Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 141




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


THÁI TỬ HƠI BỰC MÌNH


Thẩm Hi Hòa về phủ mới biết Tạ Uẩn Hoài đã đợi nàng trong phủ khá lâu.


“Quận chúa, Tề đại phu đã đến được nửa canh giờ rồi ạ.” Bích N3gọc nói. “Trong cung có việc nên về hơi muộn, Tề
đại phu tìm ta có việc gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Tạ Uẩn Hoài là người đầu tiên Thẩm Hi 1Hòa xem như bằng hữu chân chính, không hề cân nhắc lợi hại thiệt hơn
khi kết giao. Hai người ở bên nhau cảm thấy thoải mái, tự do tự tại, dù9 không liên quan đến tình yêu.


“Ta đến lấy Thoát Cốt Đan, ta đã tìm được cách để quận chúa có thể tiếp tục uống Thoát Cốt Đan, có đi3ều cần lấy
một ít để nghiệm chứng.” Ngay khi Thẩm Hi Hòa nhận được Thiên Sơn tuyết liên, Tiêu Hoa Ung đã báo tin cho Tạ
Uẩn Hoài.


Ti8êu Hoa Ung bảo hắn sớm đến lấy thuốc, đừng đợi đến khi Thẩm Hi Hòa đưa Thiên Sơn tuyết liên đi rồi, kẻo khi
ấy Thẩm Hi Hòa phát hiện được đơn thuốc hẳn kê có tuyết liên rồi lại nghi ngờ. Tạ Uẩn Hoài chẳng hiểu sao Tiêu
Hoa Ung đã mất bao công sức mới lấy được tuyết liên lại phải giấu Thẩm Hi Hòa, nhưng cũng chẳng muốn tìm
hiểu làm gì.


“Ta có thể tiếp tục uống Thoát Cốt Đan thật ư?” Đây vẫn luôn là mối phiền não trong lòng Thẩm Hi Hòa.


“Chắc đến tám phần.” Tạ Uẩn Hoài không dám nói quá chắc chắn.


Tảm phần đã đủ để Thẩm Hi Hòa mừng rỡ vô cùng, nàng bảo Bích Ngọc lấy số thuốc Thoát Cốt Đan còn lại đưa cả
cho Tạ Uẩn Hoài: “Tề đại phu cứ cầm hết đi, nếu huynh không thể thành công thì ta có giữ lại cũng vô dụng.”


Thật ra, khi biết mình không thể uống Thoát Cốt Đan nữa, nàng từng định đưa số thuốc còn lại cho Tiêu Hoa Ung,
nàng đã chẳng sống được lâu thì chỉ mong Tiêu Hoa Ung được trường thọ, qua đó bắt Tiêu Hoa Ung phải hứa sẽ
chừa đường lại cho Tây Bắc.


Nhưng nếu có thể sống tiếp, đương nhiên nàng muốn giành phần sống cho mình.


Thẩm Hi Hòa đưa Thoát Cốt Đan cho Tạ Uẩn Hoài rồi chợt hỏi: “Tề đại phu, có loại thuốc nào uống vào sẽ gây ra
triệu chứng mang thai giả mà lại qua mặt được các thải y trong Thái Y viện không?”


Nghe nàng nhắc đến thuốc khiến mang thai giả, Tạ Uẩn Hoài giật mình: “Vì sao quận chúa lại cần thuốc này?”


“Ta muốn trừng phạt vài vị thiên kim lá ngọc cành vàng.” Thẩm Hi Hòa khéo léo đáp.


Người có thể được Thẩm Hi Hòa gọi là lá ngọc cành vàng đương nhiên phải là công chúa, bởi vậy mới cần qua mặt
Thái Y viện nhưng việc này không phải ai cũng làm được


“Trước kia trong lúc phiêu bạt các nơi, ta từng nghe nói về loại thuốc này nhưng chưa điều chế bao giờ, nếu quận
chúa cần thì ta sẽ thử xem sao.” Tạ Uẩn Hoài không hỏi vì sao Thẩm Hi Hòa muốn đối phó với công chúa, bởi
Thẩm Hi Hòa là bằng hữu của hắn, trong khi công chúa lại chẳng liên quan gì.


Tạ Uẩn Hoài sinh ra trong nhà quyền quý nên không quá kính sợ hoàng tộc như thường dân.


Tạ Uẩn Hoài đem thuốc về, vừa hay Thiên Viên phải người đưa Thiên Sơn tuyết liên tới, thế là từ đó Tạ Uẩn Hoài
đóng cửa miễn tiếp khách, dốc sức nghiên cứu đơn thuốc mình nghĩ ra. Tiễn Tạ Uẩn Hoài đi rồi, Thẩm Hi Hòa
quay về phòng, bảo người đem một chậu hoa lan đến rồi ở lại trong hương phòng để điều chế một loại hương lấy
hoa lan làm chủ đạo. “Mùi hương này thật thanh nhã.” Hồng Ngọc làm trợ thủ cho Thẩm Hi Hòa nên là người đầu
tiên được ngửi mùi hương này, nàng ta rất thích.


“Em thích à?” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng mỉm cười rồi hỏi.


Thẩm Hi Hòa đưa cho nàng ta: “Vậy tối nay chấm hương này lúc ngủ.”


“Đa tạ quận chúa ban thưởng.” Hồng Ngọc hớn hở bưng lò hương đi về phòng, nhướng mày với Tử Ngọc ra chiều
đắc ý. “Quận chúa..” Tử Ngọc nhìn Thẩm Hi Hòa đầy trông đợi, xưa nay quận chúa chưa bất công bao giờ.


“Em cũng thích à?” Thẩm Hi Hòa cũng đưa cho nàng ta một ít, “Vừa hay, tối nay em cũng dùng đi.”


Nói rồi, Thẩm Hi Hòa nhướng mày nhìn Bích Ngọc. Mấy ngày nay, được Thẩm Hi Hòa dạy dỗ, Bích Ngọc đã nhạy
bén hơn nhiều.


Hiện giờ quận chúa không được khỏe, nếu không cần thiết thì sẽ chẳng điều chế huân hương mới làm gì, các loại
hương trong Độc Hoạt Lâu đều do hương nương tử điều chế, cùng lắm thì Thẩm Hi Hòa sẽ chỉ dạy bọn họ mà thôi.


Quận chúa cần dùng huân hương làm gì? Ngoài tặng Thái tử điện hạ, Tiết nữ lang và Bộ thể tử, lần nào quận chúa
điều chế hương cũng là để giày vò người khác, Bích Ngọc lại liên tưởng đến chuyện xảy ra trong cung hôm nay.


Nàng ta lắc đầu, mỉm cười: “Nô tỳ không cướp thứ người ta thích.”


Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta với vẻ tán thưởng.


Sáng hôm sau, đáp án được phơi bày, Thẩm Hi Hòa và đám Bích Ngọc ai cũng tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, chỉ có
Hồng Ngọc và Tử Ngọc hai mắt thâm quầng, thần sắc đờ đẫn.


Thẩm Hi Hòa nhìn dáng vẻ gà gật mà cố nhịn của hai người, nói: “Cũng không tệ lắm.”


Hiệu quả còn hơn cả mong đợi của nàng. Tử Ngọc ấm ức: “Quận chúa à…”


Nàng ta không được thông minh nhưng cũng không phải ngốc, cả phủ chỉ có nàng ta và Hồng Ngọc là ngủ không
ngon, nhất định là do loại huân hương kia.


“Hoa lan có hương thơm thanh nhã, nếu hít phải quá nhiều sẽ gây mất ngủ, hai em bị thế này là triệu chứng nhẹ
nhất rồi đấy, nếu dùng thêm vài đêm sẽ chán ăn, buồn nôn nữa kia.” Thẩm Hi Hòa nói, sau đó dặn dò, “Hôm nay
không cần hai em trực ta chỉ ở trong phủ không ra ngoài hai em đốt hương an thần rồi ngủ một giấc đi ”


“Vâng.” Tử Ngọc và Hồng Ngọc vội về phòng ngủ bù.


Thẩm Hi Hòa cố ý dùng hai người họ kiểm nghiệm loại huân hương này vì nàng điều chế hơi vội, trước kia chỉ mới
nghĩ mà thôi, giờ điều chế thành, cũng không biết có hiệu quả với tất cả mọi người hay không. Nàng lại tìm một
nha hoàn tình nguyện dùng thử, thí nghiệm năm ngày liên, đến ngày thứ năm, nha hoàn này bắt đầu có triệu
chứng buồn nôn.


Đúng hôm ấy, Tạ Uẩn Hoài đến phủ, tự mình đưa thuốc mang thai giả cho Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, thuốc này
uống vào sau bảy ngày sẽ xuất hiện triệu chứng mang thai giả, còn về Thái Y viện thì quận chúa không phải lo.”


Vốn dĩ Tạ Uẩn Hoài không dám chắc chắn sẽ không bị người của Thái Y viên phát hiện, nhưng hôm qua người kia
đã đến.


Tiêu Hoa Ung đã về Kinh, chẳng mấy chốc Kinh thành sẽ dậy sóng. Hôm qua, Tiêu Hoa Ung đến tìm Tạ Uẩn Hoài
để hỏi về tiến độ điều chế thuốc cho Thẩm Hi Hòa.


Tạ Uẩn Hoài bèn nhắc đến chuyện này, chỉ cần Tiêu Hoa Ung muốn, Thái Y viện sẽ nhất nhất làm theo, tuy rằng
không phải thái y nào cũng là người của Tiêu Hoa Ung, song mấy vị đức cao vọng trọng trong Thái Y viện đều bị
hắn bắt thóp cả.


“Điện hạ, ngài thật sự không thể phân biệt màu sắc nữa sao?” Vừa nghe tin này, Thiên Viên đã rưng rưng nước
mắt.


“Nín đi.” Tiêu Hoa Ung nhíu mày, Thiên Viên là tùy tùng thân cận, nếu không biết chuyện này chỉ e khi gặp sự cố
sẽ không biết ứng phó thế nào, bằng không thì Tiêu Hoa Ung cũng chẳng muốn để hắn biết.


“Chưa gì điện hạ đã chế thuộc hạ rồi.” Thiên Viên dụi mắt. “Mấy ngày nữa, lương thực vụ thu sẽ được vận chuyển
từ địa phương đến kinh thành, nếu ngươi muốn..”


“Không, không, không thuộc hạ không muốn.” Thiên Viên lập tức đứng thẳng người, mắt ráo hoảnh, chỉ hơi ửng
đỏ một chút, có vẻ như là do vừa rồi dụi mắt mà ra.


“Mai đem cho UU vài món mới mẻ.” Bọn họ đã giao hẹn, khi nào hắn hồi Kinh sẽ tặng nàng món ngon.


“Vâng, thuộc hạ nhớ rồi.” Thiên Viên gật đầu: “Tứ công chúa…”


“Nàng không thích bị người ta nhúng tay vào việc mình làm.” Tiêu Hoa Ung cũng muốn có dịp thể hiện, ra mặt thay nàng, nhưng nàng lại không cần. Có điều, nghĩ đến việc nàng tìm Tạ Uẩn Hoài hỗ trợ, hắn lại thấy bực mình, thậm chí nhìn Tạ Uẩn Hoài cũng thấy chướng mắt.


Ngặt nỗi đơn thuốc của UU còn phải trông cậy vào Tạ Uẩn Hoài, bằng không hắn đã sớm nghĩ cách tống cổ Tạ Uẩn Hoài ra khỏi Kinh đô. Thiên Viễn bỗng có cảm giác tâm trạng chủ tử không được vui, vội vàng lui ra lo liệu việc điện hạ vừa căn dặn.