Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)

Chương 18: Quanh co




Thứ hai đầu tuần, Tô Diệp được người phụ trách quân đội bên phía Nội Mông thông báo, công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, cô có thể tiến hành thử nghiệm bất cứ lúc nào.

Hai ngày này cô đều bận rộn thu dọn đồ đạc, kiểm tra thiết bị thí nghiệm, kiểm kê lại danh sách dụng cụ vận chuyển tới Nội Mông, để đề phòng rủi ro, cô cùng Đỗ Uy đã làm thử nghiệm một lần nữa, thẩm tra đối chiếu độ chặt chẽ, cố gắng đạt tới kết quả tốt nhất.

Lộ Nhất Minh trùng hợp đang có cuộc họp tại Thượng Hải, sau khi nghe Tô Diệp báo cáo qua điện thoại xong, im lặng một lúc rồi nói: "Còn nhớ rõ những lời tôi nói với em lần trước không?"

Tô Diệp nghĩ nghĩ, có một chút ấn tượng, nhưng không rõ ràng.

"Cũng lâu quá rồi, em không nhớ rõ lắm." Tô Diệp nhỏ giọng nói.

Lộ Nhất Minh tằng hắng một tiếng, phân phó nói: "Trước khi làm việc gì cũng phải nghĩ cho kỹ, không được hành động theo cảm xúc, chú ý lời nói, gặp phải vấn đề gì, phải liên lạc với tôi ngay!"

Tô Diệp đáp ứng mỗi lời hắn nói, nhớ mang máng ngày đó hắn cũng dặn dò qua, nhưng lúc này, hắn lại một lần nữa nhắc tới, cô vẫn cảm thấy khó hiểu, chẳng qua chỉ là đi làm thử nghiệm mà thôi, thành công tất nhiên mọi người đều vui vẻ, cho dù thất bại, cũng không phải là vấn đề lớn, cầm về tiếp tục nghiên cứu sửa chữa, có chuyện gì ghê gớm đâu, sao Lộ lão bản lại bận tâm dặn dò cô như vậy?

Tô Diệp không để ở trong lòng, ngược lại cảm thấy Lộ lão bản chuyện bé xé ra to, là không tin tưởng vào năng lực của cô.

Trước khi đi hai ngày, Tô Diệp mời Tống Minh Viễn đi ăn hải sản, cũng nói luôn, một bữa cơm này bằng ba bữa cô nợ hắn, sau ngày hôm nay, coi như không ai nợ ai nữa. Nào biết Tống Minh Viễn giảo hoạt, gọi một bàn toàn những món sơn hào hải vị, Tô Diệp khổ sở không nói được, đành phải ôm hận cam chịu, một bữa cơm khiến cô đau lòng không thôi, chỉ cảm thấy thứ mình ăn vào không phải cơm, mà là những tờ tiền màu hồng phấn. Lúc tính tiền, cô cầm lấy tờ hoá đơn mà lòng đau như cắt, khóc không ra nước mắt, hung hăng liếc mắt cười hề hề với Tống Minh Viễn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hai tay run run cầm thẻ tín dụng của mình đưa tới để thanh toán.

"Để tôi trả đi!" Tống Minh Viễn lương tâm trỗi dậy, cười híp mắt nhìn nhân viên phục vụ nói.

Người bán hàng cầm lấy thẻ chuẩn bị quẹt thì bị Tô Diệp nhanh tay rút trở về, không kìm được vui sướng nói: "Được!"

Tống Minh Viễn buồn cười, chế nhạo nói: "Lần này tôi mời, lần sau cô mời lại tôi, như vậy tính ra, cô nợ tôi bốn bữa cơm rồi!"

Tô Diệp chợt cảm thấy đau bao tử.

Từ trong nhà hàng đi ra, Tống Minh Viễn đưa Tô Diệp về trường học, dọc đường đi thuận miệng hỏi một câu: "Gần đây có đi xem mắt không?"

"Bận quá không có thời gian, hai ngày nữa tôi còn phải đi khu bộ đội ở Nội Mông làm thí nghiệm."

"Chỗ nào cơ?" Tống Minh Viễn trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Diệp nói lại địa điểm, nhìn nét mặt Tống Minh Viễn từ kinh ngạc đến bất ngờ vui vẻ, hai con ngươi loé sáng, khóe miệng mang ý cười.

"Trước kia tôi vào quân đội, chính là đi lính ở nơi đó, năm kia hết hạn thì chuyển nghề, tổng cộng ở đó sáu năm."

Ngừng một lát, lại dặn dò Tô Diệp: "Chỗ kia ở bên ngoài Nội Mông, khí hậu khắc nghiệt, bây giờ, nhiệt độ ở đó không khác gì nhiệt độ ở Bắc Kinh hồi tháng ba, chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, cũng nhiều bão cát, cô mang nhiều quần áo một chút, uống nhiều nước, mang thêm mấy loại thuốc thường dùng như thuốc cảm, thuốc chống viêm... để khi cần còn có mà dùng. Không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung, chỗ đó gần biên giới, kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu thật sự cần ra ngoài, nhất định phải được sự đồng ý của phía quân đội."

Tô Diệp đã quen hắn xưa nay nói năng ngọt xớt, đôi lúc lại giễu cợt trêu đùa, lúc này nghe hắn cẩn thận dặn dò, lại cực kỳ chu đáo giống như nói với người yêu trước khi đi xa, trong lòng hơi mất tự nhiên.

"Tôi biết rồi, cám ơn anh!"

"Ngày mai tôi gọi điện cho người chiến hữu bên đó, bảo anh ta chiếu cố đến cô một chút." Tống Minh Viễn mắt nhìn thẳng, nói rất tự nhiên.

Tô Diệp luống cuống, hắn nói như vậy, giống như giữa hai người họ có mối quan hệ mập mờ nào đó, cái người chiến hữu mà hắn muốn thông báo kia, sợ là cũng sẽ nghĩ như vậy.

"Không cần đâu, như vậy sẽ làm phiền người ta, lần này tôi đi, cũng chỉ là làm một thí nghiệm nho nhỏ, quân đội bên đó có người phụ trách, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo, hơn nữa, nếu thuận lợi thì chỉ cần ở đó vài ngày, không cần phải kinh động đến chiến hữu của anh." Tô Diệp vội vàng từ chối.

"Tôi và người chiến hữu kia quan hệ rất thân thiết, chút chuyện như vậy cũng không tính làm phiền hắn, cô không cần phải để ý."

"Thật sự không cần, tôi có tay có chân, chỉ số thông minh cũng không thấp, không cần người khác chiếu cố. Bản thân mình có thể tự chăm sóc được, không cần anh quan tâm." Tô Diệp thấy hắn kiên quyết như vậy thì sốt ruột.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Tống Minh Viễn dừng xe, quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt sâu xa, mặt đen lại, có chút không vui, Tô Diệp đang rất nôn nóng nên không chú ý tới.

"Vậy cũng được, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, nhớ phải gọi điện thoại cho tôi." Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Diệp, nghiêm túc nói.

Tô Diệp nghe hắn đáp ứng, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng đáp xuống, chỉ qua loa gật đầu.

Đèn xanh bật sáng, Tống Minh Viễn quay đầu lái xe, không nói thêm gì nữa, Tô Diệp ngồi bên cạnh liếc hắn vài lần, thấy đôi môi hắn mím chặt, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt nặng nề, dường như đang có tâm sự, cô không dám làm phiền, biết điều ngồi im lặng không nói gì.

Đến dưới cửa ký túc xá, Tô Diệp quay sang nói cảm ơn hắn, đang muốn xuống xe, lại nghe thấy hắn hỏi: "Ngày mai cô đi bằng gì?"

"Ngồi xe lửa, có vài dụng cụ tương đối quan trọng, tôi sợ gửi vận chuyển xảy ra vấn đề, muốn đích thân mình mang đi, cho nên chỉ có thể ngồi xe lửa."

"Nhà ga nào?"

"Nhà ga phía tây Bắc Kinh." Tô Diệp kinh ngạc, hắn hỏi cái này làm gì?

"Mấy giờ đi?"

Tô Diệp nghi hoặc nhìn hắn, có chút đề phòng.

Hai mắt nhìn nhau, Tống Minh Viễn cười cười: "Nghĩ gì thế? Một đống đồ như vậy, cô đem đi kiểu gì? Tôi đưa cô đi."

Tô Diệp ngại quá, cảm giác mình là một kẻ tiểu nhân.

"Không cần, anh cứ làm việc của anh đi, sẽ có hai người nữa trong phòng thí nghiệm đưa chúng tôi đi, không cần làm phiền anh!"

Tống Minh Viễn miệng cười khổ, đưa tay xoa mi tâm.

Tô Diệp nhìn hắn không nói thêm gì nữa, liền nói: "Tôi đi đây, anh cũng mau về đi, gặp lại sau!"

Tống Minh Viễn quay đầu nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Nhớ kỹ lời tôi nói, trên đường chú ý an toàn."

Tối chủ nhật, Tô Diệp cùng Đỗ Uy mang theo hành lý của mình, cộng thêm một túi lớn đựng dụng cụ thí nghiệm, leo lên xe lửa, đến nơi thì trời mới vừa tờ mờ sáng, Tô Diệp thu dọn đồ đạc xong, ngồi ở trong nhà ga chờ Đỗ Uy đi tìm người bên phía bộ đội cử tới đón.

Theo Đỗ Uy trở về là hai cậu thanh niên trẻ tuổi mặc quân trang, trong đó có một người cô biết, là người phụ trách việc liên lạc với bọn cô, tên Tuần Đông Dương, Tô Diệp trước đó cùng cậu ta trao đổi qua điện thoại hai lần, cảm thấy là một người rất nhiệt tình, lúc này vừa trông thấy, liền chứng minh những gì cô suy đoán là đúng. Còn cậu kia là tài xế Tiểu Lý, là người Hán, tầm mười tám mười chín tuổi, vẻ ngây thơ lộ rõ trên mặt, trông thấy Tô Diệp thì có chút xấu hổ.

Tuần Đông Dương cùng Tô Diệp chào hỏi, hàn huyên vài câu, liền đi lên phía trước cùng Đỗ Uy kéo hành lý, Tiểu Lý một tay kéo túi hành lý của Đỗ Uy, một tay hướng Tô Diệp, cúi đầu nói: "Để tôi cầm giúp cho!"

Tô Diệp ngại quá, cô tuy nhiều tuổi hơn cậu ta, nhưng không thể cậy già lên mặt khi dễ người trẻ, khéo léo từ chối: "Không cần đâu, hành lý của tôi rất nhẹ, tự mình mang được."

Tiểu Lý ở nhà ga tìm được một xe kéo hàng đẩy tay, liền đem toàn bộ hành lý xếp lên, đẩy ra ngoài. Ra tới xe, bốn người nhanh chóng tìm một quán đơn giản ăn lót dạ, sau đó đi tới doanh trại bộ đội.

Mặc dù thị trấn nằm giữa Sơn Tây và Nội Mông, nhưng Tô Diệp chưa bao giờ vượt qua ranh giới của tỉnh, đây là lần đầu tiên cô tới thảo nguyên, trong lòng khó tránh khỏi có chút hưng phấn, đây chính là Hồi Hột, cô dán mặt vào cửa kính xe, nhìn ngắm cảnh vật lướt qua.

Hồi Hột đôi khi còn viết thành Huhehot hay Huhhot, là một thành phố tại Khu tự trị Nội Mông Cổ. Tiếng Trung còn ghi tắt là 呼市 (Hô thị) hay 青城 (Thanh thành). Đây là thủ phủ đồng thời là trung tâm hành chính, kinh tế và văn hóa của khu tự trị Nội Mông Cổ.

Tô Diệp biết đến thảo nguyên chủ yếu qua bài "Sắc Lặc Xuyên" ở tiểu học. Từ lúc xuống xe lửa, Tô Diệp luôn nghĩ tới cảnh bầu trời cao rộng lớn, cỏ không đến đầu gối, và dê bò cừu thì vô số. Nhưng nào biết, cô tới không đúng lúc, bầu trời cao rộng lớn vẫn ở đó, nhưng không thấy gió thổi, cũng không có đàn gia súc thả trên đồng cỏ, đập vào mắt là một hoang sơ, bụi cỏ thưa thớt khô cằn, và điều khiến cô ngạc nhiên chính là, ven đường lại có những mảnh ruộng lớn, vài người đang cày cấy.

Nhìn ngắm hơn nửa giờ, Tô Diệp không thể kiềm được nữa, liền hỏi Tiểu Lý đang chuyên tâm lái xe: "Đây không phải thảo nguyên ư? Vậy sao còn có người cày ruộng?"

"Việc cày cấy đã có từ lâu rồi, chăn thả gia súc chi phí cao, nhiều rủi ro, thu nhập lại ít, cuộc sống của người dân chăn nuôi rất khó khăn, mặc dù việc trồng trọt không tốt bằng, nhưng đủ để sống qua ngày, mùa đông còn có thể ra ngoài kiếm việc làm, so với chăn thả tốt hơn nhiều rồi. Nhưng, mấy năm này đất canh tác cũng ít dần, không phải chính phủ đang có chủ trương khôi phục hệ sinh thái vùng thảo nguyên sao? Rất nhiều đồng ruộng đều bị thu hồi để trồng cây và cỏ nuôi gia súc, hiện tại cũng chỉ có thưa thớt vài đồng cỏ để ngắm thôi."

Tô Diệp giật mình, trong lòng buồn bã, nhìn thêm chút nữa nhưng không còn cảm thấy hào hứng như ban đầu, cô liền thu người lại nhắm mắt ngủ.

Đến nơi, Tô Diệp cùng Đỗ Uy được sắp xếp ở nhà khách, sau khi Tuần Đông Dương đem bọn họ đi dạo một vòng, liền phân phó hai người đi ăn cơm nghỉ ngơi trước, buổi chiều cùng nhau tới chỗ chiến sĩ hỗ trợ bố trí thí nghiệm.

Bộ đội hiệu suất làm việc cao, Tô Diệp sớm có nghe qua, hôm nay tận mắt chứng kiến, vẫn là có chút giật mình, cái hố dùng để chôn sợi quang học được đào rất hoàn hảo, cô không kiềm chế được muốn vỗ tay khen ngợi.

Tô Diệp rất hài lòng, sau khi tán thưởng, lại hướng Tuần Đông Dương biểu đạt lòng biết ơn, cũng mong cậu ta giúp mình nộp đơn xin được cấp một gian nhà trống để làm phòng thí nghiệm, thuận tiện để điều chỉnh nếu xảy ra lỗi.

"Cái này cần trao đổi với người phụ trách, hay là thế này, dù sao hai người buổi chiều cũng không có việc gì, chúng ta cùng đi, nhân tiện cô nghĩ xem còn có yêu cầu nào cần bọn họ giúp không, lúc đó cô tự mình nói rõ với họ, tôi không hiểu biết về mấy thứ chuyên môn này, lỡ như truyền đạt sai hoặc xuyên tạc ý của hai người, lại làm trễ tiến độ."

Cậu ta nói có lý, Tô Diệp vui vẻ đáp ứng.

Buổi chiều, ba người cùng nhau đi, đến trước cửa, Tuần Đông Dương đưa tay gõ, Tô Diệp nghe được một giọng nam mạnh mẽ vang lên: "Vào đi!" Lại thẫn thờ cảm thấy có chút quen thuộc.

Đẩy cửa đi vào, liền thấy hai bàn làm việc, vị trí bên tay trái không có ai, bên tay phải có một người đang ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, cúi đầu viết báo cáo, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn lướt qua, ánh mắt đưa tới trên người Tuần Đông Dương, khẽ gật đầu, sau đó liền cúi xuống tiếp tục viết.

Tô Diệp đi theo Tuần Đông Dương vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, lại nhìn lướt qua người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, nhất thời không nhớ ra đã gặp nhau ở đâu, đang suy tư ngẫm nghĩ, bỗng nghe được tiếng giày da, cô nhanh chóng định thần lại, theo Tuần Đông Dương cùng Đỗ Uy đứng dậy, nhìn về phía người đàn ông đang đi tới.

Người nọ liếc cô một cái, có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

"Ngồi đi, lão Lý ra ngoài có chút chuyện, tôi thay mặt lão Lý tiếp đón các vị!"

Tuần Đông Dương giới thiệu sơ qua cho Tô Diệp cùng Đỗ Uy biết, sau đó, lại chỉ vào người đang ngồi phía đối diện hai người bọn họ nói: "Đây là doanh trưởng chỗ chúng tôi, Dương Nghị, các vị từ nay về sau có chuyện gì thì có thể tìm anh ấy!"

Tô Diệp đầu hạ thấp, máu xông thẳng lên, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu gan heo.