Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 255




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Phụ thân đã gặp Thái tử điện hạ trong cung” Thẩm Nhạc Sơn đổi đề tài, ngập ngừng hồi lâu mới nói, “UU, con nói
thật đi, có phải con3 thích ngoại hình của Thái tử điện hạ không?”
Thẩm Nhạc Sơn từng gặp Tiêu Hoa Ung khi hắn còn nhỏ, chỉ có ấn tượng đó là m1ột đứa bé đáng yêu, nhưng nay
gặp lại mới thấy dung mạo hắn nổi bật hơn hẳn các hoàng tử khác, vốn cũng rất tuấn tú.
“Con9 mà coi trọng ngoại hình thì đã chế phụ thân và a huynh rồi” Thẩm Hi Hòa bực mình.
Thẩm Nhạc Sơn: “…”
Tây Bắc vư3ơng chợt quýnh lên, ông mà không dễ nhìn sao? Mẫu người như ông và con trai mới là đàn ông chân
chính, chứ đám lang quân mặt hoa d8a phấn, thân hình mảnh khảnh trong Kinh có khác gì nữ lang đau?
“Con… con… con dám chê phụ thân… xấu?” Thẩm Nhạc Sơn giận dữ đến mức nói lắp.
“Phụ thân cho rằng mình tuấn tú thật à?” Thẩm Hi Hòa hỏi ngược lại.
“Hừ, hừ” Thẩm Nhạc Sơn đứng chống nạnh, hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh lại được, “Phụ thân phong độ ngời
ngời, đường đường là nam tử hán đại trượng phu thì tuấn tú làm gì hả? Phụ thân thật sai lầm khi đưa con lên Kinh,
lang quân trong Kinh rặt một đám màu mè ẻo lả, gió thổi là ngã, Hoàng Thái tử càng yếu ớt hơn, tay chân như cây
sậy, phụ thân sợ mình mà đánh nó một cú thì sẽ can tội giết Thái tử mất thôi!”
“Phụ thân à, phụ thân có sức mạnh phi thường, nhưng Thái tử lại có võ nghệ cao cường” Thẩm Hi Hòa đánh giá
công bằng.
Lần này thì hay rồi, đầu Thẩm Nhạc Sơn như muốn nổ tung: “Con… bây giờ con còn bênh vực nó!”
Chưa gì đã bênh vực, sau này gả cho hắn thì làm gì còn nhớ người phụ thân này?
Thẩm Nhạc Sơn điên tiết đến nỗi không nói nên lời, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Thẩm Hi Hòa dở khóc
dở cười kéo ông ngồi xuống, ngọt ngào dỗ dành: “Được rồi, được rồi, con lỡ miệng, con không thích ngoại hình của
hắn, con đã nói rõ các nguyên nhân với a huynh rồi, chắc a huynh đã nói với phụ thân rồi chứ”
“UU, con có biết con đường mình đã chọn là như thế nào không?” Nói đến chính sự, Thẩm Nhạc Sơn nghiêm sắc
mặt.
“Phụ thân, con sẽ không hối hận về con đường mình đã chọn” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa vô cùng kiên định.
Có lẽ đó không phải con đường tốt nhất hay dễ dàng nhất, nhưng nàng tin chắc mình sẽ không hối hận.
Thẩm Nhạc Sơn không biết phải nói gì phần nào hiểu được tâm trạng lo lắng nhưng chỉ có thể bó tay của con trai
khi thuật lại chuyện này cho mình nghe. Ông không muốn lấy cớ tuổi trẻ không hiểu sự đời để can ngăn, con gái đã
nói sẽ không hối hận, ông còn biết thuyết phục thế nào.
“UU à, phụ thân tin tưởng con” Thẩm Nhạc Sơn chỉ có thể cổ vũ nàng như thế.
Nếu ông khăng khăng phản đối có lẽ nàng sẽ đổi ý, nhưng ông không dám chắc mình sẽ đưa ra lựa chọn tối ưu,
nếu nàng không được hạnh phúc, ông sẽ áy náy cả đời. Bây giờ nàng đã quyết định như thế, ngộ nhỡ sau này có gì
gập ghềnh trúc trắc, nàng vẫn còn phụ thân và huynh trưởng chở che, để nàng biết rằng mình chưa đến mức không
nơi nương tựa. “Phụ thân là tuyệt nhất trên đời” Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười, đôi mắt cong cong.
Thẩm Nhạc Sơn hầm hừ “Phụ thân tin con chứ không tin nó. Ít hôm nữa phụ thân sẽ giúp con quan sát và đánh giá
nó”
Thẩm Hi Hòa nên cười, lặng thinh không đáp, với tính bắt bẻ của phụ thân nàng, dù Tiêu Hoa Ung có tốt đến mấy
cũng sẽ bị ông vạch lá tìm sâu cho xem.
Có điều chuyện này với nàng không quan trọng, nàng không cần dựa dẫm vào Tiêu Hoa Ung, nếu hẳn tốt với
nàng, đó là dệt hoa trên gầm, nhưng nếu không tốt thì nàng cũng không quá bận tâm.
Chiều tà dần buông, Thẩm Nhạc Sơn cũng không tiện nán lại phòng Thẩm Hi Hòa lâu: “Con nghỉ ngơi sớm đi, mai
chúng ta sẽ cùng đi thăm ngoại tổ phụ của con”
Thân là con rể, sao có thể vào Kinh mà không đi thăm nhạc phụ, Thẩm Nhạc Sơn tuy không phải người tinh tế
nhưng cũng biết lễ nghĩa cơ bản.
Dường như Đào Chuyên Hiến biết hôm nay Thẩm Nhạc Sơn sẽ dẫn Thẩm Hi Hòa đến nên tự ra mở cổng, có điều
vừa thấy mặt Thẩm Nhạc Sơn, nụ cười trên mặt ông đã tắt ngóm, phải đợi đến lúc thấy được Thẩm Hi Hòa đứng
sau lưng Thẩm Nhạc Sơn, ông mới tươi cười hiền hòa.
Thẩm Nhạc Sơn đã quen với việc bị nhạc phụ ghét, có gì ghê gớm đầu, chẳng bao lâu nữa ông cũng sẽ thành nhạc
phụ!
“Muội phu hàng ngày trăm công nghìn việc, không đến cũng không sao, để UU gửi lời thăm hỏi giúp muội phu là
được” Đào Nguyên nói kháy.
“UU sức yếu, không thể để UU phải vất vả được, UU là viên ngọc quý ta đã nâng niu trên tay suốt mười lăm năm,
đương nhiên phải cẩn thận từng li từng tí” Thẩm Nhạc Sơn không hề kiêng dè.
Đào Nguyên trào phúng: “Vì sao sức khỏe UU không được tốt, vì có người không bảo vệ được con bé chứ sao nữa”
“Cữu huynh bày mưu tính kế suốt bao năm trong Kinh, cuối cùng UU vẫn phải tự tay đầm kẻ thù báo thù cho mẫu
thân đó thôi?” Thẩm Nhạc Sơn vặt lại.
“Nói như thể người mới là người báo thù ấy, người mà cũng có mặt mũi nói được câu này” Đào Nguyên tỏ vẻ
khinh bỉ.
“Ta là phụ thân của UU, là người nuôi nấng con bé, U U thông minh như thể cũng nhờ giống ta” Thẩm Nhạc Sơn
toét miệng cười.


Thẩm Hi Hòa tròn mắt nhìn phụ thân và Đại cữu đấu võ mồm, không ngờ phụ thân nàng có thể trổ tài ăn nói như
thế tại Đào gia, quả thật khiến nàng được mở mang tầm mắt!
“Tuổi hai người các ngươi cộng lại còn lớn hơn lão già này, vậy mà còn cãi nhau như trẻ con, ta thấy xấu hổ thay
cho cả hai” Đào Chuyên Hiến phê bình cả đôi bên.
Đào Nguyên lẫn Thẩm Nhạc Sơn đều im thin thít.
Thẩm Hi Hòa nên cười: “Ngoại tổ phụ dạo này có khỏe không?”
“Khỏe” Đào Chuyên Hiển lập tức đổi thái độ, tươi cười, “Hàng ngày ông đều ngâm thuốc do UU điều chế, đầu gối
không còn đau nữa”
Đào Chuyên Hiền đã lớn tuổi, đầu gối bị thấp khớp nặng, mỗi độ Đông về lại đau nhức vô cùng, Thẩm Hi Hòa bèn
nhờ Tạ Uẩn Hoài kê đơn thuốc.
“Than thơm do UU gửi rất có ích” Cữu mẫu Trường thì cũng lên tiếng, “Trước kia dùng than củi vừa chóng tàn
vừa nhiều khói, đặt xa thì không ẩm, để gần lại sặc khói. Than thơm vừa có mùi hương dễ chịu lại cháy được lâu,
mấy năm nay, cứ đến mùa Đông là biểu đệ con lại không chịu học, ấy thế mà năm nay lại chịu đến thư phòng”
“Nhờ mang túi thơm U U tặng, ta thấy đầu óc tỉnh táo hẳn ra, xử lý công việc cũng nhanh chóng hơn” Đào Nguyên
nói thêm, quyết không chịu lép vế.
Thẩm Nhạc Sơn cổ lắm mới duy trì được nụ cười lịch sự. Các biểu ca, biểu đệ của nàng cũng không ngừng hùa
theo, nếu bọn họ đừng dùng giọng điệu khoe khoang thế kia, có lẽ Thẩm Hi Hòa sẽ tin rằng bọn họ thật sự chỉ
muốn cảm ơn và khen ngợi mình.
Nhác thấy Thẩm Nhạc Sơn sắp hết cười nổi, Thẩm Hi Hòa vội nói: “Ngoại tổ phụ có món gì ngon để đãi UU vậy,
hôm nay UU định xuống bếp làm vài món cho ngoại tổ phụ và phụ thân nhằm rượu”
“Không cần!” Thẩm Nhạc Sơn, Đào Chuyên Hiến và Đào Nguyên đồng thanh
Ba người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa.
Thẩm Nhạc Sơn nghĩ bụng, UU là con gái của mình, chỉ có thể nấu cho mình ăn, cớ gì để hai người dùng khác họ
được ăn ké?


Đào Chuyên Hiển và Đào Nguyên thì thấy Thẩm Nhạc Sơn chướng mắt, không đáng để UU phải vất vả giữa trời Đông lạnh lẽo, đợi sang Xuân khí trời ấm áp, Thẩm Nhạc Sơn khi ấy cũng đã cuống xéo, thế là chỉ có cha con họ được thưởng thức món ngon UU tự tay làm!


Còn ai được phần nhiều, ai phần ít thì phải xem bản lĩnh từng người.


“Sao có thể để UU phải vất vả chứ.” Trường thị nắm tay Thẩm Hi Hòa. “Để đàn ông bọn họ nói chuyện với nhau, chúng ta đi tâm sự đi.”


Ba người đàn ông cứ vậy trơ mắt nhìn bảo bối trong lòng bị kéo đi mất.