Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 199




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Vương gia mình đồng da sắt, không sợ nghiêm hình tra tấn, mấy trò vặt vãnh của ta chẳng phát huy được tác
dụng với người quả cảm như vương gi3a.” Thẩm Hi Hòa thật lòng khâm phục nghị lực của Tốn vương, trên đời
này, số người có thể chịu đựng được sự tra tấn của Tiêu Hoa Ung chỉ e đế1m được trên đầu ngón tay.


“Ta đành tìm cách khác, chẳng giấu gì vương gia, ta giỏi điều chế hương, có thể tạo ra một loại hương mê ho9ặc
tâm trí con người, gây nhiễu loạn ký ức.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ cho người dùng thuật nắn xương
biến một kẻ thành vương gia, sa3u đó khiến ký ức người này bị rối loạn, lệnh lang có thông minh đến mấy cũng
khó mà thăm dò thật giả từ một người tự cho rằng mình chính là v8ương gia.”


“Ngươi cần gì cho ta biết những chuyện này?” Tổn vương lạnh lùng nói.


“Có cách giải quyết nhanh chóng, cớ sao bỏ gần tìm xa mà chi?” Thẩm Hi Hòa hờ hững đáp, quay sang liếc Tiêu
Hoa Ung.


Tiêu Hoa Ung nhếch môi: “Bá phụ suy nghĩ cho Tổn vương phủ, nhưng mười năm trước phụ hoàng còn đương độ
tráng niên, bây giờ bá phụ nên suy xét nhiều hơn, chất nhi và các huynh đệ đều đã trưởng thành, bá phụ có từng
nghĩ nếu người kế vị là chất nhi thì đường huynh sẽ ra sao chưa?”


Tốn vương giật mình, sở dĩ ông ta không tự sát ngay lập tức để cắt đứt ý tưởng của Tiêu Hoa Ung không phải là vì
còn bấu víu vào chút hi vọng xa vời sẽ được cứu viện, mà là vì không biết Tiêu Hoa Ung là ai, không biết năng lực
của hắn thế nào, muốn đích thân thăm dò một phen.


Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm khó lường trên gương mặt tuấn tú kia, có lẽ hắn đã sớm đoán được nỗi lo nghĩ trong
lòng ông ta nhưng không công kích vào đó ngay từ đầu mà muốn cho ông ta thấy bản thân hắn có nhiều thủ đoạn
đến nhường nào, để rồi cuối cùng tung chiêu tất sát, triệt để xóa sổ cơ hội cò kè mặc cả của ông ta.


“Bệ hạ có rất nhiều hoàng tử, ai cũng văn võ song toàn, thủ đoạn của điện hạ có cao siêu đến đâu đi nữa thì e rằng
điện hạ cũng quá tự tin rồi.” Tốn vương không dễ dàng chịu thua.


“Đương nhiên cô phải tự tin rồi, vì cô là đích tử.” Tiêu Hoa Ung bộc lộ thân phận.


Tổn vương nheo mắt, bờ môi run run, ông ta đã suy đoán đủ điều về thân phận của Tiêu Hoa Ung nhưng chưa
từng nghĩ hẳn là Hoàng Thái tử


Ai cũng biết đến Hoàng Thái tử, nhưng chẳng ai coi trọng hơn.


Hắn tựa như một kẻ vô hình, dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai liên tưởng đến hắn, năng lực phải đáng sợ cỡ
nào mới làm được như vậy?


“Hôm nay cô cho bá phụ được lựa chọn, một là bá phụ lệnh cho đường huynh cùng Tổn vương phủ đầu nhập vào
dưới trướng cô, hai là bá phụ đánh cược một ván, nếu cô thất bại, có lẽ Tổn vương phủ sẽ được bảo toàn?” Giữa
buồng gian chật hẹp trong mật thất, giọng Tiêu Hoa Ung nhẹ bẫng.


Hắn không hề tỏ vẻ gì là đe dọa hay ép buộc, chỉ nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa khí thể vương giả.


Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn nổi bật giữa ánh nến chập chờn. Có người từng nói với nàng, có
người trời sinh đã có khí chất vương giả, khó lòng mô tả rõ ràng, nếu có dịp gặp gỡ thì sẽ hiểu. Người đó có thể hô
mưa gọi gió, xoay chuyển càn khôn, phán quyết sinh tử của kẻ khác một cách nhẹ nhàng vô cùng.


Một lựa chọn duy nhất, hoặc trung thành với Hữu Ninh đế, hoặc âm thầm đầu quân cho Tiêu Hoa Ung, Tốn vương
rơi vào thế lưỡng nan.


Thấy Tốn vương dao động, Thẩm Hi Hòa bèn nói: “Vương gia, nếu lệnh lang đầu quân cho điện hạ, điện hạ vốn
khoan dung với bề tôi, đương nhiên sẽ không lập tức ra tay với Thần Dũng quân, lệnh lang sẽ không bị bệ hạ nghi
kỵ ruồng bỏ. Trước khi điện hạ đăng cơ, lệnh lang vẫn là tâm phúc của bệ hạ, sau khi Thái tử ngồi lên ngai vàng,
lệnh lang lại có công phò tá tận quân.”


“Ha ha ha…” Tốn vương đột ngột cười ha hả, tiếng cười càng lúc càng chói tai, cười đến khàn cả giọng mới thôi,


“Thái tử điện hạ, có phải Khang vương phủ diệt vong là do người nhúng tay vào hay không?”


“Không phải.” Thẩm Hi Hòa bước tới một bước, “Khang vương phủ là do ta bày mưu tính kế.”


Tổn vương nhìn Thẩm Hi Hòa đăm đăm bằng đôi mắt đỏ ngầu tia máu, sắc mặt nặng nề.


Thẩm Hi Hòa thản nhiên: “Có lẽ vương gia đã biết ta là ai, cũng biết vì sao Khang vương phủ và ta không đội trời
chung. Ta cũng biết vương gia từng hỏi có phải điện hạ sẵn sàng diệt trừ kẻ địch mà không màng đến tình thân hay
chăng. Ta có thể thay điện hạ trả lời, xưa nay được mấy vị Hoàng để có thể đăng cơ mà không cần bước qua xác
huynh đệ mình?”


“Điện hạ cũng nghĩ vậy sao?” Tốn vương không để ý đến Thẩm Hi Hòa mà nhìn thẳng vào Tiêu Hoa Ung.


Tiêu Hoa Ung dời mắt khỏi Thẩm Hi Hòa, trả lời Tổn vương: “Bá phụ, nếu chất nhi nói không phải thì bá phụ có
tin không? Đến giờ này còn hỏi vậy làm gì? Chất nhi không muốn lừa bá phụ, Khang vương phủ quả thật sụp đổ
trong tay UU, nhưng dù nàng không ra tay thì chất nhi cũng sẽ không tha cho bọn họ.”


“Vì sao ngươi không muốn chiêu hàng Khang vương phủ?” Tốn vương lại hỏi.


“Khang vương khác với bá phụ, chất nhi chướng mắt ông ta.” Tiêu Hoa Ung lạnh nhạt đáp. Tổn vương giật mình
gật đầu, sau đó ngửa mặt thở dài: “Đa tạ điện hạ đã để mắt, mong rằng điện hạ có thể tha cho Tốn vương phủ…”


Tốn vương nhắm mắt lại, chậm rãi gục đầu, mùi máu tươi nhàn nhạt thoáng qua hơi thở Thẩm Hi Hòa, nàng lập
tức biển sắc: “Không được!”


Tiêu Hoa Ung lao tới nhưng đã chậm một bước, Tốn vương đã cắn lưỡi tự sát.


Thẩm Hi Hòa tỏ ra nghi hoặc, rõ ràng Tổn vương đã dao động, sao lại quyết định tự sát vào lúc này: “Sao lại thế
này chứ?”


Tiêu Hoa Ung khẽ thở dài: “Ta đã chủ quan rồi.”


Thẩm Hi Hòa ngẩn người: “Ý điện hạ là sao?”


“Hắn bệ hạ đã cho di dời Thần Dũng quân từ lúc Tốn vương bại lộ, Tổn vương ắt phải biết chuyện này. Có lẽ Thần
Dũng quân không chỉ có một chỉ huy là Tổn vương như chúng ta vẫn nghĩ.” Dù có thiếu vắng ông ta thì cũng chỉ là
bỏ khuyết một vị trí mà thôi, có khi còn có mai phục đang đợi Tiêu Hoa Ung tìm đến đó.


Tổn vương không nói ra vị trí đóng quân là vì không muốn Tiêu Hoa Ung chui đầu vào rọ, nên mới lấy đó làm điều
kiện trao đổi, mong Tiêu Hoa Ung tha cho Tổn vương phủ.


“Lòng dạ bệ hạ thật thâm sâu.” Thẩm Hi Hòa lo lắng: “Liệu có khi nào bệ hạ đã biết lúc trước Tổn vương trốn trong Tạ quốc công phủ không?”


Nếu vậy chẳng phải năng và Tiêu Hoa Ung đã bị bại lộ rồi ư? “Không đâu.” Tiêu Hoa Ung siết chặt tay Thẩm Hi Hòa: “Nếu còn hi vọng sống sót, Tổn vương sẽ không chọn đường chết, Tạ Kích hẳn là đường sống duy nhất của ông ta, chẳng qua là con đường này đã bị Tạ Uẩn Hoài chặn đứng.”


Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên nhìn Tiêu Hoa Ung, không biết có phải nàng tưởng tượng hay không, nhưng khi Tiêu Hoa Ung thốt ra ba chữ “Tạ Uẩn Hoài” giọng điệu của hắn có phần quái lạ.


“Đưng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy.” Tiêu Hoa Ung đưa tay che tầm mắt nàng: “Ta đang ghen đấy, ta biết nàng không yêu Tạ Uẩn Hoài, còn hắn…có lẽ cũng không có tình ý gì, nhưng ta vẫn ghen. Ta dám chắc nàng không thích ta như vậy, cảm thấy ta gây sự vô cớ, nhi nữ tình trường. Ta cũng không thích mình thành ra thế này, nhưng lại khó lòng kiềm chế. Không phải là ta đang chỉ trích nàng đâu, ta chỉ muốn nói ra, dù nàng…không quan tâm, thậm chí chán ghét, ta cũng muốn nói.”