Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 32






“Tiểu Tín”

Tôi vừa hơi lớn tiếng hỏi một câu đã khiến tên bạn trai cũ phát hiện ra mình.

Anh ta bước về phía tôi, Lý Đỗi Đỗi như có như không liếc anh ta một cái khiến bước chân anh ta khẽ khựng lại, cuối cùng vẫn chọn cách thu chân về.

Song tâm tư tư của tôi bây giờ đã không còn đặt trên người anh ta nữa. Tôi nhìn Lão vu bà, đang muốn hỏi cặn kẽ việc Mỹ Mỹ bị bắt đi thì bất ngờ điện thoại trong túi reo lên.

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi đến là “Mỹ Mỹ” đang nhấp nháy trên màn hình, nhất thời có chút thất thần. Tôi ngẩng đầu nhìn mọi người thì thấy ánh mắt họ cũng đang dán lên trên màn hình điện thoại.

"Nghe đi”, Lý Đỗi Đỗi đi đến sau lưng tôi, không truy vấn vì sao cả đám lại tìm đến xem náo nhiệt, hoặc dã… hắn ta đã sớm biết chúng tôi sẽ làm thế. Lý Đỗi Đỗi nhìn di động của tôi nói, “Mở loa ngoài”.

Tôi bắt điện thoại, mở loa ngoài như lời hắn dặn. Những người đang có mặt đều cố gắng kìm nén hô hấp, đầu dây bên kia quả nhiên không có bất kì âm thanh gì, chỉ có tiếng bước chân đang đi. Nhưng tiếng bước chân chỉ có một, thứ còn lại nghe ra lại giống tiếng đuôi rắn trườn trên đất, kéo lê thân thể, không biết từ đâu truyền tới.

“A Quý, chắc cậu đến Trùng Khánh cũng được một thời gian rồi nhỉ?”, Mỹ Mỹ mở miệng, giọng nói lạnh lùng trầm thấp, khi nghe cô ấy nói ra cái tên đó khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Là A Quý, người anh em sinh đôi với A Hứa! Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, muốn hỏi vì sao tên người cá này có thể một mình đến Trùng Khánh nhưng chợt nhớ ra bản thân đang cầm điện thoại nên lập tức lấy tay bụm miệng.

Bên kia tiếp tục truyền đến tiếng của Mỹ Mỹ, “Mấy tháng trước tôi có thấy ảnh của cậu”.

Sau một khoảng im lặng rất lâu, phía trước không còn vọng lại bất kì âm thanh gì, một tiếng cười lạnh cực kì trầm đục khó nghe vang lên, “Từ giây phút đó, cô bắt đầu sợ hãi đúng không?”

Tiếng nói của cậu ta vô cùng khó nghe, dường như cổ họng đã bị lửa thiêu cháy thành than. Mỗi chữ phát ra dường như rất khó khăn, lại rất khản đục.

Tiếng nói của mỹ nhân ngư vốn dĩ nên là âm thanh đẹp đẽ nhất thế gian… Cặp vợ chồng hải tặc bị nguyền rủa năm đó, sau khi Mỹ Mỹ và A Hứa trốn khỏi đảo, đã làm gì A Quý, thật sự tôi không dám tưởng tượng tiếp.

“Tôi vì sao phải sợ cậu chứ?”


“Khà khà khà, vì sao phải sợ tôi à, cô hỏi hay lắm”, tiếng bước chân bỗng dừng lại, một thoáng yên lặng kéo dài, sau đó tiếng nói của A Quý vang lên, hệt như tiếng oan hồn thoát ra từ sâu thẳm địa ngục, từng từ từng chữ rất rõ ràng, “Bởi vì tôi đến để đưa các người về”.

Đưa các người về…. chỉ đơn giản mấy chữ này mà còn đáng sợ hơn lấy lời dọa đánh dọa giết!

Mỹ Mỹ cố gắng trấn định nói, “Tuy không biết làm thế nào cậu có thể rời khỏi nơi đó nhưng nếu đã có được tự do, tại sao cậu phải…”.

“Tại sao ư?”, A Quý có chút kích động nói, “Để tôi nói cho các người biết lý do tại sao”.

Âm thanh một vật nặng rơi xuống, kèm theo đó là tiếng hự và vùng vẫy của một cô gái.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lão vu bà, ông ấy huơ huơ tay ra hiệu với tôi, thấp giọng nói, “Chắc là cô gái nhân loại bị cậu ta bắt cóc đó”.

“A Quý…”, tôi không biết Mỹ Mỹ đã nhìn thấy gì nhưng tôi nghe ra được sự kinh hoàng trong giọng nói của cô ấy.

“Cô cho rằng bọn chúng có thể dễ dàng thả tôi đi sao?”, A Kỳ cười trầm một tiếng, “Bọn chúng đã nghiên cứu biết bao năm, cuối cùng đã nghĩ ra được một cách. Chính là từ đây đâm vào một nhát, móc trái tim tôi ra, hạ một bùa chú kéo dài sinh mạng. Dù tôi đi bao xa, chỉ cần chúng giữ trái tim của tôi và bóp chặt trong tay, tôi sẽ như một con sâu cái kiến đau đến co quắp người lại”.

Giọng nói của Mỹ Mỹ có phần run rẩy, “Đã bao nhiêu năm rồi…”.

“Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi, kể từ khi các người trốn đi, chỉ còn mình tôi trên đảo, muốn chết cũng không xong”.

Mỹ Mỹ lâm vào trầm tư.

Sau đó, âm thanh sột soạt từ phía đó lại lần nữa vang lên.

Mỹ Mỹ nói, “Chuyện của chúng ta không liên quan gì đến cô gái này, cậu hãy thả cô ấy đi đi, cô ấy không có tội”.

“Cô muốn tôi thả cô ta đi là thật tâm muốn cứu cô ta, hay là… sợ rằng tên kia, lúc phải đưa ra lựa chọn sẽ chọn cô ta mà từ bỏ cô?”, giọng nói A Quý dường như truyền đến từ sâu bên trong trái tim của Mỹ Mỹ, “Chắc cô không muốn nếm trải mùi vị bị bỏ rơi nhỉ?”, cậu ta cười, “Nhưng tôi thì lại muốn các người phải nếm trải nó”.

Tôi đã từng thấy qua kí ức của Mỹ Mỹ, hai người họ đã vứt bỏ A Quý, chọn cách nắm tay nhau cùng bỏ trốn, tuy kết cục không được như mong đợi song ít nhất cũng thoát khỏi cặp vợ chồng hải tặc kia.

Chỉ còn A Quý bị bỏ lại…

Cho đến hiện tại…. cậu ta rốt cục cũng tìm đến!

“Cậu đến trễ rồi, vì tôi đã phải nếm trải mùi vị đó”, Mỹ Mỹ dừng một chốc, sau đó hỏi vào vấn đề mấu chốt, “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”.

Chúng tôi đè nén hô hấp chờ đợi câu trả lời, song A Quý chỉ cười không nói.

“Bất kể tôi dẫn cô đi đâu, nó cũng sẽ tìm được thôi, nên cô không cần biết.”

Cậu ta vừa dứt lời thì một tiếng “Bịch” khẽ vang lên, sau đó là một tràng tạp âm, giống như điện thoại bị người ta đạp lăn lông lốc trên đất. Một lát sau, có tiếng bước chân xa dần, cuối cùng ngay cả tiếng tạp âm nhỏ nhất cũng không còn.

Mỹ Mỹ vẫn chưa cúp máy nhưng do lâu quá không thấy có tiếng động gì, tôi ngẩng đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi, hắn ta khẽ gật đầu tôi mới dám cúp máy.

“Bây giờ phải làm sao đây?”, tôi hỏi, “Phi nhân loại mấy người lúc gặp trường hợp bắt cóc sẽ giải quyết thế nào?”.

“Nghĩ cách giải quyết thôi”, Lý Đỗi Đỗi nói, “Đi tìm tên đầu bếp kia, mục tiêu của kẻ đó là Mỹ Mỹ và A Hứa. Bây giờ hắn đã bắt được Mỹ Mỹ, đương nhiên sẽ đi tìm A Hứa. Cho dù không tìm được, như hắn ta đã nói, A Hứa cũng sẽ đến tìm hắn”.

Tôi bỗng nhớ đến trong giấc mơ của Mỹ Mỹ đã từng thấy qua, cặp song sinh mỹ nhân ngư này có thể cảm nhận sự tồn tại và phương hướng của đối phương.


“Vậy chúng ta mau đến nhà hàng đi, theo thời gian làm việc mà lúc trước Mỹ Mỹ nói, hiện tại A Hứa vẫn đang ở đó”.

Lý Đỗi Đỗi liếc xéo tôi, “Cô đi làm gì?”.

“Đi giúp anh ta cứu Mỹ Mỹ về”.

“Cô thì có thể giúp được gì?”.

Câu này của Lý Đỗi Đỗi thật sự đã chọc giận tôi. Đang lúc muốn cãi lại thì từ phía sau Lý Đỗi Đỗi bỗng truyền đến một câu, “Tiểu Tín của tôi sao lại không giúp được gì? Anh đừng coi thường người phụ nữ của tôi…”.

Aiz, suýt chút thì quên tên bạn trai cũ vẫn còn đang ở đây… Chỉ là, lời anh ta vừa dứt thì “phạch”, một tiếng roi dữ dội quất xuống đất liền vang lên…Lý Đỗi Đỗi hơi nghiêng đầu sang, “Khi nãy tôi nói gì hả?”.

Tên bạn trai cũ nuốt một ngụm nước bọt không dám nhiều lời. Song cho dù có bất mãn thế nào cũng không lập tức quay người đi.

Tôi xoa xoa mi tâm, người lúc trước từng hẹ hò hiện tại lại hèn nhát thế này khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Song dường như cảm xúc của tôi không hề quan trọng, Lý Đỗi Đỗi lơ đẹp tôi mà quay sang dặn dò những người khác.

“Anh”, hắn chỉ Vệ Vô Thường, “Đưa cô ta về đi”. Vừa nói, ngón tay của hắn vừa chỉ về phía tôi.

Vệ Vô Thường rất tán đồng với ý kiến của hắn, anh ta gật đầu, thấy tôi không vừa ý liền quay sang khuyên nhủ, “Tô cô nương, ông chủ đại nhân nói rất có lý, cô nương tốt nhất cứ về với tại hạ đi. Đợi tin tức từ bọn họ thì thỏa đáng hơn”.

“Đúng vậy, cậu về đợi tin đi, tớ không tin dựa vào mấy người bọn tớ lại không ngăn được tên mỹ nhân ngư kia. Sau này bọn tớ còn phải ra đường kiếm ăn nữa mà”, Bồi Bồi bắt đầu đuối tôi đi, nhưng Lý Đỗi Đỗi đã quay đầu, ngón tay chỉ về phía cô ấy nói “Em cũng về đi”.

“Vì sao?”

“Vướng chân.”

“Em…..”

Không để cô ấy có cơ hội phản đối, ngón tay của Lý Đỗi Đỗi lại chỉ về phía người sói nhỏ, “Cậu cũng về luôn”. Cuối cùng hắn ta chỉ Vu Thiệu, “Còn cậu đi theo tôi.”

Trước mặt Lý Đỗi Đỗi, người sói nhỏ lúc nào cũng là bộ dáng so vai rụt cổ, ngay cả một câu chống đối cũng chẳng dám, nó thành thật gật đầu như giã tỏi, “Được, tôi về ngay đây.”

Suy cho cùng Vu Thiệu cũng là một tay tán tỉnh chuyên nghiệp,khi thấy Bồi Bồi có chút không vui, nó liền lấy trong túi ra một thứ như usb đưa cho cô ấy, “Cô cầm đi.”

Tôi nhào qua đó xem, “Đây là cái gì vậy?”

“Là thiết bị livestream”, Vu Thiệu nói, “Về nhà cắm vào máy tính là có thể thấy được những gì mà tôi nhìn thấy. Khi livestream sẽ không bị dừng, còn có thể trực tiếp thả bình luận cho tôi. Khi các cô nhìn thấy thứ gì hay ho còn có thể nhấn vào mã QR trên góc phải màn hình để chuyển tiền cho tôi nữa. Chỉ là không thể trực tiếp nói chuyện với tôi nên có chút phiền”.

Tôi, “Cái này như phần mềm thu phát trực tiếp từ… cơ thể người sao?”.

“Có thể nói như vậy”, Vu Thiệu cười cười, “Ở nhà có một hậu bối suốt ngày la lối rằng khoa học thay đổi đời sống, thợ đuổi thi chúng tôi cũng cần phải tiến hóa phát triển. Cho nên nó luôn cổ xúy dùng những thứ này. Ngày thường không có cơ hội dùng đến, hôm nay mấy người muốn xem lại không được đi cùng, thôi thì cứ dùng nó vậy”.

Bồi Bồi cất usb vào, “Tên hậu bối của anh có chút thú vị đấy, lần sau gọi nó đến Trùng Khánh đi, tôi mời nó đi ăn lẩu một bữa”.

“Ừ”, Vu Thiệu chỉ vừa đáp một tiếng thì Lý Đỗi Đỗi đã vẽ xong pháp trận trên đất.

“Đi thôi”, Lý Đỗi Đỗi đứng trong pháp trận, ánh sáng từ pháp trận phát ra chói lòa khiến toàn thân hắn sáng rực.

Vu Thiệu nhảy nhót đến chỗ của hắn, sau đó vẫy vẫy tay với tôi nói, “Cứ về chờ ở chung cư đi, đừng để tên bạn trai cũ bắt mất. Lý Đỗi Đỗi cố tình để lại nhiều người như thế là để bảo vệ cô đấy nên đừng có mà tự đi vào tròng nhé”.

Tôi ngẩn ra nhìn về phía Lý Đỗi Đỗi, nhưng hắn không hề nhìn tôi, chỉ liếc xéo Vu Thiệu một cái, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, “Nhiều lời vô ích thế làm gì?”


Vu Thiệu cười hihi, lúc này ánh sáng pháp trận lóe lên dữ dội, trong chớp mắt, hai người ấy đã biến mất khỏi rừng cây.

Bồi Bồi thốt ra một tiếng “Ồ” thật dài, cô ấy lấy cùi chỏ huých vào tôi, “Tớ tha thứ cho anh trai tớ, thì ra trong lòng anh ấy còn có tâm tư này”.

Tôi ho nhẹ một tiếng, “Mấy lời châm chọc của Vu Thiệu mà cậu cũng tin”. Tôi quay đầu nhìn tên bạn trai cũ, “Anh cũng mau về đi, sau này đừng bám theo tôi nữa”.

Đông Khê nhìn tôi, ánh mắt anh ta có thể nói là vô cùng đau thương và cố chấp, “Không Tiểu Tín, là do em không hiểu sự kiên trì của anh dành cho em….”.

Đúng thật, tôi không hiểu.

Vì thế tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, quay người đi thẳng.

Bồi Bồi sau lưng tôi còn uy hiếp anh ta, “Nếu dám mò theo tôi đánh chết anh”.

Chúng tôi về chung cư, quả nhiên Đông Khê không dám đi theo, chỉ là mọi người lúc này lại đang chen chúc vào phòng tôi. Vì để phục vụ cho công việc, màn hình vi tính nhà tôi là to nhất. Bọn họ… đều đến đây để xem diễn biến tiếp theo câu chuyện của Mỹ Mỹ… kể cả lão Vu Bà và Vệ Vô Thường.

Tôi hỏi lão Vu Bà, “Tôi còn cho rằng ngoài mặt mình ra, ông đối với tất cả thứ khác trên đời đều mặc kệ chứ?”.

Lão Vu Bà trên đầu đeo một băng đô, mặt thoa đầy kem dưỡng giúp căng sáng da nói, “Tôi thích vừa dưỡng nhan vừa xem kịch hay”.

Phần đại kết cục này chắc ông đã đợi nhiều năm rồi nhỉ…

Tôi trề môi, lại nhìn Vệ Vô Thường đang đứng chếch phía sau mình…

Khóe môi tôi khẽ nhếch nhưng lại không nhẫn tâm đi phá hoại cảm hứng hóng drama ngàn năm có một của vị đại tướng quân này.

Tôi cắm usb vào, chỉ một lúc sau trên màn hình đã xuất hiện một cánh rừng, không biết đây là đâu. Qua góc nhìn trẻ con của Vu Thiệu, tôi thấy được đôi chân như bị kéo dài của Lý Đỗi Đỗi, bên cạnh còn có vị đầu bếp A Hứa kia.

Trong lúc chúng tôi vừa về đến nhà, Lý Đỗi Đỗi và Vu Thiệu đã tìm được anh ta.

Lúc này A Hứa đang nói, “… Tôi đã sớm biết Mỹ Mỹ là ai, cũng sớm đã hồi phục tất cả ký ức. Nhưng nếu bây giờ bắt tôi lựa chọn, tôi vẫn không thể nào chọn Mỹ Mỹ”.

Lý Đỗi Đỗi hỏi cậu ta, “Anh đang nói Mỹ Mỹ nào?”.

“Là Mỹ Mỹ cùng tôi trải qua biết bao sự hành hạ trên hòn đảo đó, là Mỹ Mỹ đã mang tôi thoát khỏi chốn chẳng khác gì ác mộng kia”, A Hứa nói, “Nhưng tôi hiện tại đã không còn là A Hứa ngày đó, cũng không thuộc về Mỹ Mỹ ấy nữa”.

Tôi nghe những lời này xong, thoáng chốc thầm cảm thấy may mắn rằng Mỹ Mỹ không phải nghe thấy chúng. Nhưng bất giác tôi lại đau lòng vì dù thế nào sau này cô ấy cũng phải nghe thôi. Hoặc nói đúng hơn… cô ấy sớm đã nghe hết thảy rồi.