Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 127




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CƠN THỊNH NỘ CỦA THÁI TỬ


Hai nữ quan, một người họ Tôn, một người họ Tiên, Thẩm Hi Hòa không quá bận tâm đến bọn họ. Bọn họ khá
nghe lời nên nàng cũng không3 làm khó dễ, còn nếu bọn họ không biết phép tắc, Thẩm Hi Hòa sẽ tự mình dạy
phép tắc cho bọn họ.


Nàng đang suy nghĩ về cái1 chết của Biện Tiên Di, có quá nhiều chỗ bất hợp lý, nhưng lại không nghĩ ra manh mối.


Thẩm Hi Hòa không biết rằng, ngày h9ôm sau, trên đỉnh núi tuyết Thiên Sơn, một con chim cắt Bắc Cực lông trắng
như tuyết đang chao lượn, phát ra tiếng kêu chói tai, c3òn Tiêu Hoa Ung thì đứng trên đỉnh núi.


Ảnh mặt trời chói lọi bao trùm lấy hắn, chiếc áo choàng đen của hắn nổi bật giữa m8ênh mông đất trời, nghe thấy
tiếng kêu, hắn bên ngẩng đầu nhìn lên không trung, con chim cắt bay thẳng tới chỗ hắn, thân hình to lớn của nó in
bóng trên mặt đất.


Tiêu Hoa Ung vẫn đứng yên, bình thản nhìn nó lao tới, lúc còn cách Tiêu Hoa Ung chừng vài trăm mét, nó chợt
chao nghiêng, tấn công con báo tuyết đang băng về phía này.


Tiêu Hoa Ung khoanh tay đứng nhìn báo tuyết thắng gấp để tránh chim cắt nhưng vẫn bị chim cắt bám riết.


Hai con vật giao tranh kịch liệt, báo tuyết bị vuốt sắc của chim cắt cào rách trán, máu tươi nhỏ giọt trên nền tuyết,
nó gào rú inh tai rồi bỏ đi.


Con chim cắt cỡ lớn nhanh nhẹn bay về phía Tiêu Hoa Ung, hắn chìa tay ra để nó hạ cánh lên trên đó, nhẹ nhàng vỗ
về cánh nó rồi mới lấy một ống trúc nhỏ từ trên người nó xuống.


Thẩm Hi Hòa không biết vì sao hắn có thể truyền tin nhanh hơn cả hỏa tốc tám trăm dặm, ấy là vì hắn có thuần
dưỡng mấy con chim ưng, riêng con chim cắt này chỉ nhận mình hằn làm chủ, chỉ nửa canh giờ đã có thể bay được
cả trăm dặm.


Mấy con chim ưng đưa tin khác tuy không bằng nó nhưng cũng nhanh hơn ngựa gấp mấy lần.


Đọc xong cuộn giấy, sắc mặt Tiêu Hoa Ung sa sầm, chim cắt kinh sợ không dám lại gần, lập tức vỗ cánh bay đi.


Tiêu Hoa Ung lấy bức tranh giắt sau lưng ra, trên đó là chân dung Tiêu Trường Du, hắn mang bức tranh này theo vì
muốn biết vị ca ca lớn hơn mình mấy tháng có đến đây không, nếu không thì lôi cổ Tiêu Trường Du đến đây giày
vò một phen.


Tiêu Hoa Ung mở cuộn tranh ra, thấp giọng ra lệnh “Tìm hắn về đây.” Con chim cắt được hắn thuần dưỡng rất tinh
khôn, dù không biết tiếng người nhưng vẫn hiểu được ý hắn, lập tức vỗ cánh tung bay.


Tiêu Trường Du cũng đang có mặt tại Thiên Sơn, nghiêm túc tìm kiếm Thiên Sơn tuyết liên, có điều hắn không đi
tới những nơi nguy hiểm.


Tiêu Hoa Ung đi theo chim cắt, chẳng mấy chốc đã tìm được Tiêu Trường Du, so với Tiêu Hoa Ung gọn gàng sạch
sẽ, chỉ có vài vết bẩn trên giày, trong Tiêu Trường Du chật vật hơn nhiều.


Lúc phát hiện có một con chim cắt hung mãnh đang vờn quanh trên đầu mình, Tiêu Trường Du nghĩ mình đã bị nó
nhắm tới, dù gì hắn cũng đã gặp phải không ít hiểm nguy trên Thiên Sơn, nào ngờ nó không tấn công hằn mà chỉ
lượn vòng quanh, tựa như canh chừng không cho hắn bỏ đi chỗ khác.


Một lúc lâu sau, Tiêu Trường Du nhìn thấy một bóng hình cao lớn đang băng qua lớp tuyết xốp, từng bước tiến lại
gần.


Người nọ có thân hình khôi ngô, ánh nắng xiên xiên hắt bóng hằn trải dài trên mặt tuyết, trông như một thanh kiếm
sắc.


Tiêu Trường Du nhìn người nọ mỗi lúc một gần, đến khi thấy rõ gương mặt người nọ giữa gió tuyết, hắn bất giác
trợn trừng mắt.


Tiêu Trường Du chưa bao giờ ngưỡng mộ hay ghen ghét người đệ đệ vừa chào đời đã khiến mình phải kỵ hủy, chỉ
có kiêng dè và e ngại. Chẳng hạn như bây giờ, thấy Tiêu Hoa Ung vững vàng bước lại gần, tim Tiêu Trường Du
như thắt lại, khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn, Tiêu Trường Du càng thấy khó thở hơn.


“Xem ra huynh biết được rất nhiều chuyện.” Thấy Tiêu Trường Du không hề sợ hãi khi mình xuất hiện ở đây, chỉ tỏ
vẻ cảnh giác và đề phòng, Tiêu Hoa Ung bèn nói.


Tiêu Trường Du cười chua chát: “Ta cũng không muốn biết.” “Nhưng huynh đã biết rồi.” Tiêu Hoa Ung dừng lại,
đứng cách Tiêu Trường Du không đầy ba bước. Tiêu Trường Du hít một hơi sâu rồi nói: “Thất để định giết ta sao?”


“Nể tình huynh đệ bao năm, ta cho huynh cơ hội tự sát.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung hờ hững.


Hắn chỉ bình thản nhìn thẳng vào Tiêu Trường Du nhưng vẫn khiến Tiêu Trường Du thấy căng thẳng.


“Vì sao?” Tiêu Trường Du không hiểu, nếu Tiêu Hoa Ung không muốn để hắn biết được bí mật của mình thì việc gì
phải xuất hiện trước mặt hắn.


Tiêu Hoa Ung cố ý muốn giết hắn, nhưng hắn đã làm gì để Tiêu Hoa Ung có ý đó? “Biện Tiên Di đã chết.” Tiêu Hoa
Ung nhìn Tiêu Trường Du, thấy hắn chỉ hơi sửng sốt bèn nói, “Huynh không buồn bã, cũng chẳng bất ngờ nhỉ?”


Tiêu Trường Du sực nhận ra, bất giác lùi lại hai bước. Tiêu Hoa Ung nhấc chân lên, thong thả bước tới hai bước:


“Đây là chuyện trong kế hoạch, sao huynh có thể đau lòng hay bất ngờ được chứ, đúng không?” Tiêu Trường Du
biển sắc.


“Hai người tình sâu nghĩa nặng, ban đầu huynh tính kể nàng ấy chẳng phải vì muốn ta đối phó với huynh à?” Tiêu
Hoa Ung lạnh nhạt nói, “Từng bước một, sau đó huynh phải đến đây, nàng ta chết ở trong cung, huynh thì gặp
phải bất trắc tại nơi này, thế là từ nay về sau hai người có thể gắn bó keo sơn như hình với bóng. Ai mà ngờ được
hai kẻ tưởng như đã chết lại còn sống cơ chứ?”


“Đệ” Tiêu Trường Du kinh hãi.


Tiêu Trường Du sớm biết Thất đệ vẫn luôn giả bệnh chính là người đáng sợ nhất hoàng gia, à không phải nói là
nhất thiên hạ.


Một khi bị Tiêu Hoa Ung để mắt, sống chết của hắn sẽ do Tiêu Hoa Ung quyết định, nếu Tiêu Hoa Ung muốn hẳn
sống không bằng chết, hắn có muốn chết cũng không có cửa!


Hắn chưa bao giờ có tham vọng tranh đoạt ngai vàng, không phải vì hắn không có hùng tâm trạng chí, cũng không
phải vì hắn không được sủng ái, mà là vì ngay từ năm mười hai tuổi, hắn đã thấy được gương mặt thật của Tiêu
Hoa Ung!


Tiêu Hoa Ung còn sống thì không ai có thể cướp thiên hạ này khỏi tay hắn, trừ khi hắn không cần nữa.


Giờ đây, thấy Tiêu Hoa Ung chỉ sơ lược đôi câu đã vạch trần toàn bộ kế hoạch của mình, Tiêu Trường Du không
khỏi hoảng hồn hoảng vía.


Đúng vậy, Biện Tiên Di chỉ giả chết, khi nào được tin, hắn cũng sẽ già chết tại Thiên Sơn, thể thì bọn họ có thể
buông bỏ hết thảy, tìm một nơi hẻo lánh ẩn cư, không còn tranh giành quyền thế mà chỉ làm một đối phụ thể bình
thường, chồng cày vợ cấy.


Vốn dĩ hắn và Biện Tiên Di có thể thành đôi, hắn chỉ đợi nàng cập kê là sẽ cầu hôn ngay, nhưng tiện gia lại gặp phải
biến cố ngay trước đó. Công bộ Thượng thư thiếu trách nhiệm dẫn đến đê bị sạt lở, khiến cho bách tính một vùng
gặp lũ lụt trôi dạt bốn phương, thể là nàng bị sung vào Dịch Đình.


Hắn không muốn cưới người khác, nhưng hắn không thể cưới nàng, hắn có đồng ý thì bệ hạ cũng không cho phép,
lễ pháp cũng không cho phép!


Năm nay hắn sẽ làm lễ đội mũ, bệ hạ từng hỏi thăm hôn sự của hắn mấy lần, nếu hắn vẫn không hé miệng, nhiều
nhất là sang năm bệ hạ sẽ tứ hôn, không thể để hắn cản trở đại hôn của Thái tử điện hạ được.


Chẳng còn cách nào, hắn mới bàn với Biện Tiên Di dùng kế ve sầu thoát xác, nhưng hai người họ phải chết kiểu gì để giấu giếm được mọi người đây? Bọn họ vốn định đợi đến hội săn mùa Thu, hắn sẽ giả chết trước rồi thu xếp đầu ra đấy ở bên ngoài, chừng nửa năm hoặc một năm sau, Biện Tiên Di lại giả chết, như vậy không làm người ta hoài nghi. Nhưng lần này hắn bị phạt đến Thiên Sơn lại thành ra niềm vui bất ngờ, ở đây càng dễ giả chết hơn, càng khó bị nghi ngờ hơn.


Hắn không đến đây để tìm Thiên Sơn tuyết liên mà là tìm thời cơ và địa điểm thích hợp.


“Huynh cam tâm từ bỏ vinh hoa phú quý, ta kính trọng sự si tình của huynh. Nhưng hai người không nên vì muốn tìm đường thoát cho bản thân mà lợi dụng nàng ấy, suýt nữa hại nàng ấy mất mạng.”


Sắc mặt Tiêu Hoa Ung còn lạnh lẽo hơn cả lớp tuyết dưới chân: “Huynh muốn chết chứ gì? Hôm nay, cô sẽ giúp huynh biến giả thành thật, để cô gái tốt của huynh nếm thử nỗi đau mất đi tình yêu của đời mình.”