Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 110




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Rắn đâu?” Kinh triệu doãn hỏi.


“Tiểu dân xuống núi, thấy mệt nên ngồi nghỉ bên suối, không ngờ bị người ta đánh ngất xỉu,3 tỉnh dậy thì không thấy rắn đầu nữa.” Lý Nhị lang khóc lóc. Gã ta nói nghe thật thống thiết, lại hợp tình hợp lý, thậm chí còn đ1ưa ra lời giải thích thỏa đáng về nguồn gốc của lũ rắn đã công kích mấy người Thẩm Hi Hòa.


Vinh Nhị nương tử tìm được một9 kẻ khá khôn ngoan đây. “Quận chúa, việc này…” Kinh triệu doãn nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ khó xử. “Chương công, không bằng đợi Vin3h gia Nhị nương tử đến rồi chúng ta lại thẩm vấn tiếp?” Vì bị thương nên Thẩm Hi Hòa được ngồi ghế. Thế là Vinh gia Nhị nương tử 8Vinh Mịch Trân nhanh chóng được mời đến, đi cùng còn có phụ thân nàng ta là Vinh Nhị gia Vinh Xương Tấn. Kinh triệu doãn Chương Bằng Chiêm thuật lại đầu đuôi câu chuyện, sau đó hỏi Vinh Mịch Trân: “Vinh Nhị nương tử, cô có biết người này không?”


Vinh Mịch Trân nhìn thoáng qua Lý Nhị lang rồi nói nhỏ nhẹ: “Bẩm Phủ doãn, ta từng thấy hắn. Hôm nay, ta đã thấy Chiêu Ninh quận chúa phát sinh xung đột gì đó với hắn ta dưới chân núi.” Vinh Mịch Trần thẳng thắn thừa nhận như thế làm Kinh triệu doan không biết hỏi tiếp thể nào, cân nhắc một lúc rồi mới nói: “Quận chúa nói người này bị cô sai khiến nên mới thả rắn làm người ta bị thương”


Vịnh Mịch Trân hoảng hốt, trông rất vô tội: “Ta và quận chúa chẳng có thù oán gì với nhau, quận chúa là người địa
vị cao quý, mỗi lần yến tiệc, ta chỉ có thể nhìn thấy quận chúa từ xa, chưa bao giờ có dịp hàn huyện dù chỉ một câu,
cớ sao phải hãm hại quận chúa?”


“Quận chúa dựa vào đâu mà kết luận tiểu nữ là người sai khiến?” Vinh Xương Tấn hỏi.


Kinh triệu doãn hơi xấu hổ, suy luận của Thẩm Hi Hòa quả thật khá hợp lý nhưng lại không có bằng chứng gì, ông
ta là quan chủ thẩm, không thể bao che thiên vị ai, bèn thuật lại nguyên văn lý lẽ của Thẩm Hi Hòa.


“Vớ vẩn, quận chúa là nữ lang nên ta chẳng so đo làm gì.” Nghe xong, Vĩnh Xương Tấn cười gần, nhìn Thẩm Vân
An chòng chọc, “Những thể tử dù gì cũng làm quan trong triều mà lại không ngăn cản quận chúa, chẳng lẽ ở Tây
Bắc thể tử cũng làm xằng như thế?”


“Tạm thời không bàn lời ta nói có vớ vẩn hay không.” Thẩm Hi Hòa mở miệng trước, “Ta có cách để gã này cung
khai, chẳng hay khi có chứng cứ rồi, Vinh Nhị gia sẽ ăn nói với ta thế nào?”


Thẩm Hi Hòa dám chắc người giở trò quỷ là Vinh gia, còn về lý do… có lẽ là liên quan đến Liệt vương Tiêu Trường
Doanh.


Vinh gia Nhị nương tử thích Tiêu Trường Doanh, người biết chuyện này không nhiều cũng chẳng ít, Cổ Thanh Chi
là một trong số đó. “Quận chúa quyết vụ và Vinh gia bằng được ư?” Vinh Xương Tấn sa sầm mặt, “Nếu quận chúa
không thể đưa ra chứng cứ thì sao?”


“Nếu ta không được ra được chứng cử, hoặc chứng cứ của ta không thể khiến Vinh gia tâm phục khẩu phục, ta sẽ
tự mình đến trước cổng Vịnh phủ, ba quỳ chín lạy tạ lỗi.” Thẩm Hi Hòa cười lạnh, “Nếu Vinh Nhị gia xác nhận
được việc này do Vinh gia gây ra, Vinh gia sẽ làm gì?”


Thấy Thẩm Hi Hòa nói chắc như đinh đóng cột, Vinh Xương Tấn hơi nao núng, quả thật ông ta cũng không biết con
gái của mình đã làm gì, có điều đã đến nước này thì cũng không thể để mình bị át vía được: “Quận chúa muốn thế
nào?”


“Suýt nữa ta đã bị ngã xuống sườn núi, ta không biết ngã xuống đó có chết người hay không nên sẽ không đòi giết
người đền mạng.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Ta cũng không biết bị con rắn độc này cắn thì sẽ ra sao. Ta không
muốn ỷ thế hiếp người, nếu ta có thể đưa ra chứng cứ, lệnh ái chỉ cần để rắn độc cắn một nhát, rồi nhảy xuống núi
từ chỗ ta suýt bị ngã, sống chết tùy số đi.”


Vinh Xương Tổn thấy con gái tỏ vẻ thản nhiên bèn đồng ý ngay: “Được!”


“Chương công làm chứng nhé.” Thẩm Hi Hòa nói với Kinh triệu doãn.


Kinh triệu doãn nhìn hai bên rồi nhắm mắt nhắm mũi nói: “Ta sẽ làm chứng, mời quận chúa trình chứng cứ lên.”


Thẩm Hi Hòa khẽ gọi: “Bích Ngọc.” Bích Ngọc bưng một lò hương đưa cho nha dịch, Thẩm Hi Hòa nói: “Chương
công, trong lò hương có một loại hương thôi miên do ta điều chế, hương này khiến người ta thả lỏng tinh thần,
buông bỏ cảnh giác, ai hít nhiều thì người khác hỏi gì cũng sẽ trả lời rõ ràng.”


Hương này có nguyên liệu điều chế chính là hoa anh túc và nha phiến, hít vào sẽ cảm thấy lâng lâng, tác dụng
mạnh hơn cả ngũ thạch tán.


“Lý Nhị lang, ngươi lên đây!” Kinh triệu doãn lập tức sai nha dịch châm lửa, bảo Lý Nhị lang hít vào.


Hít được vài hơi, Lý Nhị lang đỏ hồng mặt, ánh mắt mơ màng, lại còn cười ngờ nghệch.


Kinh triệu doãn chau mày nhìn Thẩm Hi Hòa, nàng gật đầu: “Mời Chương công hỏi.”


“Lý Nhị lang, người tên gì, nhà ở đầu…” Kinh triệu doãn hỏi vài câu đơn giản về thông tin cơ bản, thấy Lý Nhị lang
trả lời trôi chảy thì mới hỏi tiếp, “Tết Trùng Dương hôm nay, ngươi có thể rắn cắn người không?”


“Trùng Dương? Thả rắn.” Lý Nhị lang cười hềnh hệch, “Lý quản sự sai ta thả hai con rắn, xong việc sẽ cho ta hai
lượng vàng!”


“Lý quản sự là ai?” Kinh triệu doãn hỏi tiếp, không để ý đến vẻ biến sắc của Vinh Xương Tấn và Vinh Mịch Trân.


“Là Lý Kế Phúc, quản sự của Vinh phủ.” Lý Nhị lang vẫn cười mơ màng.


“Triệu Lý Kế Phúc đến đây ngay!” Kinh triệu doãn nghiêm mặt ra lệnh. “Không cần!”


“Không cần!”


Vinh Xương Tấn và Thẩm Hi Hòa cùng lên tiếng, Vinh Xương Tấn lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Hi Hòa:


“Chương công, người này đầu óc mơ màng, lời nói không đáng tin!”


“Nếu Vinh Nhị gia không tin thì có thể viết ra vài chuyện trong quá khứ mà chỉ có mình ông biết, sau đó hít hương
thôi miên của ta, hỏi thử vài câu là biết.” Thẩm Hi Hòa bình tĩnh nói, “Chương công, không cần triệu quân sự của
Vịnh phủ đầu, việc này chẳng có gì phức tạp, ta nghĩ chư vị đã có được kết luận rồi. Nếu Vinh Nhị nương tử muốn
chứng tỏ bản thân mình trong sạch thì cử hít hương thôi miên của ta đi!”


“Quận chúa, cô muốn ta xấu mặt trước công chúng giống gã lưu manh này sao?” Vinh Mịch Trân nhục nhã ứa
nước mắt.


“Không cần phải thế, để ta, Khương nữ lang và Tiết nữ lang vào phòng trong hỏi cô là được, nếu Vinh Nhị nương
tử không tin chúng ta thì cũng có thể chọn mấy nữ lang mình tin tưởng làm chứng.” Thẩm Hi Hòa chẳng mảy may
nhún nhường, “Đương nhiên, cô cũng có thể tự tìm đến cái chết, nói rằng ta làm nhục cô. Hương thôi miên của ta
có thể được sử dụng bất cứ lúc nào, cô cũng có thể đập đầu vào cột để chứng tỏ bản thân trong sạch, thoát khỏi
cảnh bị vũ nhục. Nhưng ta sẽ bẩm báo việc này với bệ hạ, để bệ hạ lấy lại công bằng cho ta.”


Nói rồi, Thẩm Hi Hòa nhìn Vinh Xương Tấn một cách ý nhị, việc này mà đến tai bệ hạ thì khi ấy vẫn phải dùng
hương thôi miên thôi, có điều khi ấy không còn là việc nhỏ nhặt giữa hai nữ lang với nhau nữa, toàn bộ Vinh gia,
trong đó có cả Vinh quý phi đều bị thiệt.


Ngay khi Lý Nhị lang khai ra Lý Kế Phúc, Vinh Xương Tấn đã biết việc này có dính líu đến Vinh gia, ông ta nhìn
Vinh Mịch Trân chằm chằm, dáng vẻ vừa sợ vừa giận: “Rốt cuộc con có thuê người trêu chọc quận chúa hay
không?”


Khá khen cho từ “trêu chọc”, Thẩm Hi Hòa thầm cười nhạo.


“Phụ thân, phụ thân, con gái không cố ý.” Vinh Mịch Trân sực hiểu ra ngay: “Con gái ghen tỵ với dung mạo của quận chúa nên mới muốn nàng ấy bị xấu mặt, nào ngờ…nào ngờ chuyện lại ra nông nỗi này, hu hu hu…Con gái thật tình không cố ý…”


“Rắn độc thì đúng là trêu chọc thật, nhưng thả rắn bên vách đá thì không chỉ là muốn người ta bị xấu mặt thôi đâu.” Khương Bách Nghiên nghe không lọt tai, cười nhạo một tiếng.


Vinh Mịch Trần dám lợi dụng nàng ta, để nàng ta làm người đứng mũi chịu sào, nàng ta không trách Vinh Mịch Trân, chỉ tự trách mình quá ngu ngốc!