Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 260




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tiết Cẩn Kiều khóc như mưa, Tiết Hoành đau lòng, vụng về dùng tay áo lau nước mắt cho nàng ta: “Đừng khóc,
người già ai mà chẳng phải chết, Tây Bắ3c vương là người đáng tin cậy, thúc tổ phụ thấy Chiêu Ninh quận chúa
cũng không phải vật trong ao, nếu nàng ta thật sự gả vào Đông cung thì thiên1 hạ này về tay ai còn chưa biết được.
Tiết gia đã bắt đầu xuống dốc, phụ thân con không thể chèo chống được Tiết gia, thúc tổ phụ chỉ mon9g có thể
gắng gượng đến lúc con cập kê, sớm ngày xuất giá. Làm con thừa tự của Nhị Lang thì sau này Tiết Hồi không thể
khó dễ con, nhưng cũng bất3 lợi ở chỗ nếu thúc tổ phụ không gượng nổi thì con sẽ phải để tang.
Thúc tổ phụ không dám tùy tiện xác định hôn sự cho con, người bình th8ường không thể bảo vệ được con, nhưng
nếu là Tây Bắc vương thế tử thì lại khác, vả lại còn có Chiêu Ninh quận chúa, con sẽ chẳng có gì phải sợ. Sau này gả
vào Thẩm gia, con phải biết nghĩ cho Thẩm gia, chứ không thể trông cậy vào Tiết gia được, Thẩm gia mới là người
thân của con.”
“Vâng.” Tiết Cẩn Kiều gật đầu nghẹn ngào, “Kiều Kiều biết rồi.”
“May mà… may mà ông trời thương xót.” Tiết Hoành vui mừng, rồi lại thở dài.
May mà Thất Nương gặp được Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An, Thẩm Vân An thật lòng muốn cưới, Tây Bắc vương
dù biết bệnh tình của Thất Nương cũng chỉ thương tiếc chứ không ghét bỏ. Một khi hôn ước đã thành, Thất Nương
xem như có nơi có chốn, ông ta có xuống suối vàng cũng có mặt mũi gặp lại thê tử quá cố.
Tiết Cẩn Kiều rất đau lòng và thúc tổ phụ – người nàng ta kính yêu nhất trần đời lại mắc bệnh nặng không thể cứu
chữa. Đại phu nói đây là tâm bệnh, vì quá nhớ nhung thê tử quá cố mà ra, không có thuốc nào chữa được.
Nàng ta không muốn mất thúc tổ phụ, nhưng cũng biết thúc tổ phụ thật sự rất nhớ thúc tổ mẫu, nhiều khi còn gọi
khuê danh thúc tổ mẫu trong giấc ngủ, thế nên nàng ta không dám nói thúc tổ phụ hãy gắng sống vì mình.
Thúc tổ phụ biết rõ phụ thân không thể chèo chống Tiết gia, biết rõ Tiết gia sẽ sa sút khi không còn mình mà vẫn
không lo lắng. Đến cả gia tộc cũng không thể khiến thức tổ phụ thiết sống, có thể thấy thúc tổ phụ đã mệt mỏi đến
thế nào, nàng ta dẫu đau lòng nhưng không muốn ích kỷ.
Nàng ta không biết thổ lộ nỗi lòng cùng ai, chỉ có thể tìm Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa ngồi trong noãn các, bất đắc
dĩ để Tiết Cần Kiều ôm mình. Hôm nay Tiết Cần Kiều vừa đến đã ôm cứng Thẩm Hi Hòa thể này, mắt đỏ hoe
nhưng không khóc, cũng không nói gì, chỉ ôm nàng không chịu buông tay.
Vì Tiết Cẩn Kiều sắp đính hôn với ca ca nên Thẩm Hi Hòa xem nàng ta như người thân, không quá bài xích với sự
thân mật của nàng ta. Thấy Tiết Cẩn Kiều đau lòng như vậy, Thẩm Hi Hòa không dám hỏi han,
sợ có sơ sẩy gì thì Tiết Cần Kiều sẽ bật khóc.


Tuy là nữ lang nhưng có lẽ vì bản thân không dễ gì rơi lệ nên Thẩm Hi Hòa rất sợ phải thấy nữ lang khóc.
“A tỷ, thúc tổ phụ sắp rời bỏ ta rồi.” Một lúc lâu sau, Tiết Cần Kiều mới cất tiếng, giọng khàn khàn,
Thẩm Hi Hòa nheo mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiết Cần Kiều, trong lòng sóng gió ngập trời.
Nếu Tiết Hoành qua đời, triều đình sẽ nổi lên sóng to gió lớn. Tiết Hoành là một trong ba tể tướng, hiện tại vị trí tể
tướng do ba thể gia nắm giữ, trong đó Thôi gia và Tiết gia có chính hiển giống nhau, lâu nay vẫn luôn bắt tay nhau
chèn ép Vương Chính.
Vị trí Trung thư lệnh mà trống thì người có khả năng được bổ nhiệm cao nhất là Vương Chính, không biết Hữu
Ninh để sẽ để ai đảm nhiệm vị trí Môn hạ tỉnh Thị trung đây.
Rất có thể Hữu Ninh để sẽ đề bạt Tiết Hồi, Tiết Hồi và Tiết Hoành không cùng chi nên không cần để tang, nhưng
năng lực của Tiết Hồi thì…
“A tỷ, ta muốn thúc tổ phụ sống tiếp, nhưng ta biết ông ấy đã quá mệt mỏi rồi.” Tiết Cần Kiều nói, nước mắt tuôn
rơi.
Nước mắt nóng hổi thấm vào y phục Thẩm Hi Hòa, khiến nàng thấy lành lạnh, Thẩm Hi Hòa không khỏi nói:
“Kiều Kiều, muội vẫn còn có a tỷ. Ta, phụ thân và a huynh đều sẽ đối xử tốt với muội, thúc tổ phụ đã quá mệt mỏi
rồi thì chúng ta nên để ông ấy được ra đi thanh thản, đừng để ông ấy không yên lòng nhắm mắt vì lo cho muội.”
“Vâng.” Tiết Cần Kiều gật đầu, ôm Thẩm Hi Hòa chặt hơn nữa. “May mà Kiều Kiều vẫn còn a tỷ.” Nếu không gặp
được a tỷ, nàng ta sẽ đáng thương biết mấy, chắc chỉ có nước đi theo thúc tổ phụ thôi.
Thẩm Hi Hòa ở với Tiết Cẩn Kiều cả ngày, dường như Tiết Cẩn Kiều phát hiện được Thẩm Hi Hòa hết mực chiều
mình bèn lập tức vòi vĩnh nào là túi thơm, váy áo, trâm cài, còn đòi Thẩm Hi Hòa xuống bếp. Thôi, hôm nay dung
túng nàng ta một lần vậy.
Nàng định ngày mai vào cùng một chuyến, tự mình gặp Tiêu Hoa Ung. Tiết Hoành thoạt nhìn mặt mũi hồng hào,
hắn là giấu giếm bệnh tình quá kỹ. Bọn họ cần chuẩn bị sớm, dẫu không thể giành được vị trí tể tướng thì chí ít
cũng không thể để Hữu Ninh để được toại nguyện.
Thẩm Hi Hòa đang mải nghĩ ngợi về chuyện quan trọng cần thương lượng với Tiêu Hoa Ung, còn Tiêu Hoa Ung lại
đang nghĩ cách lấy lòng nàng. Hắn cho người đốt than thơm, hít hà mùi hương thơm ngát sau khi tắm gội, nửa nằm
nửa ngồi trên trường kỷ, đầu ngón tay mân mê một viên bắc châu màu vàng kim nhạt: “Viên ngọc trai này thật đặc
biệt.”
Nói đến đây, Tiêu Hoa Ung giơ viên ngọc về phía mặt trời, ánh nắng hiền hòa ngày đông rọi vào viên ngọc, tản ra một quầng sáng vàng kim, “Phải người đi tìm, khi nào ta và U U thành hôn, nếu dùng loại ngọc này làm mũ
phượng hắn sẽ là độc nhất vô nhị.”
“Điện hạ, viên bắc châu này do chim cắt mang về.” Thiên Viên nói nhỏ, “Bờ biển cực Đông mới có loại ngọc này,
trai ở đó tháng Mười mới có ngọc, khi ấy bờ biển đã đóng băng, không ai có thể đục băng lấy ngọc được.
Chẳng qua có một giống chim trắng thích ăn loại trai này, chúng tiêu hóa thịt trai, còn ngọc mắc lại trong người, mà
chim cắt lại thích ăn giống chim trắng này.”


Dạo trước, chim cắt bị Tiêu Hoa Ung cắt cơm bèn giận dỗi bỏ đi, bay về nơi mình sinh ra làm một bữa no nê, sau đó
mang theo viên ngọc trai này quay về. Thiên Viên đoán nó muốn đưa viên ngọc cho Tiêu Hoa Ung để lấy lòng.
Viên ngọc vừa đến tay Thiên Viên, Địa Phương đã điều tra rõ ràng lại lịch của viên ngọc.
“O?” Tiêu Hoa Ung thấy thú vị, “Vậy để nó đi lấy ngọc, bảo Cửu Chương theo nó đến vùng biển cực Đông một
chuyển, lấy nhiều một chút.”
“Vâng.” Thiên Viên đáp. “Nếu nó không chịu thì bỏ đói thêm ít hôm.” Tiêu Hoa Ung dặn dò, hết sức vô sỉ. Hắn
nhìn viên ngọc bằng ánh mắt dịu dàng, càng nhìn càng thích. Thiên Viên có cảm giác môi hở răng lạnh, trước kia
bọn họ là thuộc hạ tri kỷ, là thần tượng bảo bối của điện hạ, nhưng dường như từ ngày điện hạ gặp được quận
chúa, bọn họ đều biến thành công cụ lấy lòng nàng.
Hắn suốt ngày làm chân chạy vặt, còn phải thường xuyên cảnh giác, khéo léo cứu vãn những lời lạnh nhạt của quận
chúa.
Trước kia, chim cắt được cưng chiều biết mấy, ai để nó ăn không đủ no dù chỉ một bữa đều sẽ bị phạt, thế mà giờ
lại thảm đến nỗi phải nhịn đói tìm ngọc để làm mũ phượng dùng trong hôn lễ cho quận chúa.
Thương thay cho nó, cứ nghĩ mang ngọc trai về để lấy lòng điện hạ, sớm được điện hạ cho ăn, không ngờ khéo quả
hỏa vụng, giờ lại bị cắt xén khẩu phần lâu hơn nữa.
Điện hạ quả thật có tiềm năng trở thành hôn quân.
Những lời này Thiên Viên chỉ dám nhủ thầm trong bụng.


Hôm sau, Tiêu Hoa Ung còn bảo Thiên Viên cầm viên ngọc trai này đi hỏi xem Thẩm Hi Hòa có thích hay không: “Điện hạ tình cờ
tìm được viên bắc châu này, thấy khá lạ mắt nên muốn tặng cho quận chúa thường thức.”
“Ngọc trai màu vàng kim.” Thầm Hi Hòa từng gặp vô số loại trân bảo mà cũng phải ngạc nhiên, viên ngọc này to bằng trái nhãn, bề
mặt bóng loáng, hiếm thấy cực kỳ.
Hay lắm, quận chúa thích.
Chim cắt nên tự cầu phúc đi thôi..