Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 148




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CÓ NGƯỜI ĐÃ SỚM SẮP ĐẶT TỪ TRƯỚC


Tuy rằng Đổng Tất Quyền ngã xuống, Hữu Ninh để còn có lực lượng trung thành ủng hộ, không đến nỗi không có
ai nói đỡ cho 3mình. Ông ta biết rõ khoản thiếu hụt của Hộ bộ lớn đến độ nào, không thể thanh tra được, một khi
thanh tra, chuyện thuế 1má thiếu hụt còn có thể quy chụp cho Đổng Tất Quyền. Nhưng quốc khố trống rỗng sẽ
khiến cả triều, thậm chí là cả lê dân 9bách tính, rơi vào khủng hoảng, làm rung chuyển cả đất nước. Các nước khác
mà biết được có khi còn gây chiến, có lẽ bệ h3ạ vì vậy nên mới tức giận ngất đi?


Trước mắt dùng kế này để lảng tránh những lời góp ý của quần thần, sau đó ngh8ĩ cách lấp liếm cho qua.


“A huynh, lần này huynh liều lĩnh quá rồi.” Trong Tín vương phủ, Tiêu Trường Doanh đang nhìn Tiêu Trường
Khanh đầy trách móc. Sau khi lương thực vụ thu bị cướp, bệ hạ đã phải hắn âm thầm điều tra, hoàn toàn không
ngờ tra tới tra lui lại tra ra ca ca mình, thì ra từ việc quân nhu bị cắt xén đến lương thực vụ thu bị mất đều là do một
tay Tiêu Trường Khanh mà ra.


“Đệ có thể bẩm báo bệ hạ việc này do ta gây ra.” Tiêu Trường Khanh chỉ chú trọng hoa có trong viện, lâu nay vẫn
luôn yên tĩnh, như thể các việc khác không liên quan gì đến mình.


Tiêu Trường Doanh sa sầm, hắn ghét ca ca như thế này. Vị ca ca khí thế năng nổ, phong hoa tuyệt độ không thấy
đầu nữa. Tiêu Trường Khanh trở nên lạnh nhạt, trầm mặc và im lặng, nhất là dáng vẻ tưới hoa của hắn trong lúc
này, cực kỳ giống với Ngũ tẩu lúc trước.


Cũng lạnh nhạt hờ hững, cũng không xem trong bất cứ thứ gì. Cho dù gây ra đại họa cũng chẳng để bụng, cứ cho
rằng cùng lắm là chết, chẳng việc gì phải sợ, khiến người ta căm hận và giận dữ! “A huynh, huynh có biết một khi
Hồ bộ bị thanh tra thì hậu quả sẽ khó lường thể nào không!” Tiêu Trường Doanh đi đến trước mặt Tiêu Trường
Khanh, ánh mắt tràn đầy trách móc và lo âu. “Ta chỉ muốn người trong thiên hạ thấy rõ gương mặt dối trá của bệ
hạ của chúng ta mà thôi.” Tiêu Trường Khanh chẳng hề ngẩng đầu lên, dịu dàng ngắm nhìn chậu hoa lan trước
mặt, “Có thể có hậu quả gì chứ?”


“A huynh, chẳng lẽ huynh không biết quốc khố rỗng không là việc tày trời hay sao? Bách tính, tướng sĩ, rồi đám
man di phiên bang nữa, chuyện này không chỉ liên quan đến vấn đề thể diện của bệ hạ!” Đây là lần đầu tiên Tiêu
Trường Doanh cảm thấy ca ca mình điên rồi, “Chỉ cần sơ sẩy một chút, giang sơn sẽ rung chuyển, chiến loạn nổi lên
khắp chốn, dân chúng lầm than!”


Tiêu Trường Khanh cười khẽ: “A đệ, vì sao quốc khổ lại trống rỗng?”


Tiêu Trường Doanh làm thinh không đáp.


“Vì bệ hạ bí mật xây dựng quân đội riêng. Mấy năm nay quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, bệ hạ không tăng
thuế má, quốc khổ lẽ ra phải đầy ắp chứ?” Tiêu Trường Khanh ngừng lại, ngước mắt nhìn đệ đệ với vẻ bình thản,


“Nếu sổ sách không quá khó coi thì bệ hạ đã không phải giả bệnh trốn tránh.


Từ đó suy ra, đội quân bí mật này không phải chỉ mới xuất hiện gần đây mà đã hình thành từ rất sớm, là một con
dã thú đang ngủ đông.


Chỉ cần bệ hạ chịu thừa nhận, ông ta sẽ có lý do công khai đội quân bí mật của mình, tăng cường binh lực cho triều
đình, khi ấy lũ man di bốn phương sao dám xâm phạm? Tuy vị huynh hận bệ hạ nhưng cũng không phải không có
lòng trắc ẩn, sao có thể để cho giặc ngoại xâm ức hiếp dân lành, cướp đoạt lãnh thổ của Đại Hưng ta?”


Phải, ván cờ này chỉ nhắm vào một mình bệ hạ, chỉ cần ông ta chịu thừa nhận, chịu công khai đội quân bí mật của
mình, hết thảy sẽ được giải quyết dễ dàng.


Có điều một khi đã công khai, Hữu Ninh để có biện luận thể nào cũng khó lòng giữ được thể diện.


Vả lại, khi đội quân bí mật không còn là bí mật, đội quân ấy sẽ do ai kiểm soát? Do ai thống lĩnh? Đó không phải là
việc bệ hạ có thể tự mình quyết định, chưa kể chế độ bổng lộc và quân nhu dành cho đội quân này mà bị điều tra
thì sẽ rắc rối to. Nếu tướng sĩ cả nước biết được đảm binh sĩ ngồi chơi xơi nước kia được ưu ái hơn cả mình – những
người ngày đêm dãi dầu mưa nắng canh gác thành trì, xông pha trận mạc, bệ hạ sẽ đánh mất lòng quân triệt để.


Các tướng sĩ không phục ắt sẽ đòi phân cao thấp với đội quân bí mật kia, bọn họ mà thẳng còn đỡ, nếu thua, bệ hạ
không thể không giải tán đội quân của mình, thậm chí còn phải viết chiểu tự kiểm điểm vì đã đào rỗng quốc khố
suốt bao năm qua để nuôi quân, có vậy mới có thể xoa dịu lòng phẫn nộ của các tướng sĩ!


Đội quân bí mật là con át chủ bài của bệ hạ, không ai biết được kẻ thống lĩnh của đội quân này là ai, quy mô lớn
đến đâu, nếu tấm chắn này bị đánh vỡ, bệ hạ cũng mất nửa cái mạng.


Tiêu Trường Doanh cảm giác lòng mình thật khó chịu: “A huynh, nhất định phải làm thế sao?”


Ánh mắt Tiêu Trường Khanh điềm tĩnh mà kiên định: “Nhất định phải làm thế.” “A huynh… Ông ấy là phụ thân
của chúng ta.” Tiêu Trường Doanh nói nhỏ.


“Ha ha…” Tiêu Trường Khanh khẽ bật cười, “Ông ta là phụ thân của huynh, ông ta muốn đối xử với huynh ra sao
cũng được, nhưng điều đó không có nghĩa ông ta có quyền thất hứa với huynh, không có quyền lấy sinh mạng
người huynh yêu để lừa gạt huynh.


Nếu ngày ấy ông ta chịu giơ cao đánh khẽ với Cố gia, dẫu có bắt cả nhà Cố tướng lưu đày ba nghìn dặm, biến
thành tội nô, huynh cũng có thể chấp nhận.


Nhưng ông ta không làm vậy, ông ta thất hứa.”


Ông ta thất hứa, làm hắn đau đớn mất đi tình yêu của đời mình, mất đi cốt nhục.


Vốn dĩ hắn có thể được làm phụ thân, nhưng phụ thân hắn đã tự tay hủy diệt niềm tin của hắn cũng như chút dịu
dàng còn sót lại trong lòng hắn.


Thế gia và hoàng quyền như nước với lửa, hắn không ngây thơ cho rằng một mình hắn có khả năng giữ gìn đôi bên
mà cuối cùng ắt phải có người thắng kẻ thua. Bệ hạ không nên gieo mầm hi vọng cho hắn, nếu ngay từ đầu ông ta
không hứa hẹn với hắn sẽ tha mạng cho Cố gia, hắn sẽ không chờ mong gì.


Hắn sẽ không hận bệ hạ, chỉ hận ý trời trêu ngươi, hận mình sinh ra trong hoàng gia, còn nàng lại xuất thân thể gia.


Hắn sẽ không liều mạng giết chóc vì bệ hạ, từ đó cũng không khó chịu trước sự lạnh lùng của Thanh Thanh, không
vì áp lực nặng nề mà đâm ra cực đoan, mắc phải nhiều sai lầm, để rồi phu thê bọn họ dần dần
đi tới tình trạng không thể vãn hồi.


Nếu ngay từ đầu bệ hạ chịu nói với hắn rằng Cổ gia mà thua thì chỉ có một con đường chết, hẳn sẽ cam chịu, sẽ dốc
hết sức mình để chu toàn, dẫu cuối cùng có thất bại thảm hại thì chí ít cũng có thời gian bầu bạn bên nàng, nàng sẽ
không vứt bỏ hắn tàn nhẫn như thế.


Bây giờ hồi tưởng lại, trong lòng hắn tràn đầy hối tiếc, khi ấy hắn vì bệ hạ mà làm biết bao việc không thể lộ ra ánh
sáng, cố gắng không dính líu vào cuộc tranh đấu giữa bệ hạ và Cố tướng, chỉ mong khi thắng bại đã rõ, bệ hạ có thể
giữ đúng lời hứa.


Nếu sớm biết được bệ hạ sẽ không bỏ qua, hắn việc gì vừa thành hôn xong đã đi sớm về khuya, thậm chí có khi nửa
tháng liền không gặp được nàng. Trái lại, hắn sẽ ở lại vương phủ cùng nàng trò chuyện, chăm hoa, uống trà.


Nàng không để ý đến hắn cũng chẳng sao, hắn có thể nói cho nàng nghe. Như thế, chí ít hắn có thể nhớ lại những
hồi ức tươi đẹp để gắng gượng sống tiếp…


Giờ đây, hắn chẳng còn gì trong tay, chẳng còn gì cả. Vẻ lạnh giá ngày một sâu đậm trong mắt ca ca khiến Tiêu
Trường Doanh bất giác lùi bước.


“Chuyện này không còn nằm trong vòng kiểm soát của huynh nữa.” Tiêu Trường Khanh nhìn đi chỗ khác, “Đã có
kẻ cướp mất số lương thực vụ thu huynh đang giữ, huynh muốn vu oan giá họa cho Đổng Tất Quyền, thông qua
Hộ bộ kéo bệ hạ xuống nước, những kẻ đó thì không.”


“Hắn là ai chứ?” Tiêu Trường Khanh biết có kẻ nhúng mũi vào nhưng không truy kích mà lại thu tay đúng lúc, chỉ ngồi yên quan sát tình hình.


Tiêu Trường Khanh trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, ánh mắt bình thản: “Huynh cũng không rõ.”


“Vậy hắn sẽ làm gì?” Tiêu Trường Doanh phân vân liệu có nên bẩm báo cho Hữu Ninh đế hay không.


“Đệ yên tâm đi, tuy huynh không biết hắn và ai, nhưng hắn ôn hòa hơn huynh.”