Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 259




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hiện tại, Tiết Hoành là gia chủ của Tiết gia, cũng là người có chức quan cao nhất, ông ta đến đây với tư cách gia
trưởng nhà 3gái cho thấy Tiết gia rất coi trọng cuộc hôn nhân này.
Đương nhiên chuyến thăm viếng lần này chỉ là trao đổi bước đầ1u, nói những chuyện cần nói, chẳng hạn Tiết
Hoành muốn nói về “căn bệnh” của Tiết Cẩn Kiều, Thẩm Nhạc Sơn thì nói rõ về tình9 huống của Thẩm Vân An,
hắn đã có người phụ nữ nào chưa, có mắc phải bệnh kín gì hay không…
Hai bên làm vậy là để 3thể hiện thành ý, tránh xảy ra tình trạng kết thân không thành lại hóa kết thù.
“Phụ thân, việc này sẽ thuận lợi chứ8?” Thẩm Hi Hòa lo lắng hỏi.
Thoạt nhìn, Thẩm gia vinh quang tột đỉnh, quan to lộc hậu, nhưng ai chẳng biết thịnh cực tất suy, rõ ràng Hữu
Ninh để sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia. Tiết Hoành tự mình đến đây quả thật nằm ngoài dự kiến của Thẩm Hi
Hòa, các đại gia tộc thường sẽ không muốn liều lĩnh đánh cược, mà Tiết gia lại là một thế gia có bề dày lịch sử hàng
trăm năm.
“Tiết công nói Tiết gia giao cho ông ấy lo liệu, ông ấy chỉ mong a huynh con có thể đối xử tốt với Tiết Thất Nương.”
Thẩm Nhạc Sơn rất hài lòng với thái độ của Tiết Hoành. Thật ra chẳng mấy ai để ý đến việc Tiết Hoành dẫn Tiết
Cần Kiều đến quận chúa phủ, vì Tiết Cần Kiều vốn đã là khách quen nơi đây, thành thử không ai liên tưởng đến
phương diện cưới xin, nhưng chuyện này không thể gạt được người Tiết gia.
Là cha ruột của Tiết Cẩn Kiều, Tiết Hồi là người đầu tiên không đồng ý: “Ngũ thúc, việc này không thể được!”
“Ta không thương lượng, mà là thông báo với các ngươi.” Tiết Hoành lạnh lùng lên tiếng.
“Nhưng… nhưng chúng ta là cha mẹ ruột của Thất Nương cơ mà…” Vạn thị, mẫu thân Tiết Cẩn Kiều, nói nhỏ.
“Lúc Thất Nương bị đưa đến tay tác nhân, các ngươi ở đâu? Lúc Thất Nương bị nhốt vào quan tài, các ngươi ở đâu?
Lúc Thất Nương bị người ta xem như quái vật, đòi thiêu sống con bé, các ngươi ở đâu?” Tiết Hoành nhìn phu thê
hai người họ bằng ánh mắt châm chọc, hai người chầm chậm cúi gằm mặt, “Thất Nương do ta nuôi lớn, người nghĩ
nếu không có Thất Nương, liệu người có thể có được vị trí hôm nay không?”
Tiết Hoành không có con cái, lại là người có chức quan cao nhất của Tiết gia, ai cũng muốn ông ta nhận con thừa tự,
thê tử quá cố của ông ta đưa Thất Nương về nuôi chứ không nhận làm con nuôi vì phu thê bọn họ đã lớn tuổi, sợ
không ở bên Thất Nương được bao lâu, hi vọng sau này nàng ta sẽ có chỗ dựa.
Vi Tiết Cẩn Kiều, Tiết Hoành mới bồi dưỡng Tiết Hồi, xem Tiết Hồi như người thừa kế của mình, nhờ vậy mà Tiết
Hồi mới bốn mươi đã trở thành người đứng đầu Lục bộ thượng thư.
“Ngũ thúc, Thất Nương là cốt nhục của chất nhi, chất nhi biết mình có lỗi với con bé, cũng mong nó có thể hạnh
phúc. Nhưng Tây Bắc vương phủ nào phải chỗ tốt lành gì? Ngũ thúc hắn rõ ràng tâm tư của bệ hạ hơn chất nhi mới
phải.” Tiết Hồi kiên trì thuyết phục.
“Ta biết người luôn coi trọng thể diện hơn hết thảy, sợ sau này Tây Bắc vương phủ sụp đổ, Thất Nương sẽ liên lụy
đến các ngươi, khiến các ngươi mất mặt với người trong gia tộc.” Tiết Hoành hừ lạnh, “Nên ta định để Thất Nương
làm con thừa tự của Nhị Lang.”
Trong hàng ngũ huynh đệ đồng lứa với Tiết Hồi, Nhị Lang là Nhị đường ca của ông ta, cũng chính là con ruột Tiết
Hoành, là một người tài hoa xuất chúng, tiếc thay lại chết yểu lúc tuổi còn niên thiếu.
“Ngũ thúc, Thất Nương là đứa con mà ta mang nặng đẻ đau…” Vận thị khóc lóc.
“Có lẽ trong lòng ngươi cũng có Thất Nương, nhưng hễ liên quan đến huynh đệ của con bé, ngươi có còn nhớ đến
nó không?” Tiết Hoành không muốn nhiều lời với cháu dâu, chỉ nhìn Tiết Hồi chòng chọc, “Ta vẫn chưa về hưu,
Tiết gia không chỉ có mình ngươi. Tiết Trình tuy là dòng bên nhưng cũng là người Tiết gia, ngươi đừng quên hắn
đã là Đại Lý tự khanh.”
Tiết Hồi giật thót, Tiết gia tuy chú trọng đích thứ nhưng cũng đề cao năng lực, Tiết Trình vẫn luôn theo sát ông ta,
khiến ông ta cảm thấy rất áp lực.
“Ngươi tự đi tìm tộc trưởng, nói ta không có con cái, muốn để Thất Nương làm con thừa tự của Nhị Lang” Tiết
Hoành ra lệnh, ánh mắt sắc bén, “Chuyện ta muốn gả Thất Nương cho Tây Bắc vương thể tử, chuyện này mà bị lộ
ra thì người chờ xem ta có khiến người mất chức Lại bộ Thượng thư hay không.”
Tiếng khóc của Vạn thị lập tức nín bặt, phản ứng của phu thê bọn họ khiến sắc mặt Tiết Hoành càng lạnh lẽo hơn.
Tiết Cẩn Kiều đứng ngoài sân nhìn vào trong nhà, dáng vẻ thẫn thờ, Hoa Hoa và Thảo Thảo đều lo cho nàng ta
nhưng nàng ta cũng không quá để bụng, chuyện này vốn nằm trong dự liệu, cũng như năm xưa bọn họ từng lấy
nàng ta làm cớ để được điều chuyển về Kinh.
“Nhưng… nhưng…” Vạn thị ngập ngừng, “Ta đã bàn chuyện hôn sự của Thất Nương với nhà Quốc tử giám Tế tửu
rồi.”
“Quốc tử giám Tế tửu?” Ánh mắt Tiết Hoành sắc lẹm, “Là Hà gia Tam Lang?”
Quốc tử giám Tế tửu Hà Tổ có hai địch tử chỉ cách nhau hai tuổi, trưởng tử Hà Tam Lang mười tám tuổi đã là Giải
Nguyên, tiền đồ xán lạn, thử tử Hà Tử Lang bất tài vô tướng, cả ngày ở lì trong rạp hát, hẳn mê xem kịch, nghe nói
còn dan díu với một con hát…
Vạn thị ấp úng: “Thất Nương có bệnh, làm sao Hà gia có thể đồng ý để Hà Tam Lang…”
Bà ta còn chưa dứt lời, một chiếc cốc trà đã vỡ tan tành bên chân, nước trà nóng tạt lên mu bàn chân bỏng rát, làm
bà ta thét lên vì đau.
“Ngươi còn biết đau? Ta tưởng hàng long lang dạ sói như người thì hẳn da thịt cũng cứng rắn như lòng dạ mới
phải, chứ không thì sao có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú thế này?” Tiết Hoành giận dữ, cổ nổi gân
xanh, “Đừng tưởng ta không hỏi đến chuyện nội trạch thì không biết người vì muốn xin cho con út vào Quốc Tử
Giám mà bán đứng Thất Nương! Có phụ mẫu như các ngươi, Thất Nương nên sớm cắt đứt cho rồi, có vậy mới
thoát được hang hùm ổ sói.”
Tiết Hoành mắng một trận vẫn chưa hết giận: “Đi gọi Tiết Tập đến đây cho ta, để ta hỏi xem nó nghĩ thế nào khi
hút máu atỷ mình mà sống, có thoải mái không, máu a tỷ nó có ngọt hay không?”
“Ngũ thúc bớt giận.” Tiết Hồi quỳ phịch xuống đất, “Việc này vẫn chưa được quyết, chẳng qua là nói đùa thế thôi,
chất nhi sẽ tìm tộc trưởng bẩm báo, để Thất Nương làm con thừa tự cho Nhị ca.” “Cút!” Tiết Hoành quát lớn.
Tiết Hồi lập tức kéo Vạn thị lui ra, thấy Tiết Cẩn Kiều đứng bên ngoài, Tiết Hồi không biết phải nói gì, Vạn thị lại tỏ
vẻ tủi thân: “Thất Nương, mẫu thân vất vả mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra con, sao có thể không để ý
đến con cơ chứ? Nhưng huynh đệ của con có tiền đồ thì sau này người ta mới không dám khi dễ con…”


Tiết Cần Kiều hít mùi hương trên mu bàn tay mới có thể kiềm chế không lao vào đồng quy vu tận với mẫu thân mình, cất tiếng khàn
khàn: “Nhân lúc ta còn chưa phát bệnh, bà mau rời khỏi đây đi.”
Con người Tiết Cần Kiều đen như mực, không giống người thường, nghĩ đến chuyện quá khứ, Vạn thị sợ tái mặt, đúng lúc này, một
chiếc cốc nữa lại ném tới, bà ta không dám nấn ná lâu, vội vàng kéo tay trượng phu chạy đi.
Tiết Cần Kiều vào phòng đỡ lấy Tiết Hoành, vẻ căm giận trọng mắt đã tiêu tan, hai mắt đỏ hoe: “Thúc tổ phụ.”


Tiết Hoành mệt mỏi ngồi xuống, uống mấy ngụm trà mới bình tĩnh lại được, ông ta đau lòng nhìn Tiết Cần Kiều: “E là thúc tổ phụ
không thể che chờ con được bao lâu nữa…”