Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 119




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Không thể không nói, chiêu này vừa hiểm lại vừa chuẩn, suýt chút nữa đã lấy mạng nàng.


Thẩm Hi Hòa tin tưởng người trong qu3ận chúa phủ, nếu muốn thăm dò quy luật đến phủ của Tạ Uẩn Hoài, muốn
biết ngày hôm ấy Tạ Uẩn Hoài có đến đúng hẹn hay không, hắn k1ẻ chủ mưu phải có tại mắt theo dõi ngoài phủ để
báo tin cho hắn.


Thẩm Hi Hòa sớm biết Kinh thành là nơi đầm rồng hang hổ, 9chưa bao giờ dám xem thường, nếu không chuẩn bị
chu đáo thì sao dám một mình xông vào nơi nguy hiểm?


“Bích Ngọc, chuẩn bị 3dụng cụ vẽ tranh.” Thẩm Hi Hòa uể oải phân phó.


Bích Ngọc dẫn theo vài người, nhanh chóng đem dụng cụ tới, Thẩm Hi Hòa gắn8g gượng đứng dậy, bỗng có người
giữ lấy vai nàng: “Để ta.”


đây chỉ có mỗi Thẩm Hi Hòa là giỏi vẽ tranh, thế nên nàng mới phải cố nén mệt nhọc mà làm, lúc này, Tạ Uẩn Hoài
đang ở trong phòng điều chỉnh đơn thuốc, hi vọng trước khi lấy được Thiên Sơn tuyết liên thì cũng có thể giúp
Thẩm Hi Hòa dễ chịu hơn đôi chút.


Hắn còn phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là không lấy được Thiên Sơn tuyết liên tuyệt phẩm, hoặc là
hiệu quả chống lạnh của Thiên Sơn tuyết liên tuyệt phẩm không được như hắn mong muốn, khi ấy hắn phải điều
chỉnh đơn thuốc ra sao để Thẩm Hi Hòa tìm lại được hi vọng.


Hắn biết nàng là nữ lang kiên cường nhất trần đời, cho dù hắn không thể đưa ra đơn thuốc giúp nàng khôi phục
như người bình thường, nàng cũng sẽ không than thân trách phận, sẽ không đánh mất ý chí chiến
đấu.


Để một người vốn sống trong bóng tối được tắm mình trong ánh nắng rồi lại đẩy nàng xuống vực sâu tăm tối hơn
cả lúc trước là một việc tàn nhẫn biết bao?


Nhưng cơ thể Thẩm Hi Hòa thật sự quá yếu ớt, hắn hơi sốt ruột, tâm trạng bồn chồn không yên, không nghĩ được
cách nào nên mới ra ngoài một lát để thư giãn đầu óc, nghe thấy ở đây có động tĩnh bèn ghé qua xem.


Hắn là Tạ Uẩn Hoài, là bậc kỳ tài của Tạ gia, trí tuệ phi phàm, tinh thông lục nghệ*, đầu óc cực kỳ nhanh nhạy.


(*) Gồm lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (toán học). Hắn chỉ nhìn
thoáng qua là biết nàng muốn tự mình vẽ tranh, bèn hành động trước khi kịp suy nghĩ, giơ tay đè lên vai nàng.


Sau đó, hắn ý thức được mình đã thất lễ, vội rụt tay lại: “Quận chúa không nên lao lực.”


“Làm phiền Tề đại phu vậy ” Thẩm Hi Hòa hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Tạ Uẩn Hoài


Hắn dẫn A Ngốc sang một bên, chắp nối các bộ phận trên mặt theo mô tả của A Ngốc sau đó phác họa gương mặt,
trong đó một gương mặt đã có sẵn, hai gương mặt còn lại thì A Ngốc dựa vào tập tranh mà mô tả: “Chỗ này rộng
hơn một chút, chỗ kia hẹp một tí…”


Thẩm Hi Hòa ngồi một bên nhìn Tạ Uẩn Hoài vẽ tranh, hắn hơi khom lưng để có thể nhìn thẳng vào A Ngốc, thằng
bé là ăn mày, trên người vừa bẩn vừa hôi, vậy mà hắn ngồi gần cũng không hề ghét bỏ, từ đầu chí cuối vẫn ôn hòa,
giọng điệu nhẹ nhàng.


Kể cả khi gương mặt hắn vẽ theo mô tả bị A Ngốc bảo là không giống, phải sửa nhiều lần, Tạ Uẩn Hoài vẫn rất kiên
nhẫn.


Vạt áo xanh xanh, tóc đen như mực, ánh nắng rọi vào tấm lưng rộng của hắn, khiến cả người hắn như tỏa sáng.


Tạ Uẩn Hoài không hổ là Linh Lung công tử, hào hoa phong nhã như vầng trăng sáng, như ngọc rạng ngời.


Như ngọc quý hoàn mỹ không tì vết, như vầng trăng tỏa sáng khắp muôn nơi.


“Đúng, chính là bọn họ.” Rốt cuộc Tạ Uẩn Hoài cũng sẽ được khuôn mặt giống như trong trí nhớ của A Ngốc,
thằng bé hớn hở reo lên.


Tạ Uẩn Hoài mỉm cười đưa bức vẽ cho Thẩm Hi Hòa, trên đó là ba gương mặt rất đỗi bình thường, A Ngốc nhở
được kể cũng khó cho nó. Thẩm Hi Hòa đặt ba bức vẽ trên án kỹ: “Bốn ngày trước, chính là ngày có một hộ vệ bị
thương chạy vào phủ, em có thấy ai trong số ba người này không?”


“Chuyện này em nhớ rõ lắm.” A Ngốc lật một tờ, “Trước kia cứ hai ba ngày hắn ta lại tới một lần, nhưng từ hôm đó
trở đi thì không tới nữa, còn hai người này thì hôm nay vẫn tới.”


Thẩm Hi Hòa rút bức vẽ đó ra khỏi xấp giấy, đưa ra sau lưng: “Có đào ba thước đất cũng phải tìm được người này,
sống phải thấy người chết phải thấy xác, thân bằng quyến thuộc của hắn cũng cần được điều tra rõ ràng.” “Vâng.”


Mạc Viễn cầm lấy bằng hai tay, càng lúc càng thêm kính nể quận chúa nhà mình.


Hắn không ngờ một thằng bé ăn mày không đáng chú ý cũng là người do Thẩm Hi Hòa sắp đặt.


Từ đường dây này truy ngược lên trên, chắc chắn sẽ điều tra được kẻ chủ mưu hãm hại quận chúa!


“Chưa chắc đã tra được đầu.” Thấy đám nha hoàn hớn hở ra mặt, Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Nếu hắn là người cẩn
thận, lại tàn nhân thì sẽ thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dù biết tại mắt của mình chưa lòi đuổi, có khi vẫn sẽ diệt khẩu.”


“Vậy nên phải bắt đầu từ cả hai phía.” Tạ Uẩn Hoài nhìn Thẩm Hi Hòa đầy tán thưởng.


Đến cả hắn cũng không nghĩ đến chuyện an bài một đứa ăn mày ngoài phủ để trông chừng, còn là một đứa ăn mày
thông minh thế kia.


Đương thời phồn hoa hưng thịnh, nhưng cũng không phải không có ăn mày. Không nói những việc khác, riêng về
mặt không đua đòi cảnh thái bình giả tạo, Hữu Ninh để xứng đáng được xem là gương mẫu. Trong Kinh có những
nơi dành riêng cho người già, trẻ nhỏ, người tàn tật bị vứt bỏ, đó là Bi Điền viện, Cô Độc viên và Lục Tật quán. Hữu
Ninh để không đến mức đòi hỏi đường phố vắng bóng ăn mày nhằm duy trì bề mặt thái bình thịnh trị, chỉ cần


những người ăn mày không gây sự không tụ tập thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai người thì


quan phủ cũng không trục xuất.


Trong tư tưởng hầu hết mọi người, ăn mày là những kẻ bẩn thỉu, thấp kém, bị người ta khinh thường và thương
hại. Người ta không để mắt đến ăn mày bao giờ, dù nhận thấy có một đứa bé ăn mày ngày nào cũng ngồi đối diện
cổng chính phủ quận chúa đi nữa thì cũng chỉ cho rằng Thẩm Hi Hòa tốt bụng, không ngại ăn mày xúi quẩy, nào ai
để bụng chuyện này, huống chi là đề phòng?


Đây chính là chỗ thông tuệ hơn người của nàng, việc sử dụng ăn mày không chỉ cho thấy sự khôn ngoan mà còn
chứng tỏ nàng dùng người không theo khuôn mẫu nào, cũng không khinh thường người nghèo hèn, đó là một
phẩm chất cao quý.


Sinh thời, mẫu thân từng nói với hắn, hôn thê của hẳn là quý nữ thế gia, là người độc nhất vô nhị chốn Kinh thành,
chỉ có nữ lang như thế mới xứng với hắn, lúc ấy hắn hãy còn niên thiếu.


Hắn từng gặp Cổ gia nữ lang, không kinh ngạc trước dung nhan của nàng, mà lại ấn tượng với ánh mắt lạnh nhạt
như nước ấy.


Thẩm Hi Hòa cũng lạnh lùng, nhưng đôi mắt nàng như có dòng nước chảy quanh, khiến người khác ngưỡng mộ
hào quang của nàng.


Hắn từng muốn trở thành một người phu quân tốt, hắn không biết vì sao Cổ Thanh Chi lại lạnh nhạt như thế, chỉ
cho rằng có lẽ có những người trời sinh đã thể. Hắn nghĩ sau khi thành hôn, mình sẽ che chở nàng, để nàng có thể
vui vẻ hơn đôi chút, cho dù không có tình yêu nhưng đã là hôn phu, hôn thê của nhau, đương nhiên phải tận tâm
đối đãi.


Về sau… quả thật chỉ có thể thở dài.


Từ khi rời Kinh, hắn đã gặp qua đủ hạng người, không phải không có kẻ thông minh hơn người, cũng không hiểm
người tài mạo song toàn.


Rồi hắn gặp Thẩm Hi Hòa, nàng quá đặc biệt, quá mức lóa mắt, trên người nàng có một vầng hào quang vô hình
thu hút người khác.


Thẩm Hi Hòa chồng hai bức vẽ khác lên, hai người này cũng cần phải điều tra, sau lưng bọn họ là những người
đang theo dõi nhất cử nhất động của nàng: “Còn lại thì phải đợi Thôi thiểu khanh thôi.”


Nghe vậy, Tạ Uẩn Hoài chớp mắt: “Quận chúa cho rằng kẻ bị ta mổ xác vốn là tù nhân trong lao?”


Thẩm Hi Hòa đưa tranh cho Bích Ngọc rồi quay sang gật đầu với Tạ Uẩn Hoài, khẽ cười một tiếng.


Chỉ có Tạ Uẩn Hoài hiểu được vì sao nàng muốn tìm Thôi Tấn Bách.


Nếu muốn điều tra nhà lao Kinh thành, người của nàng và Bộ Sơ Lâm không làm được, miễn cưỡng ra tay chỉ chuốc thêm phiền toái, nếu có kẻ thừa cơ gây rồi thì thôi to, nhưng Thôi Tấn Bách là Đại Lý tự thiếu khanh, hắn muốn tra thì có muôn vàn lý do, lại không khiến người khác hoài nghi.


“Thôi thiếu khanh là người tính tình cứng nhắc.” Tạ Uẩn Hoài nhắc nhở.