Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)

Chương 39: Đối kháng




Dương Nghị say đến gần như bất tỉnh nhân sự, cho dù ngủ cả đêm, sáng hôm sau tỉnh lại vẫn sẽ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân không còn chút sức lực nào, dạ dày cũng đau quặn lên không chịu nổi, chỉ có thể uống chén cháo nhỏ, còn những món khác quả thực ăn không nổi. Tô Diệp đau lòng, đem lịch trình lùi lại, vì thế lúc hai người trở lại Bắc Kinh đã là 6 giờ chiều rồi.

"Tối nay em ở lại chỗ anh, tiết kiệm thời gian đi lại." Xe lúc này đang chạy trên đường cao tốc, rất nhanh sẽ đến doanh trại, Tô Diệp liền cùng Dương Nghị thương lượng: "Hôm nay anh đã chẳng ăn gì, lại lái xe nguyên một ngày, anh về nghỉ ngơi sớm, ngày mai đưa em về cũng được."

Tô Diệp cho rằng, anh sẽ giống như lần trước làm một quân tử, bản thân bị anh ném lên giường ép dưới hạ thân nhưng trong lòng không có chút nào là không tự nguyện, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy áy náy, nhiều lần đều là cô không đâu trêu chọc dẫn dụ anh, rồi lại không chịu thành thật mà giúp anh hạ hỏa, thật sự là quá không hiền hậu!

Dương Nghị không nghĩ như vậy, trước kia sở dĩ bản thân nhẫn nại, là bởi vì anh không xác định được trong lòng cô có mình hay không, anh không muốn làm người khác khó chịu, càng không muốn làm cô khó xử. Nhưng hôm nay không giống với lúc trước, anh đã suy nghĩ thật kỹ muốn dùng cả đời này để yêu thương cô, còn cô lại ở trước mặt cha mẹ nói thẳng ngoài anh ra thì không gả cho ai khác, lời thề son sắt, thái độ kiên quyết, Dương Nghị nếu còn có thể nhịn được, vậy thì thật sự là có vấn đề.

Anh không muốn tiếp tục nhẫn nhịn, dày vò bản thân nữa, thầm nghĩ tối nay nhất định phải đem cô hành quyết ngay tại chỗ!

Tô Diệp trong lòng đang vô cùng áy náy, hành động cũng nhiệt tình hơn vài phần, chủ ý là muốn đền bù khuyết điểm, khiến trong lòng anh cân đối một chút, lại không biết, ở trong mắt Dương Nghị, sự nhiệt tình của cô tối nay căn bản là một loại ám hiệu, vì vậy, anh hoàn toàn không chút do dự, sảng khoái mà cởi bỏ đồ ngủ của mình ném qua một bên, sau đó quay sang xé rách đồ ngủ Tô Diệp.

Bác sĩ Tô tỉnh mộng, phát hỏa rồi sao?

Tô Diệp rất nhanh phản ứng lại, điệu bộ này, xem ra là muốn động thật rồi! Tô Diệp không dám phớt lờ nữa, đẩy Dương Nghị ra, trở người ngồi dậy, cúi thấp đầu e thẹn nói: "Anh, không được!"

Dương Nghị bất ngờ không chút cảnh giác, bị Tô Diệp đẩy nghiêng người ngã xuống giường, lại nghe cô nói không được, không khỏi có chút nóng giận, tên cũng đã đặt lên cung rồi, cô lại nói không được, đây không phải là muốn mạng của anh sao?

"Tại sao?" Dương Nghị cau mày: "Em thật sự muốn hành hạ anh đến chết à?"

Tô Diệp không muốn, chẳng qua cô cảm thấy cả hai phát triển quá nhanh, mặc dù bọn họ yêu nhau thật lòng, nhưng nhất thời vẫn còn có chút không tiếp thụ được.

"Chúng ta còn chưa kết hôn mà!" Tô Diệp cắn môi dưới nghẹn cười, bắt đầu kiếm cớ.

"Ngày mai anh sẽ đánh báo cáo kết hôn!" Dương Nghị gặp chiêu phá chiêu.

Tô Diệp bị dọa cho hết hồn, không ngờ anh cư nhiên nghe tiếng gió đoán trời mưa, bận bịu sửa lời nói: "Ai nói muốn gả cho anh hả? Anh còn chưa cầu hôn, làm sao biết em nguyện ý gả cho anh?"

Dương Nghị xoay người xuống giường, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, chặp hai chân lại, hô một tiếng nghiêm rồi đứng vững, đưa tay lên chào kiểu nhà binh, cất cao giọng nói: "Tô Diệp, anh yêu em! Em có đồng ý gả cho anh không?"

Anh toàn thân gần như không còn mảnh vải nào, chỉ mặc duy nhất chiếc quần xi-líp, vốn trông rất buồn cười, nhưng lại tỏ vẻ nghiêm trang, lại còn chào kiểu nhà binh, đáng chú ý nhất là lời anh vừa nói. Tô Diệp dở khóc dở cười, cầm gối lên ném tới, cười trách mắng: "Anh có biết cầu hôn là một việc rất trang trọng trong tình yêu không! Anh nhìn anh xem, mặc mỗi một cái quần xi-líp liền muốn cầu hôn, không có cửa đâu!"

Dương Nghị đón lấy cái gối, một lần nữa leo lên giường áp sát Tô Diệp, cằm tựa lên vai cô, cười hỏi: "Mặc quần áo tử tế lại rồi cầu hôn không phải không được, nhưng em không thấy rất phiền phức sao? Một lát nữa lại phải cởi!"

Tô Diệp chưa từng thấy bộ dạng lưu manh này của anh, muốn tức giận cũng không được, chỉ biết đưa tay lên véo má anh, ngẩng mặt lên nói: "Hừ, anh có mặc quần áo em cũng không đáp ứng! Nào có dễ dàng như vậy hả, anh nghiêm chỉnh kính em một lễ là em phải đáp ứng anh? Anh cho rằng em là cờ đảng hả! Anh tấu một khúc nhạc, em lập tức liền vui vẻ đón gió!"

Dương Nghị kéo tay cô, cợt nhả nói: "Em không phải cờ đảng, em là bà xã của anh!"

"Bây giờ chưa phải đâu!" Tô Diệp cười tủm tỉm: "Anh phải chính thức cầu hôn em!"

"Được! Ngày mai anh sẽ đi mua hoa cùng nhẫn, tối nay chúng ta làm việc cần làm trước!"

"Lưu manh!" Tô Diệp đánh anh một cái, gắt giọng: "Em không muốn cầu hôn đơn giản như vậy, anh phải làm thật nổi bật, khác hẳn những cặp đôi khác, bằng không em nhất quyết không đồng ý!"

Dương Nghị khó hiểu, cầu hôn nha, không phải là ôm một bó hoa cộng thêm quỳ một chân trên đất, sao phải làm khác người ta! Anh có chút lo lắng, đầu óc Tô Diệp cấu tạo kỳ lạ, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra một vài ý tưởng khiến người ta không biết nên khóc hay cười, lần này chắc cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

"Vậy em muốn anh phải làm như thế nào?" Dương Nghị âm thầm cầu nguyện, cũng đừng quá khó nha!

Tô Diệp nhìn về phía cửa sổ, hai mắt sáng lấp lánh, rơi vào trạng thái mơ mộng: "Em muốn anh đứng trên quảng trường, trước mặt chủ tịch Mao vĩ đại, quỳ một chân trên đất cầu hôn em, hơn nữa cam đoan cả đời đối tốt với em!"

Dương Nghị phì cười, cô bé này thật đúng là ảo tưởng!

"Tiểu Diệp, ý tưởng này của em rất được, quả thật không giống người thường, nhưng không khả thi! Em nghĩ, quảng trường là chỗ nào hả! Là nơi tập trung nhiều người giám sát trị an nhất, anh mặc quân phục, còn quỳ một chân trên đất, còn muốn cầu hôn, chắc chắn lời chưa kịp nói ra đã bị bắt đi, làm không tốt còn bị xử phạt bỏ tù, em nghĩ có làm được không?" Dương Nghị nén cười, cố ý làm sự việc trở nên nghiêm trọng để gạt cô.

Tô Diệp bị anh nói đến hoa mắt chóng mặt, không có để ý thấy trong lời nói của anh có bao nhiêu kẽ hở, thấy phương án cầu hôn của mình bị phủ quyết, bất giác buồn bực, tiếc nuối nói: "Như vậy sao, vậy em nghĩ kiểu khác!"

Dương Nghị phát hoảng, vừa nghe cô muốn nghĩ ra phương án khác, đầu lập muốn nổ tung, vội ôm cô dỗ dành nói: "Đừng nghĩ nữa, bảo bối, anh sẽ cố gắng hết mức thỏa mãn nguyện vọng của em!"

Tô Diệp bất ngờ, háo hức nói: "Anh định làm gì?"

"Hiện tại chưa nghĩ ra, chờ nghĩ kỹ liền áp dụng, em yên tâm, nhất định khiến em thoả mãn, cảm động rơi nước mắt!" Dương Nghị nhíu mày lại, đưa mắt nhìn Tô Diệp: "Vấn đề này đã được giải quyết, chúng ta có thể làm việc chính sự chưa?"

Nói lâu như vậy, anh vẫn còn băn khoăn chuyện này đây!

Tô Diệp hừ một tiếng, kiêu ngạo nghiêng đầu nói: "Chờ màn cầu hôn của anh khiến em hài lòng đã!"

Dương Nghị không nói gì, nước - nhũ - giao hòa không chừng hi vọng, vậy làm sao, ít nhiều cũng phải cho anh chút phúc lợi chứ!

"Vậy anh ôm em ngủ, gì cũng không làm được không?"

Anh mặc dù nửa thân trần chuồng, nhiệt độ thân thể vẫn đang không ngừng tăng cao, Tô Diệp gối đầu lên tay anh, lưng thì dính sát vào người anh. Lúc này tinh thần của cô cũng không yên, Tô Diệp không dám động, không phải cô không tin anh mà là không tin bản thân mình, có thể giữ vững lập trường hay không.

"Em không quen cùng người khác ngủ trên một cái giường." Tô Diệp rủ lông mi, có chút chột dạ.

"Anh không phải người khác!" Dương Nghị bất mãn, há miệng ở trên vai cô nhẹ nhàng cắn một cái, cười ha hả mà nói: "Anh là chồng tương lai của em! Danh chính ngôn thuận có thể cùng em ngủ chung một giường! Yêu cầu này của anh cũng là vì để tránh cho tương lai sau này chúng ta sinh sống không hài hòa, cho nên chỉ có thể mau chóng giúp em tạo thành thói quen!"

Tô Diệp tìm không ra lý do phản bác, cúi thấp đầu không lên tiếng.

"Được không hả? Tiểu Diệp!" Dương Nghị cất tiếng ôn nhu, như là đang làm nũng "Em nên đáp ứng anh đi!"

Tô Diệp bị dọa cho hết hồn, lại cảm giác buồn cười, đám lính dưới quyền anh nếu biết doanh trưởng bọn họ lúc ở trên giường lại là bộ dạng này, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, dù sao Tô Diệp cảm thấy, có loại cảm giác không chân thực.

"Vậy anh nghiêm chỉnh một chút, không thể sờ loạn!" Tô Diệp đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Ngủ chung một chỗ lại muốn nghiêm túc? Thời tiết lại không lạnh, không cần đắp chăn! Dương Nghị buồn cười không thôi, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Được!"

Tô Diệp sau đó mới để ý tới, cô thật sự là quá đơn thuần rồi, cư nhiên tin tưởng trên đời này thực sự có Liễu Hạ Huệ! Mặc dù Dương Nghị cũng rất nghiêm túc tuân thủ không có phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, nhưng lại hết sờ rồi hôn, lục đục đến lúc trời rạng sáng, Tô Diệp thật sự không chịu được nữa, mềm tiếng khẩn cầu: "Đừng làm rộn, mệt chết rồi, để cho em ngủ được không?"

Cô nhắm hai mắt, hữu khí vô lực, Dương Nghị liền thấy đau lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng, ôm cô vào lòng thủ thỉ "Ngủ ngon!"

Lúc Tô Diệp tỉnh, bên cạnh không có, cầm lấy đồng hồ báo thức nhìn xem, đã gần mười giờ, cô duỗi tấm lưng mỏi nhừ một cái, lùi về trong chăn nằm thêm một lát, sau đó mới chầm chập đứng dậy rửa mặt.

Trên bàn bày đặt hộp cơm, dưới hộp cơm là một mẩu giấy, chữ viết mạnh mẽ có lực.

Anh lấy bữa sáng cho em, dậy rồi thì đem đi hâm nóng lại rồi dùng. 12 giờ trưa anh quay lại, cùng nhau ăn cơm trưa xong thì anh đưa em về! Dương Nghị.

Tô Diệp trong lòng ấm áp, trên mặt nở nụ cười, dùng lò vi sóng hâm nóng bữa sáng, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho anh. Chờ một lúc không thấy anh trả lời, Tô Diệp liền đoán rằng anh đang bận công việc, nếu anh đã nói sẽ trở về cùng cô ăn cơm trưa, vậy thì cũng không cần khẩn trương.

Tô Diệp đến bên cạnh giá sách tìm một cuốn để xem, bất giác liền nhập thần, thời điểm chuông điện thoại vang lên, Tô Diệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mới phát giác đã 12h rồi!

Tô Diệp cầm lấy di động, quả nhiên là Dương Nghị!

"Anh đang ở đâu vậy?" Tô Diệp có chút bận tâm, điện thoại vừa để bên tai liền không thể chờ đợi được hỏi.

"Tiểu Diệp, anh vừa họp xong, đang muốn cùng đoàn trưởng đi ăn cơm, không thể cùng em đi ăn cơm được rồi!" Dương Nghị tràn ngập xin lỗi, "Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, em xem có hợp không hợp khẩu vị không, hoặc anh bảo Trương Hách mua cơm mang qua cho em. Với lại buổi chiều anh phải tham gia buổi khảo sát doanh trại, chỉ có thể để Trương Hách lái xe đưa em về."

Tô Diệp cảm thấy mất mát, lại không muốn làm anh phân tâm, liền mỉm cười nói: "Em ăn sủi cảo là được rồi, anh cứ làm việc của mình đi, không cần lo lắng cho em, nếu không em tự bắt xe về cũng được!"

"Em đừng có chạy lung tung, lỡ như đi lạc mất thì phải làm sao! Ta đã bảo Trương Hách, một giờ nữa cậu ta ở dưới lầu đón em, đến lúc đó sẽ điện thoại cho em!" Dương Nghị dặn dò.

"Em đâu có ngốc như vậy hả! Lần trước không phải một mình tới đây sao!" Tô Diệp bị chọc tức rồi.

"Nghe lời, tuần sau anh qua trường gặp em." Dương Nghị mềm giọng dỗ dành.

"Được rồi!" Tô Diệp thỏa hiệp: "Anh đi làm việc đi, đến trường học em gọi lại cho anh."

"Được! Mau đi nấu sủi cảo đi, nhất định không được bỏ bữa!" Dương Nghị cười, đang định ngắt điện thoại, liền nghe thấy Tô Diệp cười ha hả nói: "Anh hôn tạm biệt em đi!"

Dương Nghị buồn cười, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ huy thì ở phía trước cách đó không xa, anh nào dám táo bạo, nhỏ giọng cười nói: "Ngoan! Hôm nay không được, lần sau sẽ làm cho em!"

Tô Diệp cố ý làm chuyện xấu, cười trêu chọc anh: "Một khi yêu cầu đã đưa ra, lập tức thực hiện, không cho thiếu nợ!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hình tượng doanh trưởng Dương bị ta phá hủy rồi, rơi lệ!

Xin lỗi mọi người vì sự chậm chễ này. -Neko.U-