Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 239




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nhị hoàng tử Chiêu vương Tiêu Trường Mẫn biết rõ mình chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác nhưng lại không thể từ
chối, vì chứ3ng cứ do Tiêu Trường Canh đem đến có thể chứng minh hơn trong sạch. Hắn không biết mục đích của
Tiêu Trường Canh là gì, c1ũng không cần hỏi, vì có hỏi thì Tiêu Trường Canh cũng sẽ không đáp.


Đợi đến khi tấu chương của Đường Quyển được 9trình đến trước mặt Hữu Ninh để, làm Hữu Ninh để nổi trận lôi
đình ngay trong buổi chầu, Tiêu Trường Mần bên trình chứng 3cứ lên trước mặt văn võ bá quan, trong đó liệt kê
những khoản thu chi mờ ám của Vụ thử sử suốt mấy năm nay.


Những8 khoản tiền này không có xu nào chảy vào túi hắn hoặc những người có quan hệ với hắn, nhưng tiền vào
túi ai thì lại không rõ, e rằng ngoài người nhận tiền ra thì chẳng ai biết được.


“Nghe được chuyện Vụ thứ sử, nhi thần rất kinh ngạc, đau đớn không thôi, lập tức bắt đầu điều tra, tội lỗi chất
chồng, nhi thần không còn mặt mũi nào nhìn phụ hoàng nữa, mong phụ hoàng trách phạt.” Tiêu Trường Mân dập
đầu thật sâu.


Hữu Ninh để lật xem chứng cử, sắc mặt thoáng thả lỏng, chí ít có thể chứng minh việc này không phải do Tiêu
Trường Mân gây ra: “Đưa cho chư khanh xem.”


Lưu Tam Chỉ bừng chứng cứ, đầu tiên là đưa cho Thôi Chinh, Tiết Hoành cùng với Vương Chính vừa được phục
chức, sau đó dần dần truyền xuống. Xem xong, ai nấy đều hiểu rõ.


Tiết Hoành bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, chuyện này rất nghiêm trọng, thần nghĩ Vụ Tạo chỉ là một thứ sử, tuyệt đối
không dám to gan như vậy, vả lại những kẻ tội phạm Chiêu Ninh quận chúa bắt được đều là binh lính đào ngũ, sức
một mình Vụ Tạo sao có thể đánh tráo được nhiều người như vậy?”


“Tiết công nói phải lắm.” Thôi Chinh phụ họa, “Sổ sách nơi lưu đày ghi chép rằng những tên lính đào ngũ này đều
chết đột ngột, được chôn cất qua loa, cho thấy có người đổi trắng thay đen, bọn chúng đã giả chết bằng cách nào?


Sao bọn chúng lại tin rằng sau khi giả chết sẽ có người giúp mình an bài?”


“Tiết công và Thôi công nội có lý, có quá nhiều điều đáng ngờ cần được điều tra rõ ràng.” Vương Chính tiếp lời,


“Trước mắt, quan trọng nhất là xoa dịu dư luận, thần nghe nói nhiều nơi có tình trạng khổ chủ bị phần tự sát, cũng
cần bán xem nên làm thế nào để trấn an những người có phần mộ người thân bị đào trộm.”


Hiếm khi ba người họ không tranh chấp mà đồng lòng tìm cách giải quyết sự việc, các quan viên còn lại thở phào
nhẹ nhõm, mỗi lần ba người cãi nhau, bọn họ lại phải chọn phe, còn phải phỏng đoán thánh ý xem rốt cuộc bệ hạ
nghiêng về ai, còn mệt hơn trực trong nha môn gấp trăm lần.


“Bệ hạ.” Thôi Tần Bách đột ngột đứng ra, “Thần nghĩ Tiết công nói có lý, Vụ Tạo không phải kẻ chủ mưu, nhưng
chứng cứ phạm tội của ông ta lại vô cùng xác thực. Ông ta vơ vét được một khoản tiền tài khổng lồ như vậy, ắt phải
có liên hệ mật thiết với kẻ chủ mưu, có khi chỉ có mình ông ta biết được kẻ đó là ai.


Có điều, Vu Tạo là người cứng đầu, không bằng để Chiêu vương điện hạ đến phủ Hà Nam, vừa thuyết phục bằng lý lẽ, lại đả động bằng tình thân, biết đâu có thể khiến Vu Tạo cung khai, trả lại lẽ công bằng cho bách tính, cho thiên hạ.”


Thôi Tấn Bách nói hợp tình hợp lý, quan trọng nhất là các đại thần khác cũng không muốn dây vào chuyện này.


Nếu Chiêu vương không thể chứng tỏ bản thân trong sạch, đương nhiên hắn sẽ phải tránh hiếm nghi, nhưng giờ đã
biết Chiêu vương không phải người đứng sau lưng Vụ Tạo, vậy thì để hắn đi là phù hợp nhất.


Bọn họ cũng muốn bắt được kẻ chủ mưu lắm chứ, nhà ai chẳng có chút của cải, mộ phần nhà ai chẳng có đồ bồi
táng phong phú? Nếu không diệt được gốc rễ mối họa, để kẻ này ngóc đầu trở lại, chỉ e người gặp nạn kế tiếp sẽ là
bọn họ.


Thôi Tấn Bách đã đề cử Chiêu vương, dù hắn không muốn đi nhưng Tiêu Trường Canh đã nói hắn phải đi mới
được lấy chứng cứ, Tiêu Trường Mân đành chủ động lên tiếng: “Nhi thần tình nguyện đến phủ Hà Nam thẩm tra
án trộm mộ.”


“Muôn tâu phụ hoàng, tuy rằng Nhị ca đã chứng minh được mình trong sạch, nhưng rốt cuộc Vụ Tạo và huynh ấy
là quan hệ thống gia, e rằng bách tính phủ Hà Nam không phục, nhi thần xin được xung phong.” Không ai ngờ
Tiêu Trường Doanh lại chủ động nhận lấy nhiệm vụ chẳng ai mong muốn này.


Phải biết rằng khả năng cao Vu Tạo sẽ không cung khai, có đi chuyển này cũng là dã tràng xe cát. Tiêu Trường
Khanh chau mày, bước ra phía trước: “Phụ hoàng, như Tiết công đã nói, việc này không phải chỉ mình Vụ Tạo làm
ra, Nhị ca đã chứng minh được mình trong sạch, nhưng huynh đệ chúng con thì chưa, lẽ ra nên tránh hiểm nghi.”


Các đại thần nghe Tiêu Trường Khanh nói vậy thì âm thầm gật đầu, chỉ có hoàng thân quốc thích mới đủ khả năng
làm ra chuyện này, tựa như án Yên Chi vậy. Chiêu vương trong sạch, nhưng như thể không có nghĩa là Liệt vương
và Tín vương vô can.


Tiêu Trường Doanh nhìn Tiêu Trường Khanh, vội vã cúi đầu,


Hữu Ninh để trầm ngâm chốc lát: “Lệnh cho Chiêu vương lập tức khởi hành đến phủ Hà Nam, nhất định phải điều
tra được đồng phạm của Vụ Tạo trong vụ án trộm mộ.”


“Nhi thần tuân chỉ.” Chiêu vương nhận lệnh.


“A huynh, sao huynh lại ngăn cản đệ?” Vừa bãi triều, Tiêu Trường Doanh liền chạy theo Tiêu Trường Khanh.


“Sao để lại muốn đến Hà Nam?” Tiêu Trường Khanh trừng mắt nhìn Tiêu Trường Doanh, “Đệ nghĩ Chiêu Ninh
quận chúa cần mình giúp đỡ à?”


“A huynh…” Tiêu Trường Doanh chau mày.


“Nàng ấy có thể bắt giam Vụ Tạo ngay trên địa bàn của ông ta, chứng tỏ nàng ấy còn cao tay hơn đệ.” Tiêu Trường
Khanh không hề bận tâm đến mặt mũi đệ đệ mình, “Lão Nhị giỏi giang được đến đâu cơ chứ, thế mà lại thu thập
được đầy đủ chứng cứ, chứng tỏ bản thân trong sạch? Tấu chương của Đường Quyến chỉ mới đến đây đêm qua,
sáng nay hắn đã có kế thoát thân, để cho rằng hắn tự mình tìm được chứng cứ à?”


“Đệ biết có người giúp hắn thoát thân.” Tiêu Trường Doanh khẽ nói, “Đệ cũng biết có thể là Tiểu Thập Nhị đem
qua.”


“Vậy để có biết người đứng sau lưng Tiểu Thập Nhị là ai không?” Tiêu Trường Khanh hỏi.


Tiêu Trường Doanh lặng thinh, gần đây Tiểu Thập Nhị không qua lại với ai, một mực tránh né các huynh đệ khác.


“Tiểu Thập Nhị mới chuyển từ Đông cung ra ngoài.” Tiêu Trường Khanh nhắc nhở, “Có nghĩa phần chứng cử này
là do Đông cung đưa ra, đệ cũng biết Thái tử điện hạ có ý gì với Chiêu Ninh quận chúa rồi đấy. Thái tử điện hạ đã
muốn lão Nhị đi thì không ai có thể thay thế được. Lúc này mà đệ nhúng mũi vào, chọc giận hắn thì đệ sẽ biến
thành kẻ chủ mưu của vụ án này cho xem.”


Tiêu Trường Doanh siết chặt nắm đấm, thấy vậy, Tiêu Trường Khanh bèn vỗ vai hắn.


Sức khỏe Tiêu Hoa Ung không tốt nên không tham gia buổi chầu sáng nay. Còn chưa bãi triều, hắn đã hay tin Tiêu
Trường Doanh xung phong ra trận. Tiêu Hoa Ung nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ, gương mặt tuần tủ lạnh như
băng.


“Thiên Viên, chúng ta đến chỗ tổ mẫu thỉnh an nào.” Tiêu Hoa Ung đặt món đồ trên tay xuống, lê tấm thân bệnh tật
đến tẩm cung của Thái hậu.


“Có việc gì thì sai người đến báo tổ mẫu một tiếng là được.” Thái hậu khiển trách.


“Nào đến nỗi đi mấy bước cũng không xong chứ.” Tiêu Hoa Ung cười, “Hôm nay tôn nhi có nghe nói vài chuyện
trên triều, Nhị ca bị thể tộc liên lụy, tốn nhi nghĩ nếu Nhị ca sớm tục huyền thì đã không vướng phải việc này.”


Thái hậu nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chính thể của Nhị lang qua đời đã được bốn năm năm, quả thật nên tìm người chăm sóc cho nó.”


Tiêu Hoa Ung tươi cười rạng rỡ: “Tổ mẫu, Thất Lang cũng sắp làm lễ đội mũ rồi.”


Thái hậu chỉ vào hắn, bật cười: “Ta nói mà, không dùng con lại quan tâm đến chuyện của Nhị ca làm gì, thì ra là vì chính mình.”


“Tổ mẫu nói vậy thì oan cho tốn nhi lắm.” Tiêu Hoa Ung cười: “Tôn nhi há lại là loại người chỉ biết đến mình? Hay là sang năm tổ mẫu tổ chức một buổi tiệc ngày xuân để tìm người nâng khăn sửa túi cho các huynh đệ của tôn nhị đi, vẫn còn Ngũ ca, Bát đệ, Cửu đệ nữa cơ mà.”