Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 135




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


TÌNH CẢM ĐẬM SÂU, SẴN SÀNG LIỀU MẠNG


Dưới mái hiên chạm trổ tinh vi, ánh hoàng hôn lộng lẫy bao trùm lấy hai người trẻ tuổi, nữ lang xinh đẹp tuyệt
trần, lang quân cải 3thế vô song, quả là một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.


Thiên Viên đang bưng một bồn bạch quả, lòng thầ1m may mắn Thái tử điện hạ không có ở đây, không thấy được
cảnh này, bằng không chỉ e hoàng thành sẽ phải chìm trong một trận gió t9anh mưa máu, không biết bao nhiêu kẻ
xui xẻo sẽ phải đầu rơi máu chảy.


Thiên Viên họ húng hắng, Tạ Uẩn Hoài dời mắt nhìn s3ang phía hắn, khẽ gật đầu rồi vác hòm thuốc rời đi.


“Quận chúa, điện hạ bảo thuộc hạ đem thứ này đến.” Thiên Viên vội vàng8 bưng bồn bạch quả đến.


Lá cây vàng rực được ánh trời chiều tô điểm càng thêm lóa mắt, Thẩm Hi Hòa vừa nhìn đã thích: “Điện hạ khỏe rồi
sao?” “Điện hạ đã vun trồng bồn cây này từ trước khi hôn mê, mấy ngày nay thuộc hạ mải ghi chép cách chăm cây
nên giờ mới đưa đến cho quận chúa được.” Thiên Viên bắt đầu kể công thay Thái tử. Thẩm Hi Hòa vuốt ve phiến lá
trầm ngâm một lát, quyết định nhận lấy: “Thay ta cảm ơn điện hạ, mong rằng điện hạ sẽ sớm tỉnh lại.”


“Có quận chúa quan tâm, chắc chắn Thái tử điện hạ sẽ sớm bình phục.” Thiên Viên cung kính đáp, “Trước đó mấy
ngày, điện hạ còn nói với thuộc hạ rằng sức khỏe mình không được tốt, thường bị ngất, e rằng sẽ khiến quận chúa
lo lắng, sau này nhất định phải điều dưỡng cho thật tốt để ít bị ngất hơn, tránh cho quận chúa phải sợ hãi.”


Thiên Viên cẩn trọng nói đỡ cho chủ tử.


Thẩm Hi Hòa nhìn hắn với vẻ khó nói nên lời.


Mãi không thấy Thẩm Hi Hòa đáp lại, Thiên Viên không khỏi bồn chồn ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Hi Hòa nhìn
mình như thế lại càng thêm khó hiểu, hắn đã nói sai gì sao? Sao quận chúa lại nhìn hắn như thế? Thẩm Hi Hòa chợt
cười, sau đó bảo Hồng Ngọc cầm lấy bồn bạch quả, rồi quay sang nói nhỏ với Thiên Viên bằng thanh âm chỉ vừa đủ
hai người nghe được: “Trước khi đi, điện hạ có tìm ta chào từ biệt.”


Chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng với Thiên Viên lại chẳng khác nào sét đánh bên tai.


Mãi đến khi Thẩm Hi Hòa mím môi cười bước vào trong phủ, hắn mới hoàn hồn, uất ức cảm thán: “Chủ tử, trước
khi ngài thẳng thắn với người ta thì phải báo trước cho thuộc hạ một tiếng với chứ?”


Vừa rồi hắn còn nói đỡ cho chủ tử, giờ lại thành ra trò cười, cứ nghĩ mình đang giúp chủ tử lấy lòng quận chúa
nhưng hóa ra lại thành vai hề mua vui.


Hắn có còn là tâm phúc của chủ tử nữa không?


Trước kia, chủ tử chưa bao giờ gạt hằn chuyện gì!


Thiên Viên căm hờn quay đi, chẳng hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại thấy vui vẻ, càng nhìn bồn bạch quả này càng thấy
thích.


Hồng Ngọc lật sách, trong đó chẳng những viết nên chăm cây thế nào mà còn viết cả những vấn đề có thể gặp phải
cùng với cách giải quyết.


Vừa rồi Hồng Ngọc còn thấy Tạ Uẩn Hoài vừa dịu dàng vừa tri kỷ, thật xứng đối với quận chúa nhà mình, giờ lại
phản bội ngay: “Nô tỳ chưa từng thấy lang quân nào để tâm lấy lòng quận chúa như vậy.” Trước kia không phải
không có lang quân muốn lấy lòng Thẩm Hi Hòa, dù là vì thân phận địa vị của nàng cùng với vinh hoa phú quý
sau lưng nàng, hay là vì dung mạo của nàng, bọn họ đều dốc sức trổ tài, tặng đủ thứ quà, thanh nhã có, quý giá có,
hiếm có khó tìm cũng có.


Nhưng chỉ có Thái tử điện hạ là tặng những thứ hợp ý nàng, dù những thứ hắn tặng đều là bảo vật hiếm thấy
nhưng lại không hề tục tằn, thứ nào cũng là nghĩ kỹ rồi mới tặng.


Thẩm Hi Hòa nghe vậy chỉ cười, lòng vẫn bình thản.


Sau khi quay về, Thiên Viên lập tức viết thư thuật lại những chuyện mới xảy ra trong Kinh, nhất là những chuyện
có liên quan đến quận chúa để gửi cho Tiêu Hoa Ung.


Tiêu Hoa Ung nhận được thư đúng lúc hắn tìm được một đóa Thiên Sơn tuyết liên tuyệt phẩm cực lớn trên đỉnh
núi cao nhất của Thiên Sơn.


Đóa tuyết liên đong đưa trong gió tuyết, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn đời. Nó mọc bên vách núi cheo leo, xem ra muốn
hái còn gian nan hơn cả cây Tiên Nhân Thao mọc trên vách đá bên sông lần trước.


Vách đá này chẳng có chỗ đặt chân, bốn phía cũng không có cây cối hay mỏm đá gì để buộc dây thừng.


Bông tuyết bay bay trong gió, ngăn cản tầm nhìn của Tiêu Hoa Ung, may mà hắn có mang theo chim cắt, có thể chỉ
huy nỏ thăm dò vách đá bị phủ trong một lớp tuyết dày, hất bớt tuyết xuống dưới, nhờ đó mới có một chỗ chật hẹp
có thể đặt chân.


Hắn đã tìm được đường leo lên, nhưng khi đến gần tuyết liên, hắn phát hiện không chỉ có tuyết mới bị chim cắt hết
xuống mà cả đất đá dưới chân cũng bị ảnh hưởng, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.


Chim cắt đã bay ra xa, nhận thấy có nguy hiểm, nó bèn kêu lên cảnh báo.


“Im mồm!” Tiêu Hoa Ung lạnh lùng quát. Chim cắt khẽ kêu mấy tiếng rồi bay đi nơi khác, xuyên qua gió tuyết.


Tiêu Hoa Ung nhìn quanh, cấp tốc vạch ra một biện pháp miễn cưỡng thực hiện được. Xác định chỉ còn mỗi cách
này, hắn không hề do dự mà vứt bỏ lớp áo choàng nặng nề trên người, tung mình nhảy xuống, hai tay bám lấy chỗ
hõm đã nhắm trước, lòng bàn chân xoay ngang, chỉ có thể đứng được nửa bàn chân.


Sau khi đứng vững, hắn áp sát người vào vách đá lạnh buốt, một tay buông ra để bám vào chỗ tiếp theo, sau đó
mới khó khăn dịch bước, ngặt nỗi chỗ đặt chân quá hẹp, lại thêm băng tuyết trơn ướt nên bị trượt rất nhiều lần,
những viên đá nhỏ rơi rào rào, năm ngón tay hắn nhanh chóng tứa máu vì bám chặt vào vách đá.


Trong gió rét, dù chỉ là một lúc ngắn ngủi cũng đủ để các ngón tay đông cứng đến mất tri giác, việc tiến lên xem ra
còn gian nan hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ. Nhưng hắn không muốn từ bỏ, giờ phút này hắn mới biết mình
thích nàng, đến mức sẵn sàng liều mình vì nàng.


Hắn không biết tình cảm của mình bắt đầu bén rễ từ khi nào, cũng không muốn tìm hiểu đến cùng.


Gió đột ngột mạnh lên, chỉ cần Tiêu Hoa Ung ngẩng đầu là lại có bông tuyết rơi vào mắt.


Thời gian dần trôi, sức lực của hắn ngày một cạn kiệt. Tiêu Hoa Ung nhìn ngược chiều gió tuyết, cúi đầu chớp mắt
cho bông tuyết rơi ra rồi bắt đầu xê dịch tay dựa vào trí nhớ. Lúc hẳn buông tay để bám vào chỗ mới thì bỗng dưng
trượt chân, hắn phản ứng cấp tốc, kịp thời bám vào vách đá nhưng cũng vì thế mà ba chiếc móng tay bật ra, máu
đông lại trong nháy mắt.


Giá rét khiến hắn không thấy đau đớn gì, cứ va đập như thế, sau vài lần suýt ngã xuống vực, Tiêu Hoa Ung mới
đến được chỗ tuyết liên.


Hắn tìm cách đứng vững, đang định đưa tay hái thì giật mình nhận ra, cây tuyết liên này có rễ mọc rất sâu, hắn chỉ
mới kéo một cái mà cả vách đá đã lung lay, tuyết ào ào rơi xuống từng mảng lớn.


Chim cắt kêu lên thê lương.


Nó có trực giác nhận biết nguy hiểm bẩm sinh, bèn xòe cánh che chở cho Tiêu Hoa Ung, ra hiệu cho hắn từ bỏ.


Thứ mình cần đã rơi vào tay, Tiêu Hoa Ung tuyệt đối không từ bỏ!


Hắn nắm chặt hơn nữa, cúi đầu nhìn sườn núi phủ đầy tuyết dài vô tận dưới kia, lại nhìn những mảng tuyết đang ập xuống. Tiêu Hoa Ung lớn tiếng quát chim cắt đang chắn tuyết cho mình: “Tránh ra…” Hắn quát lớn rồi ra sức nhổ tận gốc tuyết liên, trong khoảnh khắc ấy, núi tuyết ầm ầm sụp đổ.


Vì dùng sức quá mạnh, Tiêu Hoa Ung cũng ngã xuống, sau đó bị tuyết lở bao trùm.