Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 142




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


NÓI VỚI NÀNG NGAY BÂY GIỜ LÀ HẠ SÁCH


Sáng hôm sau, Thẩm Hi Hòa đã nhận được hợp thức ăn do Tiểu Hoa Ung đưa. Các món ăn được chế biến bởi Đông
cũng đều đầy đủ sắc, hương, vị. Thi3ền Viện không nói gì nhiều, chỉ bảo điện hạ phân phó đem qua, Thẩm Hi Hòa
bèn nhận lấy, sau đó dùng bữa sáng.


“Quận chúa, thuộc hạ đ1ã theo dõi sát sao theo đúng căn dặn của quận chúa, gần đây không có thương đội nào vận
chuyển hàng hóa số lượng lớn lên Kinh.” Mấy ngày nay9, Mạc Viễn được Thẩm Hi Hòa phải đi theo dõi các thương
đội. Kể từ khi biết được Tiêu Hoa Ung rời Kinh là để giành lại số lượng thực vụ thu 3bị mất rồi giấu đi, lại còn
muốn nhằm vào Hộ bộ, nàng đã đoán được Tiêu Hoa Ung định làm gì, hắn muốn bệ hạ rơi vào cảnh quan ta đánh
quân m8ình đây mà.


Nếu vậy, số lượng thực lấy lại nhất định phải được vận chuyển về Kinh, Thẩm Hi Hòa đã cho người theo dõi cả
đường thủy lẫn đường bộ, bây giờ Tiêu Hoa Ung đã hồi Kinh, số lượng thực này hắn cũng đi cùng hắn mới phải.


“Dạo này có chuyện gì bất thường không?” Thẩm Hi Hòa đứng bên cửa sổ, cụp mắt nhìn bồn bạch quả trước mặt.


Mạc Viễn ngẫm nghĩ: “Cũng không có gì lạ cả.” Thẩm Hi Hòa vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tán cây bạch quả. Đầu
ngón tay nàng rất mịn màng, vì sức khỏe suy nhược nên móng tay không hồng hào mà nhạt màu như hàn ngọc.


Nàng không sơn móng tay, chỉ cắt tỉa tỉ mỉ, móng tay sáng bóng trông thật thích mắt.


“Ất phải có gì đó khác xưa, chỉ là huynh không nghĩ tới mà thôi.” Thẩm Hi Hòa cười, “Huynh có thể đến Cô Độc
viên hỏi xem.”


Mạc Viễn cũng muốn biết mình đã bỏ sót điều gì, bèn tự mình đi đến Cô Độc viên.


Đây là nơi nuôi nấng trẻ bị bỏ rơi, đi lạc hoặc mồ côi, ngoài ra còn có trẻ tật nguyên hoặc bị lừa bán mà chưa tìm
được người thân.


Thẩm Hi Hòa chưa từng dâng hương bái Phật hay cúng dường, nhưng năm nào cũng quyên y phục và thực phẩm
cho lũ trẻ nơi đây, ở Tây Bắc cũng thế mà trong Kinh cũng thế, có điều không để lại danh tính.


Mạc Viễn thay áo khoác do Thẩm Hi Hòa chuẩn bị cho rồi mới đi, Kinh thành sắp vào đồng.


Khi về, hắn tỏ ra rất ngạc nhiên: “Quận chúa, thuộc hạ hỏi thăm thì bọn trẻ nói dạo này thấy khá nhiều đám tang.”


Thật ra, Mạc Viễn cũng gặp phải đám tang vài lần, nhưng ngày nào mà chẳng có người cưới hỏi ma chay, việc hiếu
hỉ là chuyện thường gặp.


“Mấy ngày trước ngày nào cũng có vài đảm, nhưng hôm qua và hôm nay không có đám nào.” Kể ra cũng chẳng
bao nhiêu. Cho dù trong quan tài chất đầy lương thực thì cũng không thể chứa nổi mấy chục thạch lương, trong khi
số lương thực bị mất lên đến mấy trăm thạch!


“Cần gì chở hết vào thành?” Thẩm Hi Hòa cười hỏi, “Chỉ cần chừng mười thạch lương làm chứng cứ, có cớ để điều
tra là được rồi, trong triều có bao nhiêu là quan lớn, ai mà chẳng có vài thôn trang ở ngoài thành chứ?”


“Huynh hỏi thăm xem có thôn trang nào được đứng tên bởi Hộ bộ Thượng thư và vợ con, chú ý thì thế nào cũng
phát hiện được gì đó.” Thẩm Hi Hòa dặn dò.


“Vâng.” Mạc Viễn gật đầu rồi hỏi, “Nếu phát hiện được thì chúng ta…”


“Phát hiện được thì cho ta biết thôn trang đó ở đâu, đừng hành động bất cẩn, hắn không nhúng tay vào chuyện của
ta, ta cũng không xía mũi vào chuyện của hắn.” Thẩm Hi Hòa cho rằng làm vậy là tôn trọng lẫn nhau.


Đêm ấy, Mạc Viễn đã phát hiện được đội điều. Sáng hôm sau, Thẩm Hi Hòa vừa ngủ dậy, hẳn bèn bẩm báo cho
nàng. Nghe xong, Thẩm Hi Hòa nói: “Việc này dừng ở đây, huynh nghỉ ngơi vài ngày đi. Mấy ngày nữa, chúng ta
sẽ diễn một vở kịch cho điện hạ xem.”


Đợi Mạc Viễn lui ra ngoài, Thẩm Hi Hòa nhìn bầu trời đầy mây đen, than khẽ: “Sắp trở trời rồi.”


Nửa canh giờ sau, cứ ngỡ trời sẽ mưa nhưng mặt trời lại ló dạng, Thẩm Hi Hòa dẫn theo Bích Ngọc tiến cung.


Sáng nay, tin Tiêu Hoa Ung tỉnh lại đã truyền ra ngoài cung, về tình về lý nàng đều nên đi thăm một chuyến. Thái
tử tỉnh lại, Đông cung không còn bóng dáng các thải y nữa, Thái hậu cũng quay về cung của mình, Đông cung lại
vắng vẻ như xưa. Gặp lại Tiêu Hoa Ung, thấy hắn gây hẳn đi, Thẩm Hi Hòa quan tâm hỏi han: “Điện hạ đã khỏe
chưa?” “Cảm ơn quận chúa đã quan tâm, ta chỉ hơi mệt thôi.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười hiền hòa. “Hôm nay ta đến
tim điện hạ là vì có việc muốn nhờ.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.


Tiêu Hoa Ung nói: “Xin quận chúa cứ nói.”


“Chẳng hay điện hạ còn ly Đằng Thực Hương Bội nào nữa không?” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa đong đầy ý cười, “Dạo
trước điện hạ tặng Chiêu Ninh một chiếc ly, Chiêu Ninh thấy hình vẽ trên đó khá giống mình, lại nghĩ mình và phụ
thân xa cách hai nơi bèn tặng chiếc ly ấy cho phụ thân, hi vọng ông có thể phần nào nguôi ngoai nỗi nhớ.


Không ngờ a huynh biết được lại bảo Chiêu Ninh bất công, Chiêu Ninh đành mặt dày hỏi xin điện hạ.”


Tiêu Hoa Ung: “…”


Sống bao nhiêu năm trên đời, Tiêu Hoa Ung chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như bây giờ!


Hắn tự cho rằng diễn xuất của mình rất cao siêu, thế mà cũng có lúc hắn cảm thấy mình không duy trì nổi nụ cười
trên mặt nữa!


“Khụ khụ khụ…” Thiên Viên họ sằng sặc, hắn nhịn cười quá mức, thế là họ muốn đứt hơi.


Thấy Thái tử điện hạ nhìn mình bằng ánh mắt sắc lẻm, Thiên Viên càng ho dữ dội hơn.


“Tào thị vệ ổn chứ?” Thẩm Hi Hòa hỏi với vẻ lo âu.


Thiên Viên họ đến nổ đom đóm mắt, một lúc lâu sau mới quỳ xuống tạ tội: “Thuộc hạ thất lễ.”


“Đi tìm thải y khám bệnh đi ” Tiêu Hoa Ung dặn dò sắc mặt lạnh nhạt


Tiêu Hoa Ung có gương mặt uy nghiêm trời sinh, khi cười thì ôn hòa thật đấy, nhưng lúc không cười, dù hắn
không cố tình tỏ vẻ giận dữ hoặc lạnh lùng đi nữa cũng đã đủ khiến người khác bất giác e ngại.


Có Thiên Viên ngắt lời, cuối cùng Tiêu Hoa Ung cũng lấy lại tinh thần, lần đầu tiên, hắn từ chối yêu cầu của Thẩm
Hi Hòa: “Tiếc thật, ta chỉ có một chiếc ly đó thôi.”


Thẩm Hi Hòa không nài ép, nàng chỉ muốn hỏi thử vì hoàng cung có nhiều bảo vật, chứ cũng đã ra giá cao tìm mua
bên ngoài rồi, có điều đến nay vẫn chưa tìm được.


Sau đó, thái độ Tiêu Hoa Ung lạnh nhạt thấy rõ, Thẩm Hi Hòa đoán có lẽ hắn không vui vì quà mình tặng bị người
ta đem cho người khác. Thẩm Hi Hòa không giải thích gì thêm, bởi đó chẳng qua là quà mừng nàng khai trương
cửa hàng, có đem tặng người khác cũng là chuyện bình thường.


Nàng không nản lại làm gì cho mất mặt thêm, chỉ trò chuyện dăm câu rồi chào tạm biệt, Tiêu Hoa Ung cũng không
giữ lại. Mãi đến khi Thẩm Hi Hòa đi rồi, Tiêu Hoa Ung mới cầm một chiếc ly Đắng Thực Hương Bội có chạm chân
dung hằn lên, sắc mặt nặng nề.


Buồn bực hồi lâu, hắn mới bật cười tự giễu: “Đúng là ngang ngược.”


Người có tính tình như nàng làm chuyện thể này cũng là bình thường, mới thể đã bực mình thì sau này gặp chuyện
không vừa ý, lẽ nào hắn muốn tức phát ngất luôn à?


“Sao điện hạ không cho quận chúa biết chuyện tuyết liên?” Thấy Tiêu Hoa Ung không giận, Thiên Viên đánh bạo dò hỏi.


“Nói với nàng ngay bây giờ là hạ sách.” Tiêu Hoa Ung cúi đầu nhìn chiếc ly của mình chăm chú: “Làm vậy chỉ khiến nàng khó chịu, khiến nàng từ chối, mà dù không từ chối thì nàng cũng sẽ nghĩ cách trả ơn.”


Hắn sẽ không nói với nàng ngay bây giờ, mà sẽ đợi đến khi nàng bắt đầu coi trọng mình, lúc ấy mới tìm cách để nàng biết chuyện thông qua người khác.


Hắn nói không buộc nàng phải đáp lại tình cảm của mình, bởi lẽ hắn chưa từng cho rằng mình sẽ không có được sự đáp lại. Nếu trái tim nàng quả băng giá, hắn sẽ làm đủ mọi cách để nó tan chảy, nếu nàng không có trái tim, hắn sẽ chia đôi trái tim mình cho nàng. Tiêu Hoa Ung đặt chiếc ly Đằng Thực Hương Bôi lên chiếc bàn trước mặt, úp ba ngón tay lên đó: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến nàng phải lấy lại chiếc ly ấy về.”