Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 120




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


BỘ SƠ LÂM – THÔI TẤN BÁCH


Thôi Tấn Bách và Tạ Uẩn Hoài trạc tuổi nhau, cả hai đều là kỳ tài, một người là lang quần thể gia, một người xuất
thân từ huân quý.


Thế gia và huấn quý luôn âm thầm ganh đua, lúc còn trẻ tuổi bồng bột, hai người họ không ít lần va chạm.


Người tài thu hút 1người tài, cả Thối Tấn Bách lẫn Tạ Uẩn Hoài đều hiểu được ít nhiều về nhau.


Tạ Uẩn Hoài không nói xấu gì Thôi Tấn Bách, chỉ là 9nói lên sự thật, Thôi Tấn Bách là người cương trực, không dễ
bị thuyết phục.


Thẩm Hi Hòa dịu dàng nhìn A Ngốc, thằng bé đã rửa 3tay, đang ăn bánh ngọt, nàng nói: “Hắn sẽ nghe theo.”


Thẩm Hi Hòa đợi một lát, Bộ Sơ Lâm và Mặc Ngọc đã đưa Thôi Tấn Bách về ph8ủ. Mặc Ngọc được lệnh Thẩm Hi
Hòa, chẳng chút chậm trễ tìm đến chỗ Bộ Sơ Lâm, hôm nay Bộ Sơ Lâm có ca trực, chẳng qua nàng ta cứ dăm ba
hôm lại cáo ốm chuồn ra ngoài đánh bạc, đá gà, bao hoa khôi, việc này đã thành chuyện thường tình.


Thế là Bộ Sơ Lâm bảo mình bị đau bụng, thượng cấp của nàng ta bực bội xua tay, ý nói nàng ta mau cút cho nhanh,
đừng làm phiền mình.


“UU muốn gặp tảng đá họ Thôi kia làm gì?” Bộ Sơ Lâm hỏi han Mặc Ngọc một hồi, biết được ý định của Thẩm Hi
Hòa thì bực bội ra mặt.


Nàng ta chẳng tốt hơn sao? Gã họ Thôi kia chính là tảng đá trong hầm cầu, vừa thổi vừa cứng đầu! Từ khi nghe Tiết
Cần Kiều gọi Thẩm Hi Hòa là tỷ tỷ, Bộ Sơ Lâm bèn đổi cách xưng hô, vốn định gọi là muội muội, nhưng nàng ta
vừa mới gọi một tiếng, Thẩm Vân An đã rút kiếm chĩa vào nàng ta, cuối cùng đành đổi thành nhũ danh của Thẩm
Hi Hòa.


Sau này, Thẩm Vân An biết Bộ Sơ Lâm là nữ nên cũng không so đo, dù sao cũng có không ít người gọi muội muội
bằng nhũ danh, hắn không để tâm, có điều hai tiếng “muội muội” chỉ có thể để mình hắn gọi!


“Quận chúa phân phó như thế.” Mặc Ngọc lạnh nhạt đáp.


Bộ Sơ Lâm nhìn Mặc Ngọc với vẻ ghét bỏ, người này cứng nhắc chẳng kém Thôi Tấn Bách, chẳng thú vị tí nào.


Bộ Sơ Lâm tặc lưỡi, rốt cuộc vẫn nghe ngóng xem Thối Tấn Bách đang ở đâu, hôm nay Thôi Tấn Bách không trực
ban, có điều Đại Lý tự có không ít vụ án cũ, Thôi Tấn Bách là một kẻ nhàm chán đến đáng thương, không có bạn bè,
cũng chẳng có thú vui nào,


Bộ Sơ Lâm cho rằng người như vậy những lúc không trực ban cũng chỉ biết chui đầu vào Đại Lý tự làm bạn cùng sổ
sách, xem việc phá những vụ án đang bế tắc như niềm vui, lấy đó làm ý nghĩa cuộc sống.


Nghe nói Thôi Tấn Bách không trực ban, nàng ta liền đoán hắn đang ở Đại Lý tự, rồi nghênh ngang đi đến đó.


Nha dịch ngăn nàng ta lại, bị nàng ta đẩy ra: “Đồ không có mắt, dám ngăn bản thể tử gặp tình lang.” Các nha dịch
trong Đại Lý tự đỏ mặt tía tai, trong lòng bọn họ, Thôi thiếu khanh giống như một vị thần, vậy mà lại bị gã công tử
bột này bôi nhọ thanh danh, khổ nỗi bọn họ không dám mạo hiểm tấn công Bộ Sơ Lâm vì đánh không lại.


Vừa thấy Bộ Sơ Lâm, Thôi Tần Bách lập tức sa sầm mặt, Bộ Sơ Lâm bèn xuyên tạc: “Chao ôi, có phải hai ngày nay
không gặp được ta nên giận rồi không? Ta biết huynh sẽ giận dỗi nên mới bỏ làm để chạy đến bên huynh còn gì?”


Gã nha dịch theo vào chỉ hận không thể bịt miệng Bộ Sơ Lâm lại, đành bịt hai tai.


Nghe kìa, nghe kìa! Mở miệng rặt những lời nhơ bẩn!


“Tất cả lui ra hết đi.” Tiêu Trường Khanh báo các nha dịch.


Một mình hắn bị đầu độc là đủ rồi.


“Đừng mà, ngại lắm, làm vậy thì chỉ còn hai ta với nhau, người ta ngượng đỏ mặt rồi nè!”


Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người họ, Thôi Tấn Bách bị đầu độc đã quen, vẫn có thể bình tĩnh lên tiếng:


“Nói thật đi!”


“Ta không thích nói, chỉ thích làm…”


Bộ Sơ Lâm còn chưa dứt lời, Thối Tấn Bách đã rút thanh kiếm giắt bên hông gác lên cổ nàng ta. “Đừng đừng đừng!”


Bộ Sơ Lâm nhẹ nhàng gạt lưỡi kiểm tra, “Đao kiếm không có mắt, đánh là thương mắng là yêu, nhưng động đao
động kiểm sẽ làm người ta bị thương đó.” Nàng ta còn chưa nói hết câu, Thôi Tấn Bách đã trở tay quét kiếm đâm
ngang, Bộ Sơ Lâm xoay gót, né tránh nhanh như sóc, nháy mắt đã dời bước ra sau lưng Thối Tấn Bách, sau đó xoay
người chế ngự cảnh tay hắn rồi ôm chầm hắn từ phía sau.


Thôi Tấn Bách vung kiếm lên nhưng lại bị Bộ Sơ Lâm giữ chặt, hắn định vùng ra thì kiếm đã bị đánh rơi, Bộ Sơ Lâm
vùng bột phấn ra, Thối Tấn Bách vừa hít phải đã thấy cả người cứng đờ, loạng choạng mục nga.


Bộ Sơ Lâm nhanh tay đỡ lấy Thôi Tấn Bách, cứ thế vác hẳn lên, lao ra khỏi Đại Lý tự “Ta và Thôi thiểu khanh cần
gặp riêng, các ngươi đừng đuổi theo làm gì cho vướng víu!”


Các nha dịch muốn đuổi theo lắm chứ, khổ nỗi Bộ thể tử chạy quá nhanh!


Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Bộ Sơ Lâm đã chạy mất tăm, chỉ còn lại thanh âm vang vọng.


Thấy Bộ Sơ Lâm vác Thôi Tần Bách hôn mê bất tỉnh đi đến trước mặt mình, Thẩm Hi Hòa chỉ biết câm nín.


Bộ Sơ Lâm thả Thôi Tấn Bách xuống, vịn bàn thở hồng hộc, cầm lấy ẩm trà ngửa cổ tu ừng ực.


Một lúc sau, nàng ta mới hồi sức: “Đúng là đồ cục đá, nặng chết đi được! Làm ta đau đến xóc cá hông!”


“Ai bảo ngươi vác người ta đến đây kiểu này?” Thẩm Hi Hòa vội bảo Bích Ngọc lấy khăn ướt lau mặt cho Thối Tấn
Bách, sau đó cho hắn ngửi túi thơm có tác dụng làm đầu óc tỉnh táo.


“Chẳng phải Mặc Ngọc đã dặn phải âm thầm đưa người đến đây, không để người khác chú ý?” Bộ Sơ Lâm nhìn
Mặc Ngọc đang đứng sau lưng Thẩm Hi Hòa, “Vừa hay có dịp dùng thử bột thuốc mê lần trước muội cho ta, hiệu
quả hơn hẳn mấy loại thuốc mê bên ngoài.”


“Ngươi bắt hắn từ chỗ nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


“Từ Đại Lý tự.” Mặc Ngọc trả lời thay Bộ Sơ Lâm.


“Đó mà gọi là không để người ngoài chú ý à? Là âm thầm à?” Thẩm Hi Hòa nhìn Bộ Sơ Lâm chòng chọc.


“Đó gọi là gióng trống khua chiêng, đây chẳng phải lần đầu ta bắt hắn đi như thế, mọi người đã quen rồi, sẽ không
suy nghĩ nhiều đầu.” Bộ Sơ Lâm huênh hoang đắc ý.


Thẩm Hi Hòa chợt thấy tự trách, hiểm khi cắn rứt lương tâm, xem ra lúc trước nàng mách nước cho Bộ Sơ Lâm bám
lấy Thôi Tấn Bách để tránh họa là một việc hơi thiếu đạo đức. Thôi Tấn Bách vốn là một thanh niên tuấn kiệt, là ứng
viên hàng đầu cho vị trí con rể trong mắt danh môn vọng tộc, vậy mà bị Bộ Sơ Lâm đùa giỡn đến nông nỗi này,
không chỉ bị tàn phá thanh danh mà còn bị hành hạ về thể xác lẫn tinh thần.


Thấy người thiếu niên lang cao ngạo từng được so sánh cùng mình năm xưa nay lại chật vật thể kia, Tạ Uẩn Hoài
cũng không giữ được phong độ quân tử, phải vờ nắm tay lại đưa lên môi, họ khẽ mấy tiếng.


Bột thuốc mê này do Thẩm Hi Hòa điều chế, đương nhiên nàng có thuốc giải hiệu quả nhanh, chẳng mấy chốc Thôi
Tấn Bách đã tỉnh lại.


Vừa mở mắt ra, Thôi Tấn Bách liền nhìn chằm chằm Bộ Sơ Lâm đang vô tư ngồi bên bàn đá ăn điểm tâm, nàng ta
làm ngơ ánh mắt lạnh bằng của hắn, cắn miếng bánh một cái rồi đưa qua: “Có phải huynh thích ăn bánh ta đã cắn
hơn không?”


Thẩm Hi Hòa: “…”


“Nghiêm chỉnh chút đi.” Một quý nữ đoan trang như Thẩm Hi Hòa nào đã bao giờ nghe nói những lời cợt nhả như
vậy?


Bộ Sơ Lâm lập tức ngồi ngay ngắn, không còn cười đùa tí tởn mà quay sang Thẩm Hi Hòa, nở nụ cười lấy lòng:


“Quen rồi, quen rồi, quên mất hôm nay không chỉ có hai ta, đừng trách mà.”


Lần này không còn là ánh mắt lạnh bằng nữa, sắc mặt Thôi Tấn Bách đã đen như đáy nồi.


Nhất là khi thấy Bộ Sơ Lâm nịnh nọt Thẩm Hi Hòa ra mặt, nhìn thế nào cũng ra dáng vẻ một kẻ háo sắc, Chiêu
Ninh quận chúa nói gì nghe nấy!


“Thôi Thiếu Khanh, ta có việc muốn nhờ, nếu có gì mạo phạm, mong Thôi thiếu khanh thứ lỗi.” Dù là người khéo ăn nói, Thẩm Hi Hòa cũng thấy hơi mất tự nhiên.


“Không dám nhận, quận chúa có thân phận cao quý, hạ quan sao dám oán trách chứ?” Thôi Tấn Bách lạnh lùng lên tiếng.


“Này, huynh ăn nói khách khí chút đi, hung dữ với ta cũng được, nhưng không được vô lễ với.” Bộ Sơ Lâm suýt nữa buột miệng thốt ra “U U của ta”, song vẫn kịp thời sửa miệng: “Không được vô lễ với quận chúa.”


Thôi Tấn Bách cảm thấy đầu mình bốc hỏa. Với ai? Với người Bộ Sơ Lâm thích à?