Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 282




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa chỉ có thể nói chừng ấy, nhiều lời hơn chỉ khiến người ta sinh lòng ác cảm. Tề Bồi có nghe hay không,
có thể buông bỏ thù hậ3n hay không thì còn tùy vào cậu ta.
Sau này, thiện hay ác cũng tùy cậu ta lựa chọn.
Thẩm Hi Hòa bước ra khỏi cửa, cảm n1hận được gió lạnh ập tới, nàng dừng bước, ngoài đầu lại: “Tề Bồi, a huynh
cậu là người thế nào?”
“A huynh ta tuy là thương nhân9 nhưng tính tình trường nghĩa, làm ăn uy tín. Năm nào huynh ấy cũng quyên tặng
cho Cô Độc Viện và Bị Điện Viện, lại cúng dường cho chùa3 miếu đạo quan.” Trong lòng Tề Bồi, ca ca là người
quang minh lỗi lạc nhất.
Trời đã hứng sáng, Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Khi nào c8ảm thấy lòng mình dao động, hãy thử nghĩ xem a huynh
cậu muốn cậu trở thành một người thế nào.”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa ra khỏi cửa, dấn bước trong gió rét.
Tề Bồi nhìn qua song cửa sổ, dõi theo bóng lưng nàng. Gương mặt thanh nhã của nàng dịu dàng như nắng ấm ngày
xuân, nổi bật giữa những cành mai đỏ thắm và tuyết trắng mênh mang, lời nàng vừa nói khắc sâu vào lòng cậu ta.
A huynh muốn cậu ta trở thành người như thế nào?
Tề Bồi thất thần, rơi vào trầm tư, thầm nhớ lại lời a huynh từng dạy.
“A Bồi, sau này để phải kiên cường, chính trực, a huynh không mong đợi giàu sang phú quý, không mong đề xuất
chúng hơn người, chỉ mong độ sống mà không thẹn với lương tâm.”
Khóe mắt Tề Bồi cay cay, nước mắt lăn dài trên má, nhỏ giọt trên mu bàn tay, Tề Bồi không kìm được mà khóc nức
nở.
Xa xa, Thẩm Hi Hòa nghe được tiếng khóc không kiềm chế của Tề Bồi thì vui mừng tươi cười, có thể mặc sức mà
khóc là tốt rồi.
Thẩm Hi Hòa rời khỏi viện tử được sắp xếp riêng cho Tề Bồi, chợt thấy Hồng Ngọc hấp tấp chạy tới: “Quận chúa,
Mạc Viễn về rồi ạ.”
Thẩm Hi Hòa nhanh chân đi đến chính đường, thấy Mạc Viễn đang đứng đó, dáng vẻ mệt mỏi, có phần tiêu tụy:
“Phụ thân ta ổn chứ?”
“Quận chúa, may mà lần này điện hạ đến kịp thời…” Mạc Viễn không cố tình khen ngợi Tiêu Hoa Ung, chỉ kể lại
đúng sự thật cho Thẩm Hi Hòa nghe


Bọn họ không ngờ Đột Quyết dám bất chấp nguy cơ nổ ra chiến tranh giữa hai nước để âm thầm lẻn vào, mai phục
mấy ngày liền giữa chốn băng tuyết mênh mông, sẵn sàng bỏ ra một cái giá đắt để ám sát Thẩm Nhạc Sơn.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa hết sức biết ơn Tiêu Hoa Ung: “Thái tử đâu?”
“Ngựa của Thái tử nhanh hơn chúng ta nhiều, có lẽ đã hồi cung sáng nay hoặc tối qua rồi.” Mạc Viễn đáp. “Hắn có
bị thương không?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Không ạ.” Thái tử điện hạ còn cùng vương gia đối ẩm rồi ngủ lại trong trận
một đêm nữa cơ.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mới yên tâm: “Huynh mau đi tắm đi, rồi dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, chuyển này mọi người
vất vả rồi.”
“Đây là trách nhiệm của thuộc hạ, quận chúa đừng nói vậy.” Mạc Viễn chắp tay, “Thuộc hạ cáo lui.” Thẩm Hi Hòa
quay sang hỏi Trân Châu: “Trân Châu, em bảo ta nên cảm tạ Thái tử điện hạ thế nào đây?”
Trân Châu vẫn còn bị thương nhưng hành động không có gì bất tiện, nên vẫn hầu hạ Thần Hi Hòa bình thường.
Nàng ta suy nghĩ một chốc rồi nói: “Thái tử điện hạ đã cứu vương gia, hắn vương gia đã hậu tạ rồi, quận chúa chỉ
cần nói lời cám ơn là được.
Thẩm Hi Hòa thấy cũng phải, có chuẩn bị quà quý giá đi nữa thì chưa chắc Tiêu Hoa Ung đã nhận, bèn nói: “Mai
chúng ta đến Đông cung thăm Thái tử điện hạ.”
Thôi thì làm món gì đó cho Tiêu Hoa Ung vậy, tiết trời đang lạnh thế này, không thể nấu sẵn trong phủ rồi đưa đi
được, đành phải đến Đông cung rồi mới bắt tay vào nấu. Đông cung không thiếu nguyên liệu nấu ăn, nàng chỉ cần
mang theo một lọ tương tự làm, lại đào một vò rượu hoa cúc ủ lúc Thẩm Vân An còn ở đây là được.
Trong khi Thẩm Hi Hòa đang mải nghĩ nên cảm tạ Tiêu Hoa Ung thể nào, tại Đông cung, Tiêu Hoa Ung đang để
thái y lệnh khám bệnh cho mình. Bắt mạch xong, thái y lệnh thở dài nặng nề: “Điện hạ, ngài không thể tùy tiện vận
nội lực được, sư huynh mà biết thì vị thần sẽ bị mắng té tát mất.”
Sở di thái y lệnh trở thành người của Tiêu Hoa Ung vì ông ta theo học phụ thân của Lệnh Hồ Chứng từ nhỏ. Phụ
thân ông ta bí mật đưa ông ta đến Lệnh Hồ gia, trong triều không có ai biết. Có Lệnh Hồ Chủng ở đó, thái y lệnh
chỉ có thể đứng về phía Tiêu Hoa Ung.
“Cô không sao.” Tiêu Hoa Ung rụt tay lại, “Ngươi cứ nói với bệ hạ là ta đã bình phục.” “Vâng.” Thái y lệnh cúi đầu
vâng dạ.
Sau khi ông ta lui ra ngoài, Tiêu Hoa Ung mới nói với Thiên Viên: “Mai chắc chắn UU sẽ vào cung thăm ta, ngươi
nhớ nói cho nàng biết chuyện ta suýt bị tổn thương gân mạch.”
Thiên Viên: “..”
“Điện hạ, chẳng phải người ta thường nói làm việc tốt không cần để lại tên tuổi hay sao?” Thiên Viên thắc mắc, lúc
trước điện hạ hải Thiên Sơn tuyết liên còn to tát hơn thế này nhiều cơ mà?
“Chuyện tuyết liên còn phải đợi thời cơ thích hợp, phải vận dụng đúng cách mới lấy được trái tim mỹ nhân.” Tiêu
Hoa Ung lườm Thiên Viên, “Bây giờ nói ra chỉ có thể khiến nàng cảm kích cô nhiều hơn chứ có tác dụng gì nữa


đâu?”
Hắn không thích làm anh hùng vô danh, đã bỏ công đương nhiên sẽ muốn được đền đáp. Nếu ước nguyện không
thành, hắn cũng không oán không hối, nhưng điều đó không có nghĩa hắn không mong muốn
gì.
Dù Thẩm Hi Hòa không có thất tình lục dục, hắn cũng sẽ kéo nàng xuống phàm trần, rơi vào bể tình cùng hắn.
“Nhưng điện hạ từng nói… sau này sẽ không lừa gạt quận chúa nữa.” Thiên Viên phải hỏi cho rõ, hắn không muốn
sau này bị quận chúa tỉnh sổ, Thái tử điện hạ vốn vô lương tâm, chắc chắn sẽ đẩy hắn ra chịu tội thay, sau đó còn
trừng phạt hắn để quận chúa nguôi giận!
Chịu tội thay cũng được đi, thân là thuộc hạ, chịu tội thay chủ tử là chuyện bình thường, nhưng có chết hắn cũng
muốn chết cho minh bạch! “Cô lừa gạt UU hồi nào?” Tiêu Hoa Ung chất vấn Thiên Viên, “Cô bị mất nội lực thật còn
gì? Suýt nữa tổn thương gân mạch còn gì?”
Thiên Viên nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vâng.”
Tiêu Hoa Ung liếc Thiên Viên một lát rồi nói: “Ngươi ngày càng vụng về, cô nghĩ chắc là do rảnh rỗi quá đấy, hay
là người và Địa Phương đổi chỗ…”
“Điện hạ!” Không đợi Tiêu Hoa Ung dứt lời, Thiên Viên đã quỳ phịch xuống đất: “Thuộc hạ không thể xa rời điện
hạ được…”
Tiêu Hoa Ung đỡ trán, không nhịn được mà nói: “Lui ra đi, đã mấy ngày liền cô không được dùng cái gối yêu thích
của mình rồi.”
Thiên Viên không dám nấn ná lại lâu, vội vàng lui ra ngoài. Tiêu Hoa Ung đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại,
mùi hương quen thuộc khiến hắn cảm thấy thật thư thái.
Thiên Viên quay người đóng cửa, thấy vậy thì không biết hình dung tâm trạng hiện tại của mình ra sao.
Mới chỉ là một cái gối mà đã thế, sau này quận chúa gả vào Đông cung, cùng quần chúa chung giường chung gối,
Thái tử điện hạ có còn rời giường nổi không?
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa vào cung gặp Tiêu Hoa Ung, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt hơn thường ngày, ánh mắt có
phần mỏi mệt: “Điện hạ… đã khỏe rồi chứ?”
Dù Mạc Viễn đã nói Tiêu Hoa Ung không bị thương nhưng vốn dĩ Tiêu Hoa Ung còn đang trúng độc, liệu sử dụng
võ công có khiến chất độc phát tác không?
“Ta…”


“Quận chúa, chất độc trong người điện hạ rất dữ dội, không thể tùy tiện sử dụng võ công được, lần này suýt nữa tồn thương gân
mạch.” Thiên Viên xen mồm, vẻ mặt lo lắng, “Xin quận chúa hãy khuyên điện hạ đi, điện hạ nghe lời quận chúa nhất.”
“Làm miệng, lui ra đi.” Tiêu Hoa Ung khẽ trách cử.
“Vâng.” Thiên Viên tủi thân đi ra ngoài.
Hắn tùi thân thật chứ không phải giả vờ!