Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 179




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CƯỜI VANG


Thì ra trước khi chia nhau cắn xé xác gấu, lũ sói đã bắt đầu gọi bầy, bầy sói đang ở gần đó cũng mò đến, thoáng cái
đã có mười mấy con, Mặc Ngọ3c và Tùy A Hỉ lập tức bị bao vây.


“Meo meo…” Đoản Mệnh vùng vẫy trong lòng Mặc Ngọc như thể muốn nhảy xuống giao đấu với con sói đầu1 đàn.


Mặc Ngọc ẩn đầu nó lại, rút trường kiểm tra, Tùy A Hỉ cũng biết chút võ công, hai người chuẩn bị giao chiến với
bầy sói.


Bộ Sơ L9âm đứng dậy, định nhảy xuống kề vai chiến đấu với bọn họ thì một tiếng rít chói tai chợt vang vọng giữa
không trung, xông thẳng lên chín tầng 3mây.


Bầy sói lập tức chùn chân, song lại không nỡ từ bỏ bữa cỗ ngon lành dâng lên tận miệng.


Bóng chim cắt trên bầu trời mỗi l8úc một lần, từ một chấm đen dần dần thấy được sải cánh xám trắng.


Đoản Mệnh xem thường sói đầu đàn, quay sang gầm gừ với chim cắt: “Meo meo.” Tùy A Hỉ che mắt lại, thật sự cạn
lời với con mèo của chủ mình. Mặc Ngọc nghiêm mặt, dù chim cắt đã xuất hiện nhưng nàng ta vẫn cảnh giác.


Quả nhiên, một con sói muốn khiêu khích chim cắt bổ nhào về phía bọn họ, Mặc Ngọc nắm lấy tay Tùy A HỈ, định
kéo hẳn tránh đi nhưng còn chưa kịp ra tay thì trước mặt nàng ta có gì đó lướt qua như gió lốc, bầy sói nhao nhao
lùi lại.


Hai người ngước mắt nhìn lên, thấy con sói bổ nhào về phía họ đang vùng vẫy giữa trời, bị chim cắt quắp lên
không trung, sau đó chim cắt rít lên một tiếng rồi thả lỏng móng vuốt, con sói cứ thể rơi thẳng xuống chỗ bầy sói,
biến thành một đám máu thịt bầy nhầy.


Đoản Mệnh ngẩn ngơ, chầm chậm vùi đầu vào lòng Mặc Ngọc, cả người co rúm thành một quả cầu xù lông. 2


Đừng nói chi Đoản Mệnh, ba người Bộ Sơ Lâm cũng phải há hốc mồm, con chim cắt này thoạt nhìn cao chừng một
đứa trẻ ba bốn tuổi, sải cánh rộng khoảng một trường, không ngờ nó lại hung mãnh đến thế.


Đó là bởi bọn họ chưa tận mắt chứng kiến nó giao đấu với gấu đen, bảo tuyết và mãng xà.


Bầy sói hốt hoảng rút lui, thần kinh căng thẳng nãy giờ của Bộ Sơ Lâm cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng ta trượt
xuống thân cây. Tùy A Hỉ lập tức chạy lại chẩn bệnh cho nàng ta, vừa bắt mạch đã biến sắc, có điều chỉ nháy mắt đã
bình tĩnh lại.


Bây giờ hắn mới hiểu vì sao quận chúa đặc biệt thân thiết với Bộ thể tử, không có vẻ gì là e ngại nam nữ khác biệt.


Hắn đã ở lại quận chúa phủ được một thời gian, Thẩm Hi Hòa một khi đã tin tưởng ai thì sẽ tin tưởng tuyệt đối,


nên khi gặp Bộ Sơ Lâm và Tạ Uẩn Hoài cũng không né tránh hắn tuy nàng cũng thân thiết với Tạ Uẩn Hoài nhưng
luôn giữ lễ, rất có chừng mực.


Đối với Bộ Sơ Lâm thì lại khác, thì ra là do Bộ thể tử là nữ.


Hắn vội vàng xử lý vết thương cho Bộ Sơ Lâm, châm cứu cầm máu, sau đó băng bó vết thương rồi mới cúi người
trước mặt Bộ Sơ Lâm: “Bộ thể tử, ta xin đắc tội.”


Từ đầu đến cuối, Bộ Sơ Lâm không hề hôn mê, giữa nơi rừng sâu núi thẳm này nguy cơ trùng trùng, ai biết được
một khắc sau sẽ gặp phải chuyện gì?


Nàng ta không biết chim cắt là do ai phải tới, nó có thể giúp bọn họ một lần nhưng chưa chắc giúp được lần sau.


Nàng ta nằm sấp trên lưng Tùy A Hỉ, để hắn cõng mình xuống núi, nhờ có chim cắt mở đường nên đường xuống
núi khá dễ dàng.


Lưu Tam Chỉ sốt ruột đợi Thái tử điện hạ ngủ dậy, cuối cùng được tin Bộ Sơ Lâm ngã bị thương, không khỏi nhắm
mắt lại: đã bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.


Thuộc hạ của Bộ Sơ Lâm cũng có người giỏi y thuật, là một vị y sư Tây Tạng từ Thục Nam tới, bằng không nàng ta
cũng không thể che giấu thân phận con gái nhiều năm như vậy.


“Thể tử bị thương không nhẹ, có điều y sự của quận chúa đã chữa trị thỏa đáng, sẽ không để lại di chứng.” Vị y sư
Tây Tạng thở phào nhẹ nhõm.


“Nhờ phúc Hi Hòa muội muội cả.” Không thì chuyển đi săn này của nàng ta sẽ là có đi mà không có về. “Thể tử
gặp nạn cũng là do quận chúa mà ra còn gì..”


Một gã thuộc hạ còn chưa dứt lời, Bộ Sơ Lâm đã quắc mắt trừng gã: “Kim Sơn, ba mươi roi.”


“Vâng…” “Khoan đã.” Thẩm Hi Hòa đi đến, nghe được mấy câu này, nàng rất vui khi thấy Bộ Sơ Lâm bênh vực
mình, nhưng không thể vì mình mà khiển Bộ Sơ Lâm và đám thuộc hạ trung thành sinh lòng ngăn cách được.


Gã thuộc hạ này chưa chắc đã thật sự oán trách nàng, chỉ là đau lòng thay chủ tử mình mà thôi, khó tránh khỏi giận
chó đánh mèo.


“UU.” Gương mặt tái nhợt của Bộ Sơ Lâm sáng bừng lên, nàng ta liếc mắt ra hiệu cho Kim Sơn, “Muội muội không
cần xin tha cho hắn, hắn quả là không biết tốt xấu, ta không cần một thuộc hạ như vậy phục vụ mình.”


Nói rồi, nàng ta nói với các thuộc hạ tâm phúc đang có mặt, ánh mắt sắc bén: “Hôm nay mãng xà xuất hiện, bệ hạ
có cớ để lơ là chú ý đến ta, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm có một thế này. Việc này không liên quan gì
đến quận chúa cả. Nếu muốn nói có liên quan thì là ta hẹn quận chúa ra ngoài mà lại không chiếu cố nàng ấy chu
đáo, hại nàng ấy gặp nạn, là ta có lỗi với nàng ấy. Ai không phục, ta sẽ mời phụ thân làm chủ, nếu để ta biết có
người muốn châm ngòi quan hệ giữa hai phủ, nhất định ta sẽ không dễ dàng bỏ qua!”


Bộ Sơ Lâm khiển trách một hồi, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn gã thuộc hạ bị phạt: “Ba mươi roi này ngươi có
phục không?”


“Thuộc hạ tâm phục khẩu phục, là thuộc hạ lỡ miệng nói sai.” Gã thuộc hạ quỳ phịch xuống đất, dõng dạc đáp lại.


Chuyện đã đến nước này, Thẩm Hi Hòa không tiện khuyên can nữa, Bộ Sơ Lâm làm vậy là muốn ra oai, đồng thời
đề phòng có kẻ châm ngòi. “Tất cả lui ra, ta có chuyện muốn nói với quận chúa.” Bộ Sơ Lâm mất kiên nhẫn nhìn
bọn họ, một đám đàn ông thô lỗ cục súc, sao bằng UU xinh đẹp của nàng ta được.


Bị thương nặng như vậy mà vẫn không quên ngả ngớn, ánh mắt nhìn nàng công tốn cả lên, lại còn sáng rực, ai mà
ngờ được Bộ Sơ Lâm là con gái cơ chứ? Thẩm Hi Hòa bực mình hỏi: “Không đau nữa à?”


“Ôi…” Bộ Sơ Lâm lập tức kêu lên thảm thiết, sau đó bắt đầu rên rỉ, “Ta đau quá đi à, UU sờ một chút đi, sờ một cái
là đỡ ngay.”


“Thái tử điện hạ vừa thổ lộ với ta.” Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi.


Nghe vậy, Bộ Sơ Lâm chẳng hiểu ra sao, cũng không phát hiện nụ cười của Thẩm Hi Hòa gian giao thể nào, vẫn
diễn tiếp: “Đau quá, đau quá, UU không thương ta nữa, đau chết mất thôi…” Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn nàng ta
diễn trò, nếu không phải vết thương không cho phép, có lẽ nàng ta còn lăn lộn một phen. Nàng nói: “Con chim cắt
đã cứu các ngươi là do Thái tử điện hạ nuôi.”


“Đau chết đi được, ta sống không nổi…” Bộ Sơ Lâm đang mè nheo chợt im bặt, miệng há hốc, mắt chớp chớp liên
hồi, mãi một lúc sau mới chậm chạp phản ứng lại, nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Muội nói con chim cắt quắp sói lên trời
rồi thả xuống cho nó thành thịt vụn là do Thái tử điện hạ ngôi sao?”


Nói rồi, nàng ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.


Thấy nàng ta nhát cay thế kia, Thẩm Hi Hòa không khỏi xem thường: “Thả một con sói thì có gì mà ngạc nhiên?”


“Muội chưa thấy con sói đó bị chim cắt quắt lên trời cái một, sau đó thả bịch xuống đất nát như tượng, bầy sói hoảng sợ cụp đuôi chạy làng hết cả.” Bộ Sơ Lâm trừng mắt, giờ chân múa tay kể lại.


“À, ngươi đã thấy con mãng xà trong đầm chưa?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Đề tài đột ngột thay đổi, song Bộ Sơ Lâm vẫn thành thật gật đầu: “Thấy rồi.” “Thần Nỗ Doanh của bệ hạ còn không khống chế được con mãng xà đó, vậy mà con chim cắt của Thái tử điện hạ chỉ cào một cái đã thủng bụng lòi ruột.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.


Bộ Sơ Lâm nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Ta xỉu đây, muội mau đi đi, ta không muốn biến thành thịt vụn, cũng không muốn thủng bụng, lòi ruột.”