Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 195




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Con ngựa chợt hí dài, chiếc xe lắc lư, Tiêu Hoa Ung cúi đầu nhìn bàn tay đang từ từ xòe ra của mình, tay hắn rất
đẹp, tựa như được chạ3m từ ngà voi, chỉ tay rõ nét, trông rất khỏe khoắn.


“Đối với cô, để ngươi biến mất khỏi cuộc đời này một cách im hơi lặng tiế1ng là chuyện dễ như trở bàn tay” “Thảo
dân tin lời này của điện hạ là thật” Tạ Uẩn Hoài vẫn bình thản, “Nhưng liệu điện hạ có làm vậy9 không?”


Tiểu Hoa Ung chợt ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tạ Uẩn Hoài, ánh mắt sắc bén..


Tạ Uẩn Hoài bình tĩnh nói, giọ3ng điệu ôn hòa: “Nếu điện hạ muốn đưa ta vào chỗ chết thì vừa nãy là cơ hội tốt
nhất”


Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa phối hợp vớ8i nhau rất ăn ý. Đầu tiên, Thẩm Hi Hòa đến Tạ phủ kiếm chuyện để
Tiêu Hoa Ung tranh thủ thời gian sắp đặt thỏa đáng, sau đó nàng lại náo loạn một phen, giúp Tiêu Hoa Ung xác
định những nơi có khả năng Tốn vương đang ẩn nấp. Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa gióng trống khua chiêng đem kim
bài vào cung, tạo cơ hội cho người của Tiêu Hoa Ung xông vào từ đường, hạ gục các hộ vệ đang canh gác tại đó.


Nếu chậm hơn một bước, chỉ e Tổn vương thà làm to chuyện, chấp nhận rơi vào tay Hữu Ninh để còn hơn bị Tiêu
Hoa Ung bắt.


Lần này Tiêu Hoa Ung tự ra tay nên mới có thể nhanh chóng khống chế Tổn vương, nhưng Tạ Uẩn Hoài lại đang
nằm trong tay thuộc hạ của Tổn vương.


Tạ Uẩn Hoài bất giác sờ lên vết kiếm trên cổ, khi ấy gã thuộc hạ của Tổn vương đòi Tiêu Hoa Ung phải thả Tổn
vương ra, bằng không sẽ giết Tạ Uẩn Hoài.


Tiêu Hoa Ung là người thế nào chứ? Không ai hiểu Tiêu Hoa Ung bằng Tạ Uẩn Hoài. Tiêu Trường Du và Tiêu
Trường Canh chẳng qua chỉ mới nhìn thấy một góc của tảng băng trôi, còn Tạ Uẩn Hoài thì lại thấy được toàn bộ,
hắn biết Tiêu Hoa Ung sẽ không thỏa hiệp.


Hoàng Thái tử chưa bao giờ thỏa hiệp với bất kỳ ai, kể cả đương kim Hoàng thượng. Dẫu Tạ Uẩn Hoài có bỏ mạng
nơi đây thì cũng không liên quan gì đến Tiêu Hoa Ung, sẽ chẳng ai biết vì sao hắn lại chết, mọi người sẽ cho rằng kẻ
gây họa là Tạ Kích.


Nhưng Tạ Uẩn Hoài không ngờ Tiêu Hoa Ung lại thả Tổn vương ra.


Khi Tốn vương lui về phía thuộc hạ của mình, người của Tiêu Hoa Ung đang mai phục xung quanh liền lao lên tập
kích Tốn vương, ép sát ông ta. Các thuộc hạ của Tốn vương toàn lao ra ngăn cản, trong tích tắc ấy, Tạ Uẩn Hoài
không thấy rõ Tiêu Hoa Ung đã ra tay thế nào, chỉ thấy một luồng máu tươi nóng hổi vẩy lên mặt mình.


Bị trúng đòn, Tổn vương gầm lên, không ít hộ vệ của Tạ phủ giật mình chạy đến. Tạ Uẩn Hoài vội vàng chạy ra
ngăn bọn họ lại, đồng thời hô to rằng Tạ Kích đã giam giữ mình. Các hộ vệ bị hắn lôi kéo sự chú ý, toan bắt hắn lại,
nhờ vậy Tiêu Hoa Ung mới có cơ hội bắt lấy Tổn vương lần nữa.


Vì cứu hắn, suýt nữa Tiêu Hoa Ung đã để Tổn vương đào tẩu.


Tiêu Hoa Ung dời mắt, chiếc xe ngựa rẽ vào một con ngõ nhỏ vắng người rồi ngừng lại, Tiêu Hoa Ung xuống xe:


“Lúc nãy chưa phải cơ hội tốt nhất, cô sẽ không cho phép người để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng nàng”


Với tài trí của mình, chẳng mấy chốc Thẩm Hi Hòa sẽ hiểu ra vì sao Tạ Uẩn Hoài lại đặt bản thân vào chốn hiểm
nguy, nếu Tạ Uẩn Hoài vì vậy mà chết trong Tạ phủ, dù nàng không biết chuyện, không đến mức tự trách mình vì
thấy chết không cứu nhưng cũng sẽ áy náy trong lòng.


Hình tượng của một người còn sống có thể sẽ thay đổi, nhưng nếu người ấy không còn nữa, những ấn tượng cuối
cùng về người ấy sẽ rất khó phai mờ.


“Nếu vậy, e rằng điện hạ muốn giết ta cũng không dễ đầu” Tạ Uẩn Hoài vén rèm xe, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hoa
Ung, “Bởi lẽ thảo dân và quận chúa xem nhau như tri kỷ trong đời”


Tiêu Hoa Ung nheo mắt nhìn Tạ Uẩn Hoài.


Tạ Uẩn Hoài nói tiếp: “Cho dù thảo dân qua đời lúc nào đi nữa thì quận chúa cũng sẽ đau buồn, mỗi năm đến ngày
Thanh minh và ngày giỗ cũng sẽ nhớ đến thảo dân”


Tiêu Hoa Ung vung chưởng đánh vào càng xe, làm xe ngựa lắc lư dữ dội. Tạ Uẩn Hoài và mạnh vào càng xe bên
kia, cánh tay đau nhói. Hắn ôm lấy cánh tay bị thương ngồi thẳng dậy, nghe thấy Tiêu Hoa Ung điềm nhiên lên
tiếng.


“Đối với cô mà nói, để người chết chẳng khó gì, muốn giấu tin tức về cái chết của người cả đời cũng rất đơn giản.
Tiêu Hoa Ung thong dong bỏ đi, âm thanh xà dần, “Cô chỉ không muốn lừa gạt nàng chứ không phải là bỏ tay đối
với ngươi.”


Đợi đến khi bóng dáng Tiêu Hoa Ung khuất sau con ngõ nhỏ, Tạ Uẩn Hoài mới cười khẽ.


“Tề đại phu, ngài về nhà hay sao ạ?” Gã nội thị ngồi ngoài đánh xe hỏi.


Tạ Uẩn Hoài nói: “Đến quận chúa phủ.”


Hắn có về nhà thì Thẩm Hi Hòa cũng sẽ đi tìm, không bằng đến quận chúa phủ đợi nàng quay về thì hơn.


Tạ Uẩn Hoài đến quận chúa phủ, nhờ Tùy A Hỉ châm cứu cho, lại hốt ít thuốc, lúc này Thẩm Hi Hòa mới dẫn theo
đám Trân Châu quay về.


“Huynh bị thương có nặng không?” Thẩm Hi Hòa lo lắng hỏi thăm.


“Ta bảo không nặng cũng chưa chắc quận chúa đã tin, thế nên ta mới bảo A Hỉ chữa trị cho mình, quận chúa cứ hỏi
A Hỉ là được” Tạ Uẩn Hoài cười nói


Thẩm Hi Hòa nhìn Tùy A HỈ, Tùy A Hỉ nói: “Quận chúa đừng lo, Tề đại phu chỉ bị thương ngoài da thôi, một số
nơi có nội thương nhưng không nặng, chỉ có vết thương do va đập trên cánh tay là nghiêm trọng nhất, có máu bầm,
thuộc hạ đã châm cứu rồi, có lẽ ngày mai còn hơi đau, nhưng đến ngày mốt là ổn.”


Nghe vậy, Tạ Uẩn Hoài bất giác xoa xoa cánh tay. Thẩm Hi Hòa cũng yên tâm, nghiêm mặt nói với Tạ Uẩn Hoài:


“Lần này phải cảm ơn huynh”


Mặc dù nàng không biết Tạ Uẩn Hoài làm thế nào mà biết được chuyện Tốn vương, có điều Tạ Uẩn Hoài từng điều
tra được vụ Kiểm Nam Xuân, cho thấy hắn có mạng lưới quan hệ trong Kinh.


Thẩm Hi Hòa không truy hỏi tới cùng, nhưng nàng có thể xác định Tạ Uẩn Hoài biết người mà Tạ quốc công muốn
nhờ hắn chữa bệnh có thể là Tổn vương nên mới đi một chuyển để giúp nàng tìm được ông ta, chứ hắn và Tổn
vương không có thù oán gì, nếu không phải vì muốn hỗ trợ nàng, chắc chắn hắn sẽ không nhận lời.


“Quận chúa không cần cảm ơn ta.” Tạ Uẩn Hoài mỉm cười nhã nhặn, “Quả thật ta biết người bệnh là Tốn vương
nên mới đồng ý đi một chuyến, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ vì giúp quận chúa.”


Thẩm Hi Hòa nhìn hắn vẻ nghi hoặc.


Tạ Uẩn Hoài nói khéo: “Nghe nói Tạ Kích đã bị tước binh quyền.”


“Đó là điều huynh muốn ư?” Thẩm Hi Hòa hiểu ra.


“Ta biết quận chúa muốn bắt Tốn vương, ta cũng muốn đổi phó Tạ quốc công, một mũi tên trúng hai con nhạn, chứ
không phải là không có mục đích riêng.” Tạ Uẩn Hoài thản nhiên cười.


Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ, đúng là lần này Tạ quốc công cũng xui xẻo, nhưng nàng vẫn nói: “Nếu thế, huynh nên để
bệ hạ biết chuyện ông ta chứa chấp Tốn vương chứ.”


“Làm vậy chắc chắn ông ta sẽ chọc giận bệ hạ.” Tạ Uẩn Hoài mỉm cười lắc đầu: “Song Tạ Kích giỏi tài ăn nói, chắc quận chúa cũng biết ít nhiều. Một là ta không được gặp bệ hạ, thứ hai, dù bệ hạ có biết Tốn vương đang ở trong phủ ông ta thì ông ta vẫn có thể chối bay chối biến, chẳng hạn như bị Tổn vương uy hiếp. Thư ba, đối với người ngoài mà nói, Tổn vương chẳng qua chỉ là giả chết mà thôi, cho dù Tạ Kích có chứa chấp ông ta thì đó cũng không phải một lỗi lầm quá nghiêm trọng. Chỉ e khi ấy bệ hạ dẫu có biết chuyện thì cũng chẳng buồn cách chức ông ta. Còn nếu Hữu Ninh đế ngờ vực, đương nhiên ông ta sẽ có cách.”


Nghĩ đến đó, Tạ Uẩn Hoài thấy làm vậy kết quả còn không bằng như vậy giờ. Nhiều năm nay, nhờ giỏi luồn cúi, lại lắm mưu mô, Tạ Kính chưa bị ai hãm hại bao giờ, lần này xem như nếm mùi, có lẽ còn đau hơn bị cách chức.


“Tính ra, ta còn lợi dụng quận chúa nữa đấy.”


Thẩm Hi Hòa bật cười: “Chúng ta không cần tranh luận mục đích ban đầu của huynh là gì, bây giờ cả hai chúng ta đều có lợi là được rồi.”