Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 226




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Người của Tiêu Hoa Ung có thể trà trộn vào đội ngũ thị vệ do Hữu Ninh để phái tới thì người của các phe phái
khác cũng thế. Có lẽ chủ nhân của nh3ững người này chính là kẻ đứng sau lưng lũ trộm mộ, có khi chúng còn biết
nơi đây có một sơn trại trước cả nàng.


“Hồng Ngọc, chúng ta lê1n núi thôi, rất có thể bọn Mạc Viễn đã trúng kể rồi!” Thẩm Hi Hòa níu Hồng Ngọc lại,
không chịu để nàng ta kéo mình đi xa.


Nếu quả thật 9những người này có cùng một chủ với bọn trộm mộ và đã biết sự tồn tại của sơn trại trước nàng, vậy
thì bọn chúng đang đợi nàng ra tay, sau đó ti3êu diệt nàng và các thuộc hạ, không để ai sống sót rời khỏi đây.


“Quận chúa, chắc chắn Mạc Viễn và Trân Châu tỷ tỷ sẽ không sao đầu, chú8ng ta không thể lên núi được.” Hồng
Ngọc kéo Thẩm Hi Hòa chạy về phía xe ngựa, phát hiện xe ngựa đã bị phá hỏng, nàng ta đành kéo Thẩm Hi Hòa
chạy vào trong làng.


Hồng Ngọc và Thẩm Hi Hòa chạy dọc theo một con đường hẹp, bỗng thấy phía trước có người đứng quay lưng về
phía bọn họ, thanh đao trong tay chống xuống đất, nghe tiếng bước chân, hắn xoay người lại, không ngờ đó chính
là vệ lang tưởng, thủ lĩnh đội thị vệ!


“Sao quận chúa lại muốn xen vào việc của người khác cơ chứ?” Vệ lang tướng không còn dáng vẻ cương trực
thường ngày nữa, ánh mắt lạnh bằng. “Chủ nhân của ngươi là ai?” Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không có
vẻ gì là hoảng hốt. “Quận chúa đi mà hỏi Diêm Vương ấy!” Vệ lang tướng không nhiều lời nữa, cầm đao lao tới chỗ
Thẩm Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa cầm sáo xương lên thổi, tiếng sáo lanh lảnh vang vọng giữa núi đồi hoang vắng, chim cắt còn chưa
thấy đầu, Đoản Mệnh đã chạy tới.


Các tỳ nữ của Thẩm Hi Hòa đều biết võ, nhưng chỉ có Mặc Ngọc là có võ nghệ cao cường, những người còn lại tuy
chẳng phải là yếu nhưng cũng không quá mạnh. Bọn họ có thể hạ gục vài tên đàn ông bình thường, nhưng gặp
phải kẻ theo nghiệp võ, dựa vào bản lĩnh để trèo lên vị trí chính ngũ phẩm như gã vệ lang tướng này thì chẳng mấy
chốc liền rơi vào thế hạ phong.


Vệ lang tướng dùng đao hất văng nhuyễn kiểm của Hồng Ngọc rồi vung đao toan chém đầu nàng ta, đúng lúc ấy,
Đoản Mệnh về tới sau lưng gã, khiến gã không thể không xoay người chém nó.


“Đoản Mệnh!” Vệ lang tướng ra chiều quá nhanh, Thẩm Hi Hòa chỉ thấy ánh đao loang loáng, Đoản Mệnh ngã lăn
ra đất rồi nhanh chóng bật dậy, chạy như bay đến bên Thẩm Hi Hòa, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.


Vệ lang tướng vốn tưởng có thể lấy mạng Hồng Ngọc bằng một chiều, nào ngờ lại bị Đoản Mệnh phá rồi, chẳng
những không thể làm Hồng Ngọc bị thương mà còn bị nàng ta thừa cơ đâm vào lưng một nhát.


Gã ta phản ứng kịp thời, nhanh nhẹn né tránh, nhờ vậy chiêu kiếm của Hồng Ngọc chỉ gây ra một vết cắt nông.


Một tiếng kêu vang vọng chợt xé toang bầu trời đêm, một bóng đen khổng lồ từ trên núi bay tới chỗ Thẩm Hi Hòa
trong nháy mắt.


Thấy chim cắt bay về phía mình, Thẩm Hi Hòa sực nhớ tuy mình có thể dùng sáo xương gọi nó tới nhưng lại không
biết cách điều khiển nó như Tiêu Hoa Ung, hắn nó chỉ biết cần bảo vệ mình mà thôi. Nàng bèn gọi: “Hồng Ngọc…”


Hồng Ngọc múa kiểm như bay, nhanh chân lùi về phía Thẩm Hi Hòa. Vệ lang tưởng truy kích gắt gao, nhưng gã
chưa kịp vung đao chém Thẩm Hi Hòa thì chim cắt đã sà xuống, thân hình to lớn của nó bao trùm lấy gã, tốc độ
cũng nhanh hơn hẳn, gã chỉ mới xoay người, chưa kịp chém nó, nó đã lướt qua mặt gã.


Chim cắt xòe vuốt sắc lẻm cho nát nửa khuôn mặt gã, gã rú lên thảm thiết, Hồng Ngọc nhìn mà rùng mình.


Thừa dịp vệ lang tướng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Hồng Ngọc chạy tới, vung tay chém gã ngất đi.


Đoản Mệnh cũng chạy theo, cào nốt nửa bên mặt còn lại của gã ta, sau đó ngẩng đầu lên trời gọi chim cắt: “Meo…
meo” 2


Thẩm Hi Hòa và Hồng Ngọc: “..”


Lần này, rốt cuộc chim cắt cũng chú ý về hướng này, sau đó lao vút tới chỗ Đoản Mệnh, Thẩm Hi Hòa sợ đến nỗi
muốn thổi sáo xương nhưng đã không kịp, chim cắt xòe chấn lướt qua đầu Đoản Mệnh rồi bay về phía Thẩm Hi
Hòa.


Thẩm Hi Hòa bị chim cắt đẩy ngã, sau đó, một loạt tên bay vút qua trên đầu nàng.


Thẩm Hi Hòa nằm rạp trên mặt đất, nhanh nhẹn lật người lại, thấy chim cắt đã bay lên cao, nàng thở phào nhẹ
nhõm, ngộ nhỡ nó trúng tên, nàng biết tìm đầu ra một con thần ưng dũng mãnh như thế để đền cho Tiêu Hoa Ung
chứ?


Có cung thủ gia nhập, chim cắt không tài nào lại gần bảo vệ Thẩm Hi Hòa được, ngoài cung thủ ra, còn có binh sĩ
cầm đao chạy về phía Thẩm Hi Hòa.


Chim cắt mấy lần toàn lao xuống nhưng đều bị mưa tên ngăn cản, Đoản Mệnh chực xông lên bảo vệ Thẩm Hi Hòa
nhưng bị nàng đè lại. Thẩm Hi Hòa nương theo triền dốc lăn xuống, vừa tránh được tên, lại thoát được truy kích.


Song, bọn người này quyết tâm lấy mạng nàng bằng được, Thẩm Hi Hòa vừa lăn tới chân dốc đã thấy ánh đao
vung tới, nàng đã chuẩn bị từ trước, lập tức giơ tay về phía người nọ rồi nhấn nút cơ quan, một cây kim châm mảnh
dẻ phóng ra, cắm thẳng vào mi tâm gã.


Chim cắt vội vã lao xuống, Thẩm Hi Hòa đang ở dưới chân dốc, tạm thời mũi tên chưa bắn được đến đây.


Thẩm Hi Hòa quét mắt nhìn quanh, thấy gần đó có một gốc đại thụ bèn nấp đằng sau, cởi áo choàng ra, dùng móng
vuốt Đoản Mệnh rạch lớp lót, bên trong có nhiều gói giấy nhỏ chứa thuốc nổ. Thẩm Hi Hòa cắm một nhánh cây
xuống đất rồi phủ áo choàng lên, sau đó lặng lẽ ôm Đoản Mệnh đổi chỗ.


Nàng vừa mới nấp kỹ, đám người truy sát nàng và cung thủ đã cùng chạy tới, thoáng thấy góc áo choàng lấp ló sau
gốc cây, có vẻ như có người ngồi nơi đó, dù vậy, bọn chúng vẫn khá cảnh giác, chỉ dám rón rén lại gần.


Thẩm Hi Hòa dòng tai lắng nghe, tính toán khoảng cách giữa mình và bọn chúng, sắc mặt nàng vẫn điềm tĩnh,
chẳng có vẻ gì là căng thẳng hay sợ hãi.


Cành cây nàng đặt ở đó bị đạp gãy kêu răng rắc, Thẩm Hi Hòa nhanh nhẹn lấy mồi lửa ra, gắng sức thổi, ánh lửa
vừa bùng lên liền ném mạnh ra ngoài rồi ôm Đoản Mệnh nhảy bật đi.


Thẩm Hi Hòa ngã nhào xuống đất, cùng lúc đó, mồi lửa rơi trúng gói giấy bên trong áo choàng, lớp giấy bọc bên
ngoài vốn có bôi dầu nên nhanh chóng bén lửa, đợi đến khi đám người kia kịp phản ứng lại, lùi bước ra sau thì
ngọn lửa đã phừng lên, một tiếng nổ đình tai nhức óc vang dội bốn phía.


Cùng lúc đó, một mùi hương tản ra theo luồng khí nóng của vụ nổ.


Cây cổ thụ nổ tung, số người bị thương không nhiều lắm, nhưng bọn chúng còn chưa kịp đứng dậy, mùi hương ngòn ngọt đã len lỏi vào trong mũi, đầu óc lập tức choáng váng, ngã nhào ra đất.


Tiêu Hoa Ung chạy suốt một ngày hai đêm, dọc đường đổi bốn con ngựa mới đuổi kipk Thẩm Hi Hòa trong thời gian ngắn nhất. Từ xa, hắn đã thấy chim cắt đang lượn vòng trên trời, ánh lửa đỏ ngập trời phản chiếc trong đôi mắt vằn vện tia máu của hắn. Con ngựa hoảng sợ, hỉ dài một tiếng, thanh âm ấy tựa như một tiếng sấm rền vang trong lòng hắn.


“UU!”


Sắc mặt hắn lạnh lẽo tựa Tu La địa ngục.