi mùi không thôi mà thèm nhỏ dãi, đành tìm có lui ra ngoài tìm Cửu Chương kiểm thử
bỏ bụng.
Ăn uống no nê, Tiêu Hoa Ung cảm thấy thật thỏa mãn, mặt mày hớn hở: “UU mời ta một bữa ngon, không biết ta
có thể giúp gì cho UU được chăng?”


Thẩm Hi Hòa sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với hắn làm gì. Không thể bảo là Thẩm Hi Hòa so đo tính toán được,
nhưng trong lòng nàng, hắn chỉ là người được nàng chọn làm phu quân, nàng có việc gì muốn nhờ cũng ngại đòi
hỏi, thế nên mới bỏ công làm món ngon đúng ý hắn, xem như có qua có lại.
“Ta muốn lấy một lọ thuốc mà điện hạ đã đưa cho Bộ thể tử.” Thẩm Hi Hòa nói thẳng. Tiêu Hoa Ung đang cầm
chung trà chợt run tay, làm nước trà suýt nữa sinh ra ngoài. Hắn không ngờ Bộ Sơ Lâm lại nói chuyện này cho
Thẩm Hi Hòa biết mà chẳng hề kiêng dè, nhất thời cảm thấy ngại ngùng khó tả.
Tiêu Hoa Ung khẽ hằng giọng, cố gắng bình tĩnh mà hỏi: “UU cần thứ đó làm gì?”
“Ta muốn dùng để đối phó với Mục Nỗ Cáp vương tử.” Thẩm Hi Hòa không giấu gì hắn, “Từ trước Tết ta đã cho
người ra tay với Ngũ công chúa, cuối tháng này nàng ta sẽ bị khám nhầm là có thai, ta vốn định bố trí một cái bẫy
khác cho nàng ta nhưng giờ vừa hay có Mục Nỗ Cáp nên đổi cách khác. Giờ chỉ còn một bước cuối cùng, đó là để
Mục Nỗ Cáp vương tử biết công chúa đã có thai gần hai tháng, chẳng qua muốn hắn ta đổ vỏ mà thôi. Đàn ông mà
bị vậy thì quá mất mặt, đương nhiên hắn ta sẽ tìm công chúa đôi co, lúc đó có lỡ tay giết chết công chúa cũng là hợp
tình hợp lý.”
Toàn bộ kế hoạch của Thẩm Hi Hòa là như thế, có điều màn trả thù của Tiêu Hoa Ung vừa khéo khiển lý do Mục
Nỗ Cáp giết công chúa càng thêm thuyết phục. Thẩm Hi Hòa định giấu lọ thuốc này trong cung của Dương Lăng
công chúa, thoạt tiên để Mục Nỗ Cáp biết Dương Lăng công chúa đang gài bẫy mình, sau đó lại cho hắn ta biết
Dương Lăng công chúa đã cho mình uống thuốc bất lực nhằm đảm bảo địa vị sau này của đứa bé trong bụng nàng
ta.
Hiện tại, có lẽ Mục Nỗ Cáp vẫn chưa chạm vào nữ nhân nào khác sau Dương Lăng công chúa nên chưa biết mình bị
bất lực. Một khi biết được việc này và kiểm chứng xong, hắn ta sẽ không tài nào giữ được bình tĩnh để nhận thấy
việc Dương Lăng công chúa bỏ thuốc mình khá là bất hợp lý.
Thẩm Hi Hòa chỉ cần hắn ta bốc đồng trong nhất thời là đủ để hoàn thành cạm bẫy hoàn hảo này.
Sau này liệu hắn ta có thể tỉnh táo ngẫm lại hay không cũng không quan trọng. Nghe xong, Tiêu Hoa Ung nhìn
Thẩm Hi Hòa với vẻ tán thưởng, cạm bẫy mà nàng bố trí chẳng những hết sức chặt chẽ, lại có thể lợi dụng những
biển số phát sinh trong quá trình thực hiện để điều chỉnh kế hoạch bất cứ lúc nào, người như vậy mới có khả năng
khống chế đại cục, một khi ra tay thì dù có bao nhiêu biển số vẫn nắm vững mọi chuyện trong lòng bàn tay.
“Nàng không muốn biết kẻ sai sử Dương Lăng là ai ?” Tiêu Hoa Ung hỏi.
“Ta đã làm nhiều cách mà Dương Lăng công chúa không chịu nói, đã vậy ta cũng chẳng cần biết nữa.” Thẩm Hi
Hòa cười nhạt, “Dương Lăng công chúa không phải kẻ tép riu, nàng ta mà mất tích sẽ gây ra sóng to gió lớn, muốn
bắt giữ nàng ta để tra khảo là chuyện bất khả thi.”
Nếu Dương Lăng chỉ là một người bình thường, dù có là quý nữ đi chăng nữa thì Thẩm Hi Hòa cũng có thể bắt cóc
nàng ta và giam tại một nơi tối tăm không thấy được ánh mặt trời, thế nào cũng có ngày cày được miệng nàng ta.
Nhưng Dương Lăng công chúa cư trú trong thâm cung, muốn bắt cóc không phải dễ, mà có bắt được cũng sẽ kinh
động cả hoàng thành, rất có thể Hữu Ninh đế sẽ ra lệnh truy lùng gắt gao, Thẩm Hi Hòa chưa tự tin đến mức cho


rằng mình có thể an toàn thôi lui trong hoàn cảnh đó.
Nếu đã không thể mọi được danh tính kẻ đứng sau lưng điều khiển Dương Lăng công chúa từ miệng nàng ta,
Thẩm Hi Hòa đành lấy mạng Dương Lăng công chúa để cảnh cáo kẻ đó.
“Bắt cóc ư..” Tiêu Hoa Ung trầm ngâm, “Cũng không phải không thể.”
“Điện hạ đã giúp ta nhiều rồi, ta không muốn để điện hạ phải lo nghĩ thêm nữa.” Thẩm Hi Hòa từ chối khéo,
“Không phải ta tự phụ, ta chẳng sợ bị đâm lén đầu. Nhưng không thể xem thường việc này được, dù có thành công
thì điện hạ cũng bị liên lụy. Nên nhớ bệ hạ đang theo dõi điện hạ gắt gao đây.”
“Ông ta có biết cũng chẳng sao.” Tiêu Hoa Ung muốn âm thầm ra tay đối phó Hữu Ninh đế, song hắn cũng không
sợ đối đầu trực diện. “Không nên.” Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Được con tép mất con tôm.”


“Đâu là tôm đầu là tép?” Tiêu Hoa Ung hỏi, “Ta không thể bỏ qua cho kẻ có thể gây hại đến nàng được. Kẻ đó giỏi náu mình trong
tối, lại chưa rõ nguyên nhân khiến hắn ra tay với nàng. Đã vậy, hắn còn dễ dàng sai khiển được công chúa, chứng tỏ là người có
quyền có thể. Lần này không thành, hắn quyết không bỏ qua đầu, thể nào cũng có lần sau.”
“Điện hạ đã biết kẻ đó có quyền thế thì cũng phải biết hắn đang theo dõi Dương Lăng công chúa sát sao chứ. Chỉ cần điện hạ có động
tĩnh gì là hắn ta cũng hành động ngay, điện hạ chưa chắc đã bắt cóc công chúa thành công, có khi còn bại lộ không chừng.” Thẩm Hi
Hòa phân tích ti mi, “Có lẽ đây chính là mục đích của kẻ đó đầy, ta mà điều tra bằng được thì lại đúng ý hắn ta rồi.”
Khả năng này không phải là không có, Tiêu Hoa Ung cúi đầu nói: “Nếu vậy là ta làm liên lụy đến nàng rồi.”
“Điện hạ, con đường này chắc chắn sẽ đầy rẫy gian nguy, chúng ta đã chọn cùng tiến cùng lùi, điện hạ chớ nên nghĩ vậy, sau này thế
nào cũng có kẻ ra tay với điện hạ vì muốn đồi phó ta.” Thầm Hi Hòa an ủi.