Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 252




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Vu Tạo tố cáo Đại vương là chủ mưu của án trộm mộ, tam đường hợp tác điều tra nhưng không tìm được chứng cứ
gì chứng minh Đại vương có liê3n quan trực tiếp. Bách tính được triều đình trợ cấp, lại được trưng cầu ý kiến về
phương án giải quyết gia quyền của Vụ Tạo nên đã không 1còn bất mãn gì với hoàng gia, nhiều người còn nghĩ kẻ
chủ mưu không phải là Đại vương.
Dù gì hoàng băng cũng bị nổ, các hoàng tử 9có thiếu tiền đến đâu cũng không đến mức đào mộ tổ tiên minh chứ?
Chưa kể Vu Tạo bản tính dối trá, đã gây ra tội ác tày trời, lại3 còn phạm tội giả mạo, chỉ e có ý đồ gì khác, lời ông ta
nói chưa chắc đáng tin.
Bách tính đã được trấn an, vụ việc Đại vương tạm8 thời không điều tra được chứng cứ, Hữu Ninh để cũng không
thúc giục, cũng không thả Đại vương ra ngoài.
Tạm thời Thẩm Hi Hòa không để ý mấy việc này, vì Thẩm Nhạc Sơn đã vào Kinh.
Ngay từ sáng sớm, nàng đã chạy ra cổng thành ngóng trông, vừa thấy bóng hình cao lớn cưỡi tuấn mã chạy về phía
mình, mắt Thẩm Hi Hòa chợt ngân ngấn lệ, tựa như hồ nước ngày xuân lăn tăn gợn sóng. “Khuê nữ..” Giọng Thẩm
Nhạc Sơn sang sảng, ông chỉ cần hét một tiếng, cả thành lâu đã im phăng phắc. Nháy mắt sau, ông nhảy nhóc
xuống ngựa, lao tới trước mặt Thẩm Hi Hòa.
“Phụ thân!” Thẩm Hi Hòa chầm chậm chạy tới, nắm chặt lấy tay phụ thân, tay ông thô ráp, lại chằng chịt sẹo, cọ
vào bàn tay mềm mại của nàng, cảm giác khó chịu ấy khiến nàng không khỏi rơm rớm nước mắt nhìn ông đầy trìu
mến.
Thẩm Nhạc Sơn là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thân hình cường tráng, lưng dài vai rộng. Bởi quanh năm
dãi dầu trong gió cát Tây Bắc, Thẩm Nhạc Sơn có nước da ngăm đen, ánh mắt sắc bén như mắt ưng. Ông đánh giá
Thẩm Hi Hòa một lúc, thoạt đầu còn hài lòng, sau đó lại nổi quậu: “Ai cho con ra cổng thành đợi, con xem, ngoài
này gió tuyết lớn, nhỡ bị thương hàn thì sao hả?”
Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn trời, chỉ có vài bông tuyết đang rơi lả tả, không nhìn kỹ cũng không thấy được, bốn
bề lặng gió…
“Phụ thân, con muốn sớm được nhìn thấy phụ thân mà.” Thẩm Hi Hòa nói ngọt.
“Phụ thân cao thế này lẽ nào con nhìn không thấy? Sau này không được tùy hứng vậy nữa!” Thẩm Nhạc Sơn xụ
mặt. Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Hòa tắt ngóm, nàng hất tay phụ thân ra, hừ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi. Thẩm
Nhạc Sơn hoảng hồn, người cứng đờ, vội vàng cười nịnh nọt: “Là phụ thân không tốt, lảm nhảm dài dòng, bé
ngoan của phụ thân à, đừng giận nữa mà, tức giận không tốt cho sức khỏe.” Thẩm Hi Hòa không nhìn ông mà quay
mặt về phía khác: “Tức giận không hại sức khỏe bằng thương hàn cơ mà.”
“Không, không, không đều có hại, đều có hại cả, phụ thân sai rồi, phụ thân không biết tốt xấu, phụ thân không biết
thông cảm cho con.” Thẩm Nhạc Sơn khép nép lấy lòng.
“Sau này còn mắng con nữa không?” Thẩm Hi Hòa nhìn ông chằm chằm.
“Phụ thân xin thề sẽ không tái phạm nữa.” Thẩm Nhạc Sơn giơ lên bốn ngón tay.
Thẩm Hi Hòa lườm ông.
Thẩm Nhạc Sơn nhìn theo ánh mắt nàng, cúi xuống nhìn bàn tay to như chiếc quạt của mình, cười khà khà cụp
ngón út lại: “Phụ thân thề đó.” @ Thẩm Hi Hòa không nhịn được cười, không biết sao từ bé đến lớn, mỗi khi nàng
ôn hòa ông lại nghiêm nghị, nàng giận dỗi ông lại dè dặt khép nép.
“Đi thôi, chúng ta mau vào thành nào.” Thẩm Hi Hòa kéo tay ông.
Vào thành rồi, hai người đi thẳng đến quận chúa phủ, Thẩm Nhạc Sơn muốn ngồi chung xe ngựa với con gái,
chẳng buồn lưu luyến ngựa yêu của mình. Ông có thân hình cao lớn, vừa vào trong xe đã chiếm hơn nửa khoang xe,
làm Hồng Ngọc và Bích Ngọc phải đi xuống, chỉ còn lại môi Trân Châu.
“Để phụ thân chắn gió cho con.” Dường như nhận thấy xe ngựa của con gái thật nhỏ xinh, Thẩm Nhạc Sơn tìm cách
nói chữa, sau đó bắt đầu kể tội Thẩm Vân An, “Kiếp trước chắc a huynh con là kẻ thù của phụ thân, cả ngày chỉ biết
chọc giận phụ thân, còn nói nhớ con, khoe răng lúc ở trong Kinh được con nấu ăn cho, rồi thì làm gội, may quần
may áo…”
Thẩm Nhạc Sơn nói một tràng dài, câu nào câu nấy quở trách Thẩm Vân An, nhưng thật ra thỉnh thoảng lại ngước
mắt nhìn nàng như lên án nàng nhất bên trọng, nhất bên khinh. Thẩm Hi Hòa giả vờ nói: “Phụ thân nói như thể con
chưa từng nấu ăn cho phụ thân, chưa từng làm gối hay may quần áo giày vở cho phụ thân không bằng. Con còn
tặng phụ thân một chiếc ly rượu độc nhất vô nhị nữa chứ. À đúng rồi, năm nay con làm than thơm, phụ thân có nhớ
chia cho a huynh một nửa không đấy?”
“Có chứ!” Thẩm Nhạc Sơn nói hùng hồn.
Thẩm Hi Hòa nheo mắt với vẻ nghi ngờ: “Thật không đấy? Con sẽ viết thư hỏi a huynh.”
Thẩm Nhạc Sơn tức khắc ủ rũ, liên tục chớp mắt, mỗi khi ông chột dạ là lại làm thể: “A huynh con nói nó còn trẻ,
thể nhiệt, không cần dùng than.”
Trân Châu cố nén cười, thương thay cho thế tử, có khi đội gió rét xin vương gia chia than cho, nhưng đương nhiên
vương gia sẽ không mềm lòng, lại còn vừa hưởng thụ vừa khoe khoang. Thẩm Hi Hòa không vạch trần mà chỉ nói:
“Phụ thân còn nói a huynh bất hiếu, có bao nhiêu than thơm đều dành hết cho phụ thân còn gì.”
Thẩm Nhạc Sơn: “…”
Ngẫm lại mới thấy nãy giờ khuê nữ quanh co vòng vèo là để khen ngợi tiểu tử chết tiệt kia, Thẩm Nhạc Sơn không
khỏi ghen tị, nhìn lên nóc xe hừ lạnh một tiếng.


“Phụ thân nổi giận thế kia, hẳn là lỗi của UU rồi, về phủ UU sẽ đóng cửa kiểm điểm…”
“Không có.” Thẩm Nhạc Sơn gượng gạo, “UU ngoan, phụ thân giận a huynh con kia.”
Không cần biết thế nào, chỉ cần con gái không vui thì đó là lỗi của con trai.
Đây là định luật Thẩm Nhạc Sơn, Thẩm Hi Hòa không tranh luận với ông nữa, nếu cứ nói tiếp thì Thẩm Vân An sẽ
biến thành đứa con bất hiểu nhất trần đời mất.
Thẩm Hi Hòa đưa Thẩm Nhạc Sơn về quận chúa phủ, để ông rửa mặt thay áo, chỉnh sửa râu ria, tự mình chải tóc
và đội phát quan cho ông rồi mới để ông vào cung thỉnh an Hữu Ninh để
Thẩm Nhạc Sơn khác Thẩm Vân An, vào kinh ngày nào là phải vào cung diện thánh ngay, trừ khi lúc đó là ban
đêm, trong cung đã đóng cửa.
Thẩm Hi Hòa vừa tiễn Thẩm Nhạc Sơn đi, còn chưa về phòng thì có người hầu bẩm báo: “Quận chúa, Nhị nương
tử đến ạ.”
“Để nó vào đi.” Thẩm Hi Hòa nói.


Nàng không thích Thẩm Anh Nhược, cũng không niệm tình những việc nàng ta đã làm, thậm chí khi thấy Thẩm Anh Nhược, nàng còn cảm thấy mất mát vì phụ thân không chỉ có mình nàng là con gái, nhưng rốt cuộc Thẩm Anh Nhược vẫn là cốt nhục của Thẩm Nhạc Sơn, Thẩm Nhạc Sơn cần làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân đối với nàng ta.


Nàng ta là tỷ tỷ, không có lý do và tư cách gì để ngăn không cho Thẩm Anh Nhược gặp Thẩm Nhạc Sơn.


“A tỷ.” Thẩm Anh Nhược vào nhà, cung kính làm lễ với Thẩm Hi Hòa, có phần kích động vì cứ ngỡ Thẩm Hi Hòa sẽ không cho mình bước chân vào phủ.


“Không cần đa lễ, phụ thân đã bảo sẽ ở lại trong cung dùng bữa rồi.” Thẩm Hi hòa hờ hững nói rồi đứng dậy bỏ đi. Thẩm Anh Nhược bị bỏ mặc ở lại, nhũ mẫu của nàng ta nhìn nàng ta với vẻ lo âu. Thẩm Anh Nhược tìm chỗ ngồi xuống, thế này là tốt rồi, nàng ta cũng được thoải mái, dù sao vẫn hơn là hai tỷ muội cứ thế nhìn nhau không nói một lời. “Quận chúa, xem ra Nhị nương tử là người đơn thuần.” Trân Châu theo Thẩm Hi Hòa đi một quảng xa rồi mới nói.