Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 284




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mùa Đông ngày ngắn, dùng bữa tối xong thì mặt trời đã lặn, Thẩm Hi Hòa đứng dậy cáo từ, Tiêu Hoa Ung không
giữ nàng lại mà tiến nàng ra khỏi Đôn3g cung: “U U, cảm ơn nàng đã nấu cho ta một bữa.”
Trong lòng hắn thật mâu thuẫn, vừa vui vẻ vì được ăn cơm nàng làm, vừa khó chịu khi t1hấy nàng quá khách khí
với mình.
Tình yêu luôn là vui buồn đan xen như thế.
“Vương gia hỏi ta vì sao lại thâm tình với nàng đến9 thế.” Tiêu Hoa Ung không để Thẩm Hi Hòa có cơ hội lên tiếng
mà nói luôn một mạch, “Ta không biết tại sao, nhưng khi ở bên nàng, ta thấy rất vu3i vẻ, lòng được bình yên.”
“Ở bên điện hạ ta cũng thấy rất thư thái.” Thẩm Hi Hòa chân thành nói.
Đôi mắt đen láy của nàng tron8g veo, không có vẻ mông lung khiến người ta không đoán được tâm tư như thường
ngày, nàng thật lòng thấy thư thái khi ở bên hắn, nhưng cảm giác thư thái này không liên quan gì đến tình yêu.
Nếu là ngày xưa, chắc chắn Tiêu Hoa Ung sẽ cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng giờ đây hẳn đã nghĩ thoáng hơn
trước nên chỉ cười đáp: “UU luôn đối xử với ta khác với người khác.”
Ít ra là có khác biệt, chứng tỏ những việc hắn làm không hoàn toàn uổng công, bây giờ nàng chưa yêu hắn cũng
không sao, rồi một ngày nàng sẽ có tình cảm với hắn.
Tạ Uẩn Hoài cũng từng nói câu này, nàng thừa nhận mình có đối xử khác biệt với Tiêu Hoa Ung. Tạ Uẩn Hoài và
Bộ Sơ Lâm là bằng hữu, Tiêu Hoa Ung lại là người nàng muốn gả, thân phận khác biệt đương nhiên cần được đối
đãi khác biệt.
“Ta có thể mời UU đi dạo ngắm hoa đăng dịp Tết Nguyên tiêu được không?” Tiêu Hoa Ung hỏi với vẻ chờ mong.
Thẩm Hi Hòa khẽ lắc đầu: “Điện hạ, ta không thích nơi ồn ào huyên náo.” Không cần nghĩ cũng biết Tết Nguyên
tiêu trong Kinh náo nhiệt đến mức nào, cả thành đèn đuốc sáng trưng, nam thanh nữ tú hẹn nhau đi dạo, ngoài
đường người qua kẻ lại tấp nập, nàng không thích thế.
Thứ nhất là nàng không thích ồn ào, thứ hai là khứu giác quá nhạy bén, người qua kẻ lại quá nhiều, mùi hương hỗn
độn, làm nàng choáng váng đầu óc.
Hôm nay nàng thật khác, trước kia nàng luôn đoan trang tao nhã, tự xưng phong hào, hôm nay thì không, Tiêu Hoa
Ung sung sướng trong lòng: “Vậy để ta đặt chỗ ở Đông Lâu, ngồi đó ngắm hoa đăng trong
thành được không?”


Đông Lâu nằm bên bờ Lâm Giang, là một trong số những tòa nhà cao nhất Kinh đô, được xây dựng dựa theo Phật
pháp. Đông Lâu rất cao nên có thể quan sát toàn bộ kinh đô, mỗi dịp lễ tết là lại kín chỗ.
Tầng cao nhất của Đông Lâu có bốn nhã gian, chuyên dành cho nhà quyền quý.
Thẩm Hi Hòa nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được.”
Tiêu Hoa Ung tươi cười, trông hơi ngờ nghệch. Không biết có phải vì bị ý cười của hắn lây nhiễm không mà Thẩm
Hi Hòa cũng cười theo: “Xin điện hạ dừng bước.”
Nàng làm lễ rồi dẫn Trân Châu rời đi.
“Em có cách giải chất độc trong người điện hạ không?” Lên xe ngựa, Thẩm Hi Hòa hỏi Trân Châu.
Nàng bảo Trân Châu bắt mạch cho Tiêu Hoa Ung cũng vì hi vọng biết đâu sẽ có cách.
“Nô tỳ và Tùy A Hỉ đã nghiên cứu về chất độc trong người điện hạ từ lâu.” Trân Châu tiếc nuối lắc đầu, không
riêng gì Tùy A HỈ, nàng ta còn thảo luận với Tạ Uẩn Hoài. Dù gì Thẩm Hi Hòa cũng sắp gả vào Đông cung, vả lại
trước mắt xem ra nàng không muốn Thái tử điện hạ mất sớm.
“Không có nhận định gì khác ư?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Trân Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Tề đại phu học rộng hiểu nhiều, hắn nói có lẽ chất độc trong người điện hạ không
phải là của người Hán. Hắn định đầu Xuân sang năm đi các nước Tây Vực xem sao, có lẽ sẽ gặt hái được điều gì đó.
“Hắn muốn rời Kinh ư?” Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên, Tạ quốc công phủ vẫn còn bình yên, Thẩm Hi Hòa cứ tưởng Tạ
Uẩn Hoài sẽ đối phó phu thê Tạ Kích bằng những thủ đoạn lôi đình, vậy mà sau vụ việc lần trước, dường như hắn
đã quên phu thê Ta Kích.
“Quận chúa, Tạ quốc công phủ đang hỗn loạn lắm.” Hiếm khi hiểu được ý Thẩm Hi Hòa, Tử Ngọc tích cực thể
hiện, “Kể từ khi Tạ quốc công phạm lỗi, bị cách chức tạm thời, người Tạ thị bèn bắt tay nhau gây sức ép. Đã vậy
bọn họ lại có suy nghĩ khác nhau, có người ủng hộ đón Tề đại phu về, kẻ lại buộc Tạ quốc công nhận con thừa tự từ
một chi dòng bên, có điều ý kiến thứ nhất được ủng hộ nhiều hơn.
Đây là lẽ đương nhiên, Tạ quốc công phủ có tước vị thừa kế, nếu là cốt nhục ruột thịt, triều đình chỉ cần xác minh là
có thể thừa kế được rồi. Nếu không có đích xuất thì thử tử cũng được, nhưng nếu là con thừa tự thì e là không có
quyền, bằng không Thục Nam vương đã nhận con thừa tự, việc gì phải để Bộ Sơ Lâm giá con trai.
Tạ Kích đang giữ tước vị, nhưng tước vị không phải là của riêng của ông ta.
Thẩm Hi Hòa nghe xong thì lặng thinh, đây là việc riêng của Tạ Uẩn Hoài, nhất định hắn không muốn bị quá nhiều
người nhòm ngó.
“Có điều, hình như Tạ quốc công cũng không muốn.” Tử Ngọc úp mở, “Em nghe bạn nói tộc trưởng Tạ thị đã tìm
cho Tạ quốc công một người lương thiếp, một khi sinh được con trai thì sẽ nhận Viễn thị làm mẫu thân trên danh


nghĩa, xem như đích tử.”
Tạ Uẩn Hoài hận Tạ Kích là thế, đương nhiên Tạ Kích không muốn đưa Tạ Uẩn Hoài về Tạ gia, sợ ban đêm cũng
không dám ngủ. Nhận con thừa tự từ dòng bên thì tước vị của Tạ gia sẽ chấm dứt trong tay ông ta, ông ta không
muốn trở thành tội đồ của dòng tộc, vậy thì chỉ có thể sinh thêm đứa nữa.
Viên thị sinh không được thì tìm người khác.
“Cũng chỉ có thể.” Thẩm Hi Hòa phì cười.
Tạ Kích vì Viễn thị mà hãm hại chính thế, người ông ta đã dùng tam môi lục sinh, kiệu tám người khiêng đón về,
thậm chí không màng đến Tạ Uẩn Hoài, đứa con trai xuất chủng của mình, vậy mà nay, trước áp lực của người
trong tộc, ông ta định ruồng bỏ Viên thị ư?
Thẩm Hi Hòa cứ tưởng tình yêu của ông ta sâu nặng lắm, chung thủy lắm, đến chết cũng không thay lòng nữa cơ.
“Quận chúa thật sáng suốt, đàn ông trên đời đa phần toàn kẻ phụ bạc.” Tử Ngọc tán thành.
Nàng ta hóng hớt được kha khá chuyện nội trạch của các danh gia vọng tộc chốn Kinh thành, càng ngày càng cảm
thấy đàn ông dễ trở mặt, khi còn chưa chiếm được thì xem đối phương như trân bảo, thậm chí dù đối phương đã gả
cho người khác cũng có thể vì nàng ta mà sống chết liều mạng, nhưng một khi đã cưới được về nhà thì lại khác, cho
dù có thương yêu thật lòng thì lâu ngày nhiều người cũng sẽ thay lòng đổi dạ.
“Thái tử điện hạ không chừng cũng thế. Hiện tại, Tử Ngọc còn chán ghét đàn ông hơn cả Thẩm Hi Hòa.
Trân Châu hằng giọng, ý bảo nàng ta nói chuyện cẩn thận chút. Thẩm Hi Hòa lại mỉm cười: “Em nói đúng, chuyện
gì cũng có thể xảy ra.”
Thẩm Hi Hòa cho rằng không thể đánh đồng nhân phẩm của Tiêu Hoa Ung với Tạ Kích được, nhưng thể sự khó
lường, ai biết được liệu một người có thể thay đổi tính tình khi gặp phải biến cố hay không.


Chỉ vài ngày nữa là Hữu Ninh để sẽ cho bá quan nghi Tết, Kinh đô có tuyết lớn, nhà nhà giăng đèn kết hoa, chỉ cần mở cửra số là sẽ
thấy những dãy đèn lồng đỏ nối dài trong tuyết trắng, hòa cùng sắc đỏ của hoa mai. Kinh đô so ra náo nhiệt hơn Tây Bắc nhiều. Bách
tình Tây Bắc dù ăn Tết thì vẫn duy trì tinh thần cảnh giác.
Trước giao thừa một ngày, Đào gia và Tiết gia cùng đến mời Thẩm Hi Hòa sang đón giao thừa, đương nhiên Thầm Hi Hòa muốn đến
Đào gia, Bộ Sơ Lâm cũng đến tìm nàng, ra vẻė đáng thương, Thầm Hi Hòa đành dẫn nàng ta đi theo.
Chuyện này suýt nữa biến thành trò cười. Đêm giao thừa, đúng giờ Tý, văn bối phải làm lễ với trưởng bối, người hầu phải vái lạy chủ
nhân. Nam thì quỳ lạy, nữ thì làm túc lễ. (*) Một kiểu vái của phụ nữ Trung Quốc thời cổ, không dập đầu, chi quỳ và nâng tay ngang
mày.


Bộ Sơ Lâm vui vẻ quá đà, suýt nữa làm túc lễ.