Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 36






Không phải do bản thân nghĩ nhiều mà tôi thấy được rõ ràng rằng, Lý Đỗi Đỗi muốn giết tôi.

Hiện tại trên bờ biển, dưới bầu trời xanh mây trắng, Lý Đỗi Đỗi đang xoa xoa huyệt thái dương và nhìn chằm chằm tôi. Điều đó khiến tôi có chút sợ hãi. Mỹ Mỹ thấy thế liền lập tức đứng chắn trước mặt tôi, “Anh đừng có nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó, chính anh là người ném cô ấy về phía chúng tôi, anh không được trách cô ấy.”

“Không trách cô ta?”, áo ngủ Lý Đỗi Đỗi dính đầy cát, dường như điều đó khiến hắn ta vô cùng khó chịu. Hắn cố kìm nén cảm xúc, phủi phủi quần áo rồi nói, “Vậy cô sẽ chết thay cô ta sao?”, lúc này dường như sực nhớ ra điều gì đó, hắn nâng mắt, gọng kính hơi trễ xuống, “Cô là chủ mưu, không cần chết thay cô ta, tất cả sẽ cùng chết.”

Có lẽ do xuất phát từ nỗi sợ hãi vốn có đối với chủ nhà mà Mỹ Mỹ chỉ sau một phút anh dũng liền thu người lại, cô ấy nuốt nước bọt và lùi về phía sau.

“A… Hahahaha! Dư Mỹ Mỹ?”

“Thật sự đem cô ta về rồi, hahaha.”

Hai tiếng nói điên cuồng vọng đến từ phía trong rừng dừa cách bãi cát không xa. Vừa quay đầu tôi liền nhìn thấy một người đàn bà mặt mày sạm đen với thân thể cường tráng dưới lớp áo quần tả tơi đang bước ra. Phía sau bà ta chính là người đàn ông mặc bộ quần áo rách rưới y hệt, chỉ có điều tên này không có đầu. Đầu của gã… đang được người đàn bà ôm trong lòng.

Tuy rằng khoảng cách xa như vậy nhưng tôi vẫn ngửi được sự thối nát và tanh tưởi toát ra từ người bọn chúng.

Khi thấy chúng, Mỹ Mỹ ngay lập tức thay đổi thái độ, A Quý bên cạnh cũng đứng lên, dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía đó.

Lý Đỗi Đỗi vốn đang rất tức giận, giờ phút này lại bị làm phiền, lửa giận càng thêm sôi sục. Hắn quay đầu, một trận gió nổi lên, thổi tung tóc mái của hắn. Dưới ánh mặt trời chói chang, khuôn mặt trắng nhợt ấy càng thêm âm trầm, lạnh lẽo.

“Ồ, còn mang viện binh về nữa này?”, ả hải tặc cười quái gở, “Hòn đảo này là địa bàn của chúng tao, mày có đem theo ai cũng vô dụng thôi.”

Bà ta vừa nói xong, bất giác cát dưới chân tôi bỗng rung lắc dữ dội. Khi tôi đang muốn cúi đầu nhìn thì Lý Đỗi Đỗi bỗng kéo tôi sang một bên. Cũng chính trong tích tắc đó, một thanh dao gỉ sét từ dưới cát đâm thẳng lên với khoảng cách cực gần, dường như đang áp sát vào mặt tôi. Sau đó nhào lộn một vòng trên không rồi bay đến tay ả hải tặc.

Ả ta một tay nắm chặt đao, một tay rung lắc dây xích dưới chuôi đao. Chiếc đao nặng trịch cùng sợi xích sắt khiến ả nhìn chẳng khác gì những tên hải tặc trong các câu chuyện phương tây kì ảo: tráng kiện, dơ bẩn và hung ác.

Mặc dù từ trước đến nay tôi vô cùng sợ Lý Đỗi Đỗi nhưng trong hoàn cảnh này, tuy bị hắn nắm cổ tay, tôi lại cảm thấy vô cùng an toàn.

“Phản ứng cũng nhanh đấy”, ả hải tặc khen Lý Đỗi Đỗi.

Tay còn lại của tôi túm lấy tay áo thun của hắn nói, “Lý Đỗi Đỗi, anh xông lên đi, cho mụ ta biết sự lợi hại của anh”.


Tuy nói ra câu này không hợp hoàn cảnh lắm, nhưng tôi cảm thấy giờ phút này, tôi khá giống một người huấn luyện thú đang núp mình phía sau con thú to lớn và ra lệnh nó nhào đến cắn người.

Lý Đỗi Đỗi quay đầu liếc tôi một cái, hắn có chút chán ghét mà gạt tay tôi khỏi tay áo của hắn, “Lợi hại sao? Tôi thì thấy các cô mới chính là những người lợi hại đấy. Dám xông vào Hiệp hội cướp phạm nhân, quá lợi hại rồi còn gì?”

Thế đấy, rốt cuộc mèo vẫn chỉ là mèo, không thể sai bảo nó như chó được.Tôi có chút xấu hổ hỏi, “Đều là hàng xóm với nhau, chẳng lẽ anh thấy chết không cứu?”

“Vậy cứ chết một người trước đi rồi nói.”

“….”

Ả hải tặc nâng cao đại đao, “Những kẻ xâm phạm đều phải chết!”, ả ta thét lớn, sau đó hướng tôi chém đến.

Tại sao lúc nào cũng nhằm vào tôi mà ăn hiếp vậy?

Tôi trốn sau lưng Lý Đỗi Đỗi, chính trong khoảnh khắc đó, Mỹ Mỹ nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt tôi và hắn. Cô ấy nâng tay lên, dồn sức, cản lại đại đao của ả ta, “Hai người đừng ai nhúng tay vào, đây là ân oán riêng của tôi.”

Đối diện với tấm lưng của Mỹ Mỹ, tuy không nhìn thấy mặt, song từ trong giọng nói, tôi dường như có thể tưởng tượng được sự kiên quyết trong ánh mắt của cô ấy.

Mỹ Mỹ giật lấy sợi xích, cùng ả hải tặc đấu sức. Chân cô ấy ấn mạnh xuống nền cát, sau đó bật người, tung chưởng về phía ả hải tặc nhằm lấy mạng ả.

Tôi sống ở chung cư cũng khá lâu rồi song ấn tượng về Mỹ Mỹ chỉ gói gọn trong hình ảnh một cô gái mũm mĩm lười biếng và thích ăn uống. Đến tận hôm nay, tôi mới thấy được sâu thẳm trong con người cô ấy cũng chính là một phi nhân loại, khát máu và hung tàn.

Nhìn hai người họ bắt đầu cuộc chiến, lòng tôi không ngừng lo lắng. Khi nhìn sang bên cạnh, tôi thấy A Quý chẳng có vẻ gì là sẽ tiến lên giúp đỡ. Sắc mặt cậu ta có chút khó coi, thế nhưng lại không than vãn một tiếng mà chỉ đứng im lặng ở đó. Phía đối diện, gã hả tặc cười lạnh mấy tiếng, tiếng cười ấy vừa chói tai lại khó nghe.

Tôi nhìn về phía gã, chỉ thấy thân thể không đầu kia, một tay đang tự ôm cái đầu mình, tay còn lại đang siết chặt một khối thịt màu đỏ.

Tôi cố gắng nhìn kĩ lại, quả nhiên đó là một trái tim!

Trái tim của A Quý!

Bàn tay thô kệch của gã ta siết chặt trái tim, lúc mạnh lúc nhẹ, trên trán của A Quý mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, nhưng cậu ta vẫn cắn chặt môi không phát ra một tiếng nào, dường như sự đau đớn do trái tim bị bóp nghẹt kia không thấm vào đâu cả. Cậu ta không hề nhìn gã đàn ông mà chỉ chăm chú nhìn bóng lưng Mỹ Mỹ.

Tôi nghĩ, cậu ta sợ nếu bản thân lộ ra dù chỉ một chút yếu đuối, Mỹ Mỹ sẽ vì thế mà phân tâm, không thể dốc hết sức chiến đấu.

Là một người có lương tri, tôi cảm thấy mình nên giúp A Quý. Nhưng đồng thời tôi cũng là một nhân loại bình thường, tôi càng chỉ nên dùng trí tuệ của mình để giúp đỡ.

Tôi nhìn xung quanh một vòng, không kể đến Lý Đỗi Đỗi đang đứng bên cạnh, dường như không còn cách nào để giúp bọn họ. Vì thế tôi liền đứng sau lưng hắn, nhặt một vỏ sò trên cát ném về phía đầu của tên hải tặc.

Rõ ràng tôi nhìn thấy chiếc vỏ sò ấy mình đã ném về phía cái đầu, thế nhưng không hiểu vì sao, trong lúc bay đi nó bất ngờ đổi hướng, chuyển sang phía bàn tay đang nắm trái tim của tên đó.

Mu bàn tay bị ném trúng dường như bị đập một vố rất đau khiến thân thể tên hải tặc phải buông cả đầu và trái tim ra. Bàn tay còn lại của gã ôm lấy mu bàn tay bị ném trúng lùi về sau hai bước rồi té nhào trên cát, lăn lộn trong đau đớn.

Tôi cảm thấy thật kì lạ, vỏ sò tôi ném ước chừng chỉ 150 đến 200 gram mà thôi, dù khi nãy tôi đã phát huy hết sức mạnh tiềm ẩn của bản thân, song cũng không thể khiến tên da dày thịt chắc như gã đau đớn đến thế.

Dường như cú ném của tôi muốn làm nát luôn bàn tay của gã.

Tôi ló đầu ra khỏi lưng của Lý Đỗi Đỗi, len lén nhìn lên và quan sát sắc mặt của hắn.

Gọng kính màu vàng của hắn dưới ánh mặt trời càng thêm lóa mắt. Gương mặt hắn vô cảm, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu đã thấy được cảnh tôi ném vỏ sò khiến tên hải tặc thành ra thế kia, sao mặt Lý Đỗi Đỗi lại chẳng có chút cảm xúc gì thế nhỉ?

Tôi bĩu môi, không thèm vạch trần tính xấu trong ngoài bất nhất của hắn.

Thân thể tên hải tặc đau đớn lăn tròn trên cát, còn cái đầu của gã thì không ngừng phẫn nộ gào thét, “Mau nhặt trái tim lên! Cái thứ ngu xuẩn này! Mau nhặt trái tim lên!”. Thân thể gã nghe thế liền cố gắng đứng dậy, nhưng A Quý đã nhanh hơn một bước. Cậu ta bất ngờ nhào đến, nhặt lấy trái tim của mình.

Tên đàn ông thất sắc, “Đè nó xuống cho tao! Cái thằng súc sinh phản trắc!”

Khi thấy thân thể gã tiến đến gần muốn đè A Quý xuống, tôi liền nhanh tay nhặt vò sò trên đất, không cần biết to hay nhỏ, cứ thế liên tục ném về phía gã.

Tôi đứng sau lưng Lý Đỗi Đỗi, những vỏ sò tôi ném ra, không cái nào mà không trúng vào gã hải tặc, hệt như những viên đạn bắn “đùng đùng” về phía đó, khiến thân thể gã không cách nào đến gần A Quý.

Tôi ném vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân chưa bao giờ cao cường như thế này, một vỏ trai nặng trịch ném qua, khiến thân thể gã ngã lăn trên đất. Thấy thế tôi mừng quýnh nhảy bật lên, kích động bắt lấy cánh tay Lý Đỗi Đỗi, “Thấy tôi lợi hại chưa!”

Tôi mừng rỡ, nhảy nhót như một con công. Một lúc sau, khi đã đứng vững lại tôi mới quan sát rõ Lý Đỗi Đỗi. Tôi những tưởng hắn sẽ gạt tay tôi ra, hoặc nếu không đẩy đi thì cũng sẽ nói đừng đụng vào hắn, nhưng tất cả đều không phải. Dưới ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống hòn đảo, hắn lặng lẽ nhìn tôi, trong đôi mắt thấp thoáng một tia ấm áp.


Tia ấm áp này dường như xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, chiếu thẳng vào linh hồn của tôi.

“Lý…”

Tôi muốn gọi tên hắn song vào giây phút tôi vừa mở miệng hắn dường như choàng tỉnh. Hắn chớp chớp mắt, mọi tình cảm trong ánh mắt ban nãy đều biến mất tăm, hắn khôi phục vẻ mặt thường ngày, “Cô có thể im lặng một chút được không?”

Tôi có chút thất thần, nhưng chưa được bao lâu lại bị tiếng kêu đau đớn của A Quý kéo về thực tại.

Tuy thân thể gã hải tặc bị tôi ném vỏ sò làm ngã trên đất song vì để ngăn cản A Quý, đầu gã ta cố sức cắn mạnh vào cánh tay cậu ta. A Quý nhịn đau, đang muốn đem trái tim trả về trong lồng ngực nhưng việc đó dường như rất tốn sức. Cậu ta dùng cánh tay còn lại gạt phăng đầu gã hải tặc đi, khiến đầu gã úp xuống nền cát. Gã khó khăn lật đầu nằm ngửa lại, sau đó cười nhạo A Quý, “Mày nghĩ mọi chuyện sẽ dễ ăn như vậy sao? Không có thần chú, mày đừng mơ tưởng thoát khỏi bọn tao.”

A Quý cắn chặt răng.

Đôi mắt cậu vương đầy tơ máu, A Quý nhìn trừng trừng gã hải tặc rồi đứng thẳng người dậy, tay cầm chặt trái tim, dùng đuôi chống đỡ thân mình tiến về phía gã hải tặc. Hiện tại sau trận “mưa vỏ sò” khi nãy của tôi, thân thể gã hải tặc đã không còn sức đứng lên.

A Quý rút cây nhuyễn kiếm đang đeo trên eo của gã ra, sau đó chầm chậm đi về phía cái đầu của gã.

“Nói, câu thần chú đó là gì?”, cậu ta hiện tại nhìn chẳng khác gì ác quỷ từ địa ngục, giọng nói khản đục đến cực điểm.

A Quý đi đến bên cạnh cái đầu, mũi kiếm chỉ thẳng vào đó rồi nói, “Câu thần chú.”

“Mày chẳng qua là con chó của tụi tao, xiềng xích trên người mày, trừ khi tao cho phép mày mới thoát ra được thôi.”

Đối vời những lời nói đó, A Quý không hề có chút phản ứng nào. Cậu ta từ mắt của gã hải tặc đâm xuống, không phải đâm một nhát dứt khoát mà cứ từ từ, chậm rãi nhấn xuống. Mũi kiếm dường như một con sâu, chầm chậm đâm xuyên qua nhãn cầu, xuyên qua cả cái đầu của gã.

Gã hải tặc thét lên đau đớn.

Tôi cảm thấy dịch vị đang trào ngược lên, đúng lúc này, Lý Đỗi Đỗi liền đem tôi chắn lại phía sau lưng hắn.

Tức thì, trước mắt tôi chỉ còn những bong bóng màu vàng in trên chiếc áo ngủ.

Nhưng bên tai tôi vẫn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã hải tặc, không lâu sau đó, gã lại chuyển sang cười như điên dại, “Hahaha! Nữa đi! Tao vốn bất tử mà! Đâm nữa đi! Bất kể mày có hành hạ tao thế nào tao cũng không thể chết được! Trên hòn đảo này, tao chính là thần, mày chẳng qua là vật nuôi của tao mà thôi!”

Tôi không nhịn được mà thò đầu ra khỏi tấm lưng của Lý Đỗi Đỗi. Thứ tôi nhìn thấy chính là cảnh cái đầu của gã hải tặc bị cắm chặt xuống nền cát.

Lúc này A Quý xoay người, đi về phía tôi và Lý Đỗi Đỗi rồi ném trái tim qua.

Cậu ta không nói gì, lại quay người đi về phía Mỹ Mỹ. Đối với những lời mắng chửi nhục mạ của gã hải tặc cậu không hề để tâm, hoặc bao nhiêu năm qua nghe quen rồi, những lời nói ấy sớm đã không còn tổn thương cậu ta được nữa.

A Quý đi về phía Mỹ Mỹ, cuộc chiến giữa cô ấy và mụ hải tặc đã đến hồi kết thúc. Trong tiếng mắng chửi không ngớt của tên chồng, mụ vợ dần dần lâm vào thế hạ phong.

Mỹ Mỹ đã bị thương, trên mặt có rất nhiều vết trầy xướt. Cô ấy không hề để tâm, A Quý nhìn thấy vậy cũng không nói gì.

Mỹ Mỹ giật lấy đại đao từ tay mụ hải tặc và chỉ thẳng về phía mụ. A Quý đến bên cạnh Mỹ Mỹ, bình tĩnh nói bằng giọng nói khàn đục, “Đưa đao cho tôi.”

Mỹ Mỹ không nhiều lời, trực tiếp đưa cho cậu ấy.

A Quý nhận lấy, sau đó chém đứt đầu mụ hải tặc. Tiếp đó cậu ta đem xác của mụ quăng thẳng xuống biển.

Xung quanh hòn đảo này dường như có rất nhiều linh hồn bị cặp vợ chồng hải tặc hành hạ hãm hại, chính vì thế khi thân thể mụ vừa ném xuống, nháy mắt đã bị tranh giành cắn xé và nuốt sạch.

A Quý xách đầu mụ hải tặc lên nói, “Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ đem đầu của hai người, một cắm ở bờ đông, một cắm ở bờ tây. Tôi sẽ đem xác thịt của các người cúng tế cho các vong hồn dưới biển. Tôi muốn xương cốt của các người mãi mãi vùi sâu dưới đáy biển, còn linh hồn và đầu của các người cứ thế tồn tại, cô độc đến vĩnh hằng.”

“Không!”, gã hải tặc rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi, “Không!”

“Thân thể của gã ta, nên do cô ném xuống biển”, A Quý vừa nói xong câu này liền xách đầu của mụ hải tặc đi sâu vào rừng dừa.

Cậu ta chuẩn bị cho những kẻ đã hành hạ mình suốt thời gian qua nếm mùi của sự trừng phạt.

Mỹ Mỹ từng bước một tiến về phía gã hải tặc, thấy thế gã vừa tức giận vừa hoảng loạn la lên, “Dừng tay! Mau dừng tay! Đem bà ấy về đây! Đem bà ấy về đây ngay!”

Song không một ai để tâm đến gã cả.

Mỹ Mỹ đến bên cạnh và xách cánh tay của gã lên. Thân thể gã cố gắng giãy giụa nhưng Mỹ Mỹ vẫn cứ thế lôi về phía biển rồi ném xuống.


Mặt biển êm đềm bất ngờ nổi lên những đợt sóng dữ dội, dường như thần biển đang mở miệng, ngốn lấy thân thể ấy vào bụng.

Cái đầu của gã trên bãi cát kêu lên một tiếng chói tai.

Khi A Quý quay lại cậu ta mang theo đại đao của mụ hải tặc. Còn cái đầu của mụ đã bị cậu cắm ở phía bên kia hòn đảo. Cậu ta không nhìn chúng tôi mà chậm rãi đi ra bãi cát.

Mặt trời đang lặn về tây khiến mặt biển ánh lên một mảng đỏ hồng. Mỹ Mỹ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, đồng thời lặng lẽ quan sát A Quý.

Đối với tôi, để có thể hình dung hoặc hiểu được nội tâm của A Quý quả là một việc khó khăn.

Tôi nhìn cậu ta cứ thế chậm rãi bước về phía biển.

Tôi còn nhớ, dưới sự huấn luyện của cặp vợ chồng hải tặc, A Hứa và A Quý đều không thể xuống biển. Lúc trước khi A Quý đến đất liền là do chúng dùng pháp trận đưa cậu ta đi, mà khi quay lại cũng là nhờ pháp trận của Mỹ Mỹ. A Quý hiện tại, so với A Hứa ngày xưa chẳng khác gì nhau, đều sợ hãi biển cả. Hoặc nói đúng hơn, A Quý càng sợ biển hơn cả em trai mình.

Nhưng hiện tại cậu ta đang bước xuống biển, những chiếc vảy khô nứt nẻ do lâu ngày không gặp nước, giờ đây khi vừa chạm vào biển liền dần dần sáng bóng và đẹp đẽ trở lại. Nhìn chúng hệt như những viên ruby được đánh bóng, cứ thế hút lấy màu đỏ hồng từ ánh tà dương.

Chiếc đuôi ấy như một ngọn lửa bừng cháy, hệt như đuôi phượng hoàng.

A Quý quay đầu nhìn về phía Mỹ Mỹ.

Bọn họ dường như vượt qua mọi lằn ranh thời gian và đau khổ mà nhìn nhau. Giờ phút này, bất giác lòng tôi lại có chút bi thương cùng đau đớn.

Phải trải qua những gì mới có thể có được ánh mắt rực rỡ như ngày hôm nay?

A Quý chầm chậm nhấn mình vào trong nước.

Nước biển như vô tình chảy qua đuôi cậu ta, cứ thế 10 cm, 20 cm, 50 cm, 1 m… Cậu ta đã hoàn toàn ngập chìm trong biển cả… Sau đó A Quý tung người nhảy lên…

Tôi xin thề rằng, đây chính là người cá đẹp nhất mà tôi từng thấy, đẹp hơn cả Mỹ Mỹ, hơn cả A Hứa trong mộng cảnh ngày xưa.

Cậu ta chính là phượng hoàng sau khi niết bàn, cũng tựa như một thần khí cổ đã trải qua trăm ngàn khổ luyện. Bao nhiêu oán hờn, giờ phút này đều hóa thành những tia sáng chói mắt. Khi cậu ta tung người khỏi mặt nước, nhìn chẳng khác gì một vầng trăng khuyết, muốn sáng rọi cùng cả đất trời này.

Khi A Quý tung người lần thứ hai, tôi thấy cậu ta đang giơ cao thanh đao gỉ sét. Tôi đại khái biết được ý đồ của cậu ta, nhưng không kịp ngăn cản. Con dao ấy đâm thẳng xuống biển, xuyên qua chiếc đuôi của A Quý.

Cậu ta đang tự tách đuôi của mình.

Sau bao nhiêu năm bị những tên hải tặc kia giam cầm, bất luận thế nào A Quý không đồng ý cho chúng cắt đuôi để biến thành đôi chân. Thế mà hôm nay khi đã có được tự do, cậu ta lại dùng cách này cắt đôi đuôi mình.

Nước biển giờ đã thật sự biến thành màu đỏ.

A Quý trở lại bờ, đôi chân của cậu ta, thẳng và thon dài biết bao!

(Tây: xin lỗi, *đỏ mặt* có mặc quần không anh ơi?)

Cậu ta ném thanh đao trên bãi cát, sau đó nhìn về phía Mỹ Mỹ.

“Dư Mỹ Mỹ, lần này, em hãy dẫn anh theo nhé?”

Tôi quay đầu nhìn liền thấy Mỹ Mỹ đã bật khóc.