Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 283




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Trân Châu, em bắt mạch cho điện hạ đi.” Không phải Thẩm Hi Hòa không tin Thiên Viên, nàng cũng không nghi
ngờ Tiêu Hoa Ung giả 3vờ, chỉ muốn bày tỏ lòng quan tâm, muốn biết Tiêu Hoa Ung có bị tổn thương nghiêm
trọng gì hay không.
“Vâng.” Trân Châu1 quỳ xuống bên cạnh Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung thản nhiên chìa tay ra, Trân Châu bắt mạch cho Tiêu Hoa Ung, phát hiện T9iêu Hoa Ung tuy là đàn
ông nhưng trong người lại có một luồng hàn khí mãnh liệt đang hoành hành, tựa như một con thú bị bao vây3.
Trân Châu rụt tay lại rồi nói: “Đơn thuốc mà thái y lệnh kê cho điện hạ rất phù hợp.”
“Điện hạ còn chỗ nào không ổn n8ữa không?” Thẩm Hi Hòa hỏi Trân Châu. “Trân Châu nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Vào Đông, điện hạ có thể ngâm thuốc tắm hàng ngày, có thể làm giảm cảm giác tê cóng ở tứ chi.”
“Thải Y viện cũng có kê một đơn thuốc, Thiên Viên, người dẫn Trân Châu đi xem thử.” Tiêu Hoa Ung phân phó.
Thiền Viện lạnh lợi vâng dạ, sau đó nhường đường cho Trân Châu: “Trân Châu cô nương, mời đi theo ta.”
Trân Châu nhìn Thẩm Hi Hòa, thấy nàng gật đầu đồng ý mới đi theo Thiên Viên. Các công nhân còn lại đều đã lui
ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung. Trong lò đang đốt than thơm, mùi hương nhàn
nhạt quanh quẩn, Tiêu Hoa Ung mỉm cười dịu dàng.
“Đa tạ điện hạ đã bôn ba nghìn dặm giúp đỡ phụ thân ta.” Thẩm Hi Hòa thật lòng cảm tạ.
Tiêu Hoa Ung tươi cười: “UU không cần cảm ơn, có thể giúp được nàng là ta đã vui rồi.”
“Cho dù thế nào ta cũng phải cảm ơn điện hạ.” Thẩm Hi Hòa làm ngơ lời trêu chọc của Tiêu Hoa Ung, “Điện hạ có
kiêng ăn thứ gì không?”
Tiêu Hoa Ung lập tức hào hứng hẳn lên, ánh mắt sáng rực: “UU định nấu gì đó cho ta sao?”
“Ta không biết điện hạ thích món gì, lần nào đến Đông cung cũng được điện hạ khoản đãi món ngon, thành thử
muốn chuẩn bị cho điện hạ một món gì đó để bày tỏ lòng biết ơn.” Thẩm Hi Hòa gật đầu. Tiêu Hoa Ung sốt ruột
nắm tay Thẩm Hi Hòa kéo nàng đi đến phòng bếp của Đông cung. Hắn cao hứng quá mức, làm Thẩm Hi Hòa
không tài nào vùng ra được, đành phải lên tiếng: “Điện hạ, ngài buông tay ta ra đi.”
Tiêu Hoa Ung lập tức buông tay, Thẩm Hi Hòa bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã ngửa ra sau, Tiêu Hoa Ung vội nhào
tới ôm nàng vào lòng, tỏ ra tự trách: “UU có bị thương không?” Bị Tiêu Hoa Ung ôm chầm lấy, Thẩm Hi Hòa vội
đẩy hắn ra, đứng thẳng dậy rồi xụ mặt nhìn hắn – kẻ đang tỏ ra luống cuống. Xưa nay nàng không phải kẻ lấy bụng
tiểu nhân đo lòng quân tử nhưng lần này nàng cảm thấy Tiêu Hoa Ung cố ý!


Nhưng nàng không có chứng cứ nên không thể chỉ trích hắn. Vả lại, hôm nay nàng đến đây để tạ ơn hắn, không
tiện quay ngoắt đi ngay. Thẩm Hi Hòa chỉnh lại búi tóc rồi nói: “Không sao, ngoài này lạnh lắm, điện hạ về phòng
đi, bảo cung nhân dẫn đường cho ta là được.”
Nàng không muốn ở bên hắn thêm một giây một phút nào nữa, hắn là đồ háo sắc!
Đã thế còn là một tên háo sắc đầy tâm cơ, có thể làm việc xấu mà không để lại dấu vết!
Tuy rằng nàng không thiếu cách đối phó với loại người này, nhưng ngặt nỗi nàng lại đang chịu ơn hắn.
“U U không sao thì tốt, vừa rồi ta mừng quá nên mới thất thổ.” Tiêu Hoa Ung giải thích cho hành vi đường đột vừa
rồi của mình, sau đó thản nhiên đi tiếp, “Để ta dẫn U U đến phòng bếp, ta chưa thấy quý nữ xuống bếp bao giờ,
cảm thấy hơi tò mò. UU cho ta đứng xem nhé, ta sẽ không làm phiên đầu.”
Thấy hắn mặt dày như vậy, Thẩm Hi Hòa hơi hối hận, chẳng qua cái ơn này quá lớn, không thì nàng chỉ muốn
chuẩn bị một phần quà cảm tạ đưa đến Đông cung cho xong. Nàng có thể làm vậy với Tiêu Trường | Doanh, vì
nàng từng cứu mạng hắn.
Không cần biết mục đích của nàng là gì, không cần biết nàng có định cứu hắn ngay từ đầu hay không, sự thật là
nàng đã cứu Tiêu Trường Doanh, kịp thời giải độc cho hắn, bằng không rất có thể Tiêu Trường Doanh sẽ mất
mạng, nhẹ nhất cũng mất một cánh tay.
Còn về việc đánh cắp chứng cứ thì đó là bản lĩnh của nàng, không thể xem như đền ơn, thế nên khi được Tiêu
Trường Doanh cứu tại Cô Độc Viên, nàng mới thản nhiên chuẩn bị một phần quà để quản gia đem tặng nhằm bày
tỏ lòng biết ơn của mình, thế là xong.
Nhưng với Tiêu Hoa Ung lại khác, nàng chưa từng giúp Tiêu Hoa Ung việc gì, cùng lắm chỉ là đôi bên cùng có lợi,
mình lại nhiều lần mắc nợ hắn. Dù là bị động hay chủ động đi nữa thì thiếu nợ vẫn phải trả nợ, nàng không thể
mạnh tay với Tiêu Hoa Ung được.
Thẩm Hi Hòa làm ngơ hắn, dùng sự im lặng để cho thấy mình đang không vui. Tất nhiên Tiêu Hoa Ung nhận thấy
vẻ bất mãn của nàng nhưng hắn cũng không giận, vẫn mặt dày đi theo. Cung nhân trong phòng bếp thấy Tiêu Hoa
Ung đến, trong lòng không khỏi sợ hãi. Bọn họ còn nhớ như in lần điện hạ nổi hứng muốn học chế biến món ăn làm
phòng bếp loạn cào cào cách đây mấy tháng.
“Điện hạ..” Cửu Chương chạy tới làm lễ, muốn nói lại thôi. “Hôm nay quận chúa muốn làm ít thức ăn, các ngươi
giúp quận chúa một tay.” Tiêu Hoa Ung phân phó.
Cửu Chương thở phào nhẹ nhõm, may mà Thái tử điện hạ không đích thân xuống bếp. Nghĩ vậy, hắn nở nụ cười
chân thành: “Mời quận chúa vào, quận chúa cần nguyên liệu gì thì cứ sai bảo nô tài, nô tài sẽ lập tức chuẩn bị.”
Thẩm Hi Hòa dò xét một hồi, chọn được vài thứ. “Chỉ cần mấy thứ này thôi, phiền ngươi rửa sạch rồi thái giúp ta.”
Thẩm Hi Hòa giỏi nấu nướng, nhưng tay nghề nấu nướng của nàng không bao gồm việc sơ chế. Danh môn quý nữ
học nấu nướng đều giống nhau, chỉ cầm dụng cụ đảo qua đảo lại, có người thậm chí chẳng mó
tay, chỉ quan sát sơ qua, sau này có làm chủ mẫu quán xuyến gia đình thì cũng không sợ bị nhà bếp lừa gạt, bởi vậy


bọn họ chỉ cần xuống bếp chỉ huy là được.”
Ăn điểm tâm trước bữa chính là chuyện bình thường, Thẩm Hi Hòa không giảm bớt số món. Nàng làm món Hán
Cung Kỳ, món này xuất phát từ nữ hoàng Võ Tắc Thiên, bà ta thích chơi cờ song lục nên trong cung cũng có trào
lưu chơi cờ, còn làm ra một món điểm tâm có hình dạng như quân cờ.
Thẩm Hi Hòa lại làm ngỗng quay, tôm nướng, trời lạnh thế này cũng chỉ trong cung mới có tôm sống. Nàng thấy
còn có thịt lợn.
Đương thời không ai thích ăn thịt lợn, chế thịt lợn hạ cấp, Thẩm Hi Hòa hỏi Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ có ăn thịt lợn
được không?”
“Chỉ cần do UU nấu, có là thuốc độc ta cũng ăn.” Tiêu Hoa Ung tựa cửa mà đáp.
Thẩm Hi Hòa lườm hắn, không hỏi han gì nữa mà làm theo ý mình. Nàng định làm thịt băm chưng tương kiểu
Giang Tây, thường ngày nàng rất thích món này, có điều nhà quyền quý không ăn thịt lợn, thịt vai càng khó mua
hơn nên nàng hiếm khi làm.
Năm món chính, một món điểm tâm, Thẩm Hi Hòa hầm rượu hoa cúc, cùng Tiêu Hoa Ung dùng bữa tối tại Đông
cung, thấy Tiêu Hoa Ung cũng thích ăn thịt băm mình làm, không chê món này quê mùa thấp kém, Thẩm Hi Hòa
rất vui.


“Tay nghề của UU thật mê hồn.” Tiêu Hoa Ung không màng hình tượng, ăn đến no căng.
Một phần là do thích Thẩm Hi Hòa, nhưng phải nói nàng nấu ăn rất ngon.
“Điện hạ quá khen, ta chi là thùng rỗng kêu to thôi.” Thầm Hi Hòa không khiêm tốn gì, đây là ăn ngay nói thật.
Nàng không biết sơ chế nguyên liệu, cũng không biết cầm dạo, nếu không có người hầu, nàng chưa chắc làm ra được mấy món ngon
thế này.