Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 244




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Kim Sơn, ngươi có thấy cái hộp Thực Vị Trai đầu không?” Bộ Sơ Lâm hỏi. Kim Sơn ngẫm nghĩ: “Có phải cái hộp
gỗ khắc hoa mẫu đơn không 3ạ?”


“Đúng, đúng, đúng, đem tới cho ta.” Bộ Sơ Lâm gật đầu.


“Thuộc hạ thấy đẹp nên đem cho Thôi Thiếu khanh rồi.” Kim1 Sơn đáp.


Bộ Sơ Lâm: “Hi!”


Nàng ta giận dữ túm lấy cổ áo Kim Sơn, mặt đỏ phừng phừng: “Ai bảo ngươi đem cái hộp đó ch9o hắn?” “Thuộc
hạ… tưởng đó là điểm tâm.” Kim Sơn không hiểu vì sao Bộ Sơ Lâm lại tức giận đến vậy.


Bộ Sơ Lâm vô trán, nhan3h chân rảo bước đến Đại Lý tự.


Trong chiếc hộp đó là mấy tập tranh ướt át nàng ta tìm được ở Hà Nam, định tặng cho đám bạn ăn8 chơi của mình.


Nàng ta thấy hộp điểm tâm của Thực Vị Trai khá đặc biệt, mở hộp ra sẽ thấy một cái ngăn kéo, điểm tâm được đặt
trong đó. Mấy tập tranh này không tiện đưa tặng trực tiếp, nhỡ bị người nhà phát hiện thi thể nào cũng bị đánh một
trận, thế nên nàng ta mới cất tranh trong hộp.


Bộ Sơ Lâm vổn định tự đem đi, lúc tặng sẽ cố ý ám chỉ người nhận, nào ngờ vừa về Kinh thì Thẩm Hi Hòa đã mời
Tạ Uẩn Hoài đến giải độc cho mình, kể đến là vụ rắc rối với Thôi Tấn Bách, làm nàng ta quên béng mất, thể rồi Kim
Sơn lại chọn đúng cái hộp này từ đống quà nàng ta đem về.


Bộ Sơ Lâm xộc vào Đại Lý tự, nghe nói Thôi Tấn Bách đã về nhà, nàng ta lại chạy đến Thôi gia.


Hôm nay Thôi Tấn Bách không phải trực, thường thì những hôm thế này hẳn sẽ ở trong Đại Lý tự đọc các bản án
cũ, nhưng hôm nay bị Bộ Sơ Lâm chọc tức nên về sớm, vừa vào phòng, gã tùy tùng đặt gói quà xuống rồi lẳng lặng
lui ra.


Thôi Tấn Bách cũng không hiểu sao mình lại không vui, có lẽ vì Bộ Sơ Lâm khiến hắn nhớ lại ngày xưa, hắn và Tạ
Uẩn Hoài tuổi tác xấp xỉ nhau, thuở nhỏ mọi người hay lấy hai người họ ra so sánh, Tạ Uẩn Hoài có ngoại hình xuất
chúng, lại khéo cư xử nên rất được lòng người khác.


Thôi Tấn Bách tính tình hệt ông cụ non, trầm tĩnh ít nói, thường bị đánh giá thấp hơn Tạ Uẩn Hoài, khi ấy hắn còn
để bụng, nhưng rồi tuổi tác dần lớn, hắn không còn bận tâm nữa, con người ai cũng có sở trường riêng.


Hắn cứ nghĩ mình là người rộng rãi, không để bụng chuyện gạo xưa thóc cũ, không ngờ hôm nay vẫn thấy bực
mình khi bị so sánh, xem ra là tu tâm dưỡng tính chưa đủ, bèn lấy quyển Trung Dung ra đọc. Mỗi khi trong lòng
không yên, Thôi Tấn Bách chỉ cần đọc Trung Dũng là có thể bình tâm trở lại, lần này cũng không ngoại lệ.


Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Thôi Tấn Bách nhìn thoáng qua gói quà trên bàn, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy mở ra, trên
cùng là hộp điểm tâm của Thực Vị Trai, hắn không thích ăn điểm tâm cho lắm nhưng đây là một cửa tiệm lâu năm
khá tiếng tăm, mẫu thân hắn rất thích.


Không biết nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt Thôi Tấn Bách chợt dịu lại, hắn mở hộp ra, đập vào mắt là một cuốn
Trung Dung bản chép tay, lòng hơi xúc động, khóe môi cong cong, nhưng vừa lật sách ra xem, thấy được bức tranh
trong sách, hắn lập tức đóng ập lại, sắc mặt ửng hồng, vừa thẹn vừa bực.


Không ra thể thống gì cả, không ra thể thống gì cả! D “Tảng đá họ Thôi, tảng đá họ Thôi ơi..” Bộ Sơ Lâm chạy xồng
xộc vào, không đợi người hầu bẩm báo, bất chấp bị ngăn cản. Bộ Sơ Lâm bước vào phòng đúng lúc hắn vừa đậy
nắp hộp điểm tâm lại.


Nàng ta vội vã nhào tới, thấy gói quà đã được mở ra, trên cùng là hộp điểm tâm Thực Vị Trai, đành cười gượng:


“À… ta đưa nhầm quà của người khác, hộp điểm tâm này được người ta nhờ ta đem về, ta chỉ mua có một hộp,
không tiện thất hứa, để hôm khác… bù cho huynh nhé.”


Nói rồi, nàng ta toan chộp lấy chiếc hộp, song Thối Tấn Bách đã đè tay lên: “Ai nhờ?” “Đinh Giác, con thứ ba trong
Trần Bắc hầu phủ.”


Định Giác vốn là bạn của Bộ Sơ Lâm, lúc Thẩm Hi Hòa mới đển Kinh thành, huynh trưởng của hắn là Đinh Trị bị
Tuyên Bình hầu phủ giật dây, lợi dụng Đinh Giác để đối phó với Thẩm Hi Hòa, không ngờ Thẩm Hi Hòa lại phản
đòn dễ như trở bàn tay, Trần Bắc hầu phủ cảm kích Thẩm Hi Hòa, Đinh Giác biết Bộ Sơ Lâm thân với Thẩm Hi Hòa
nên cũng qua lại với Bộ Sơ Lâm thường xuyên hơn.


“Hai người các ngươi thân thiết quá nhỉ.” Thôi Tấn Bách cười nhạo.


“Đúng vậy, hai ta là bạn bè sống chết có nhau đấy.” Bộ Sơ Lâm gạt tay Thôi Tấn Bách ra, giành lấy chiếc hộp về tay
mình.


Thấy Thôi Tấn Bách không ngăn cản, Bộ Sơ Lâm cứ nghĩ chuyện này xem như xong, không ngờ hôm sau nàng ta
đến Đính phủ tặng quà thì nghe Đinh Giác khóc lóc: “Phụ thân ta muốn đưa ta đến Đại Lý tự”. “Ngươi phạm lỗi gì
à?” Suy nghĩ đầu tiên của Bộ Sơ Lâm là gã này đã mắc phải tội lỗi tày đình nào đó nên Trấn Bắc hầu mới đại nghĩa
diệt thân.


“Ngươi không thể nghĩ tốt về ta một chút hay sao?” Đinh Giác tức tối, “Không biết phụ thân ta nghe ai nói Đại Lý
tự đang khuyết một vị trí, thấy ta cả ngày ăn chơi lêu lổng, ông ấy bảo không hi vọng gì ta có thể thành tài, chỉ
mong ta đến Đại Lý tự có thể học bản lĩnh để còn làm người.”


Nói như thể hắn không phải là người, không đến Đại Lý tự sẽ không thể làm người được ấy.


“Ngươi giả vờ bệnh để từ chối là được mà, chả phải người giỏi nhất chiêu này hay sao.” Một chức vụ có thể bổ
khuyết dễ dàng vậy hắn không quan trọng gì cho lắm.


“Không được, Đại Lý tự đã ban công văn rồi, ta đã được ghi danh vào Đại Lý tự phụ thân ta bảo ta mà không đi là
khi quân, ông ấy chỉ có nước diện kiến bệ hạ dập đầu xin tha tội, có khi cả nhà chúng ta sẽ bị lưu đày cũng không chừng.” Đinh Giác tỏ vẻ chẳng còn thiết sống, “Phụ thân ta bảo một là đến Đại Lý tự học hỏi,
hai là học hỏi trên đường lưu đày…”


Bộ Sơ Lâm cố nén cười: “Phụ thân người ác thật.”


“Ngươi sướng thật đấy, không có phụ thân kè kè bên cạnh, không cần ngày ngày ra vẻ đáng thương.” Đinh Giác
hâm mộ Bộ Sơ Lâm nhất.


Vào Kinh làm con tin thì đã sao, ngày ngày cơm no rượu say, còn các bệnh không đi trực, Hoàng thượng cũng
không quan tâm, đã vậy còn có tiền bạc rủng rỉnh đầy túi, đầu như hắn! Tiên tiêu vặt mỗi tháng chỉ có mười xấu,
mâu thân muốn trợ cấp chút đỉnh cũng phải lén lút như ăn trộm.


Nếu lên đến hoa lâu mà bị phụ thân phát hiện là lại ăn roi.


Bộ Sơ Lâm nhìn hắn, không ngừng nháy mắt.


“Ngươi bị máy mắt hả? Có cần ta gọi lang trung cho ngươi không?” Đinh Giác hỏi với vẻ quan tâm.


Bộ Sơ Lâm toan lên tiếng nhắc nhở hắn, nhưng thấy Trần Bắc hầu đứng sau lưng Đinh Giác đang nhìn mình bằng
ánh mắt cảnh cáo, nàng ta quyết định im lặng.


Trấn Bắc hầu là thượng tướng quân của Kim Ngô vệ, mà nàng ta lại trực thuộc Kim Ngô vệ.


“Ta… ta không sao.” Bộ Sơ Lâm nói nhỏ, “Ta đi đây.”


“A Lâm, người đừng đi, ngươi không biết những ngày người không có ở đây ta thảm thế nào đâu, thậm chí ta còn
hoài nghi có phải phụ thân ta đã lấy nhầm con hay không ấy chứ. Ông ấy hoàn toàn không xem ta là con trai, nếu ta
là con nhà người khác thì nên nói sớm cho ta biết để ta còn tìm cha mẹ ruột mà nương tựa chứ… A!”


Đinh Giác còn chưa dứt lời đã bị đá vào bắp chân, quỳ phịch xuống đất, Bộ Sơ Lâm lập tức nói một câu “tạm biệt”
rồi chạy biến.


Nàng ta chạy tít ra xa mà vẫn nghe được tiếng kêu rên của Đinh Giác và tiếng quát tháo của Trấn Bắc hầu.


Bộ Sơ Lâm tự thấy mình bỏ trốn như vậy là không được nghĩa khí, bèn đi tìm Thôi Tấn Bách, xem hắn có thể giúp Đinh Giác từ chức hay không. Người không có chí tiến thủ như Đinh Giác thì làm công tử bột ăn chơi trác táng sẽ hợp hơn.


“Không được.” Thôi Tấn Bách từ chối thẳng thừng.


“Huynh đừng ác thế chứ. Đinh Giác văn dốt võ dát, có tới Đại Lý tự cũng chỉ thêm phiền mà thôi.” Bộ Sơ Lâm tận tình khuyên bảo, “Chỉnh lý hồ sơ không đòi hỏi văn võ song toàn, chỉ cần biết chữ là được.” Thôi Tấn Bách lạnh lùng nói.