Cuộc Sống Tình Nhân

Chương 7




Sáng Nam Cung Tiêu mở mắt ra quay sang thì không thấy Giai Đồng đâu anh ta nhăn mày đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân.

Giai Đồng dù có thức khuya cở nào thì cũng dạy rất sớm, cô đi vào khu vườn dạo quanh một vòng, đưa tay lên chán cảm thán “Ngoài nơi này ra trong nhà này không nơi nào tuyệt hơn nữa, nơi đây cây rất to xây một căn nhà nhỏ ở trên đó chắc khỏi cần vào nhà nữa“.

Dạo vài vòng thấy trời đã nắng lên cô bước nhanh vào nhà, cô rất ghét nắng cực kì ghét dù nắng vào giờ này rất tốt. Có thể hôm nay đi dạo nên khá vui khẻ nở nụ cười nhưng bước vô nhà nhìn thấy anh ta đang ngồi trên ghế salon thưởng thức cà phê tâm trạng của cô trở xuống mức âm độ C mất luôn cảm súc.

Anh ta ngước lên nhìn cô, cô nhìn anh ta khẻ cuối đầu “Chào Nam Cung Tiêu đại nhân”, Anh ta vừa lấy tờ báo vừa nói “Ngồi xuống đi“.

Cô ngồi xuống, anh ta không nói cô cũng không nói, cuối cùng anh ta cũng mở miệng trước “Cô không có gì đòi hỏi quyền lợi của mình sao“.

Thở dài nhắm mắt lại cô trả lời “Khi nào tôi cần tôi sẽ nói“. Anh ta đặt tờ báo qua một bên “Cô đang học trường đại học kinh tế “.

Cô nghỉ anh ta biết hết rồi cần gì phải hỏi phiền thiệt chứ, cô khá bực bội trả lời “Đúng vậy, có gì không“. Anh ta thấy được cô bực bội hỏi “Cô không thích nói chuyện với tôi“. Cô dứt khoát nói “Đúng, hai chúng ta không có chuyện gì để nói“. Anh ta đầu giăng đầy hắt tuyến lửa giận phát ra.

Nguyệt đi ngang nghe được lời cô nói xém té xuống đất, thấy được sự tất giận của ngài Nguyệt cho cô một ánh mắt “Mong cô còn sống” rồi biến mất khỏi đó.

Cô thấy vậy hỏi “Anh không hài lòng về việc tôi nói thật sao hay anh muốn tôi phải như tình nhân khác của anh làm nũng và và các thứ khác“. Anh ta kìm nén lửa giận nói “Cô thật biết cách làm người ta mất khống chế để chú ý đến cô sao“.

Nhún nhún vai “Tôi làm người ta chú ý đến tôi chi, tôi đâu rãnh trả lời họ“. Anh ta cười khẩy “Thật không, hay cô là đang muốn tôi chú ý“.

Cô cười chậm rãi nói “Anh là đang tự luyến, tôi biết tính anh rất là lạnh lùng và tôi cũng vậy, cho nên anh không cần phải bắt chuyện với tôi còn tôi sẽ làm đúng bổn phận của mình“. Anh ta nhìn cô thu lại vẽ mặt dửng dưng trở lại vẽ mặt lạnh của mình “Cho dù cô có làm bất cứ thứ gì thì sau một năm cũng sẽ bằng không“.

Cô đứng dậy “Đó cũng là điều tôi mong nhất” nói xong bỏ lại anh ta cô bước lên phòng. Anh ta kìm nén lại không muốn giết chết cô cái sự ung dung quá giả tạo và cái nụ cười như có như không của cô khiến anh ta chán ghét vô cùng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên Nam Cung ấn nút đặt lên tai. Bên kia nói qua “Tới nhà anh đi chú”, Nam Cung “Được“.

Phóng lên xe chạy nhanh đi, tới nơi anh ta bước xuống vào nhà người anh em mình đi thẳng vào phòng khách thấy bình hoa lập tức cầm lên quăng bể nát, người anh em chưa kịp ngăn cản đã bể quay sang hỏi tội tên kia.

“Chú làm sao vậy, sao chú lại mất bình tĩnh phá nát bình hoa bao nhiêu tiền của anh“. Nam Cung chợt nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh hỏi “Như thế nào có ý kiến“.

Hắn ta cười hề hề “Nào có, ai làm chú mất bình tỉnh đấy sau mười năm thế, có phải có chuyện gì vui không, kể nghe chơi coi, sao ích kỷ vậy, sống vậy lên rừng chơi với thú đi, không nói thật à” hắn ta cứ nói chuyện một mình, Nam Cung cười lạnh nói “Nhiếp Thiên Lãng chú muốn chết sao, nói nữa thì xác định qua bên kia đi, bên đó cần chú khám phá đấy“.

Hắn ta (Sau này sẽ gọi là Nhiếp Thiên Lãng) sợ xanh mặt lấp bấp nói “Ấy ấy ấy không không chú đây không muốn biết“. Nam Cung không quan tâm tới hỏi “Vũ Phong đâu, chú ấy đến trễ nữa hả“.

“Khỏi lo lại đến trễ chắt hú hí mệt quá ấy mà, có lúc nào đúng giờ đâu, uống rượu nhé” Thiên Lãng vuốt vuốt mái tóc cảm thán đứng dậy đi lấy rượu. Ngồi xuống Thiên Lãng rót rượu ra đẩy qua Nam Cung “Tới rồi kìa“.

Một chàng trai bước vào với vẻ mặt hồng hào nở nụ cười tươi như hoa tự tiện ngồi xuống rót cho mình ly rượu nói “Xin lỗi các chú anh đến trễ“. Thiên Lãng nhếch môi “Mộ Dung Vũ Phong từ lúc nào chú lại giả nai như vậy nhể, lần nào chả đến trễ“. Nam Cung tiếp lời “Thanh cao cho ai xem“. Vũ Phong đầu đầy hắc tuyến nói “Các chú sao vậy, thích sóc anh lắm à“.

Thiên Lãng cười nham hiểm “Đâu có chúng ta là đang gắn bó tình thương nha phải không Nam Cung“. Nam Cung nhìn nhìn gật gật. Đưa ly rượu lên miệng uống cạn Vũ Phong cười khãy “Lổ tai nào cho thấy chú đang gắn bó cho chúng ta, các chú muốn cùng anh luận bàn thì đúng hơn“.

Gõ gõ mặt bàn Nam Cung lạnh giọng “Đủ chưa hay muốn tiếp“. Tất cả thu lại vẽ mặt nhởn nhơ quay lại khuôn mặt trầm ngâm. Xoa xoa chán Vũ Phong khẽ nói “Hiện tại là có nội gián, từ khi nào chú lại để sơ xuất như vậy” quay sang trừng mắt Thiên Lãng.

Thiên Lãng cười giả lả nói “Sẽ không có lần sau, đã giải quyết sạch sẽ“. Nam Cung quăng nụ cười như có như không “Vậy kêu anh tới đây chi“. Vũ Phong nháy mắt “Anh nghe nói cô diễn viên của chú hình như đang nhập viện đấy, chú còn rãnh rỗi ngồi đây tán dóc à“.

“Chú là quan tâm anh đấy à, anh nhớ không làm chú đã kiếm được con mồi có thể là chú rất hài lòng” Thiên Lãng đá xoáy lại. Vũ Phong cười cười bảo “Đúng vậy, có thì nhận rồi sao“. Nam Cung tức giận quát “Hai chú rất rãnh rồi, anh đây không có thời gian chơi với hai chú, anh về trước hai chú cứ ngồi tâm sự đi” nói xong đứng lên đi ra khỏi nhà bỏ hai khuôn mặt đầy ngơ ngát.

Vũ Phong đứng lên sửa y phục lại “Tại chú đó anh đi làm tý chuyện đây“. Vũ Phong cũng đi, Thiên Lãng rót rượu uống ngồi một lát rồi đứng lên cầm chìa khóa ra xe phóng lên chạy đi.

Xe dừng lại bước xuống Thiên Lãng thấy phóng viên anh lại đi đừng cửa sao lên cầu thang nghe thấy tiếng nói chuyện anh ngừng bước lại.

“Sao baba mámi nhập viện người lại cùng cả nhà người đi dự tiệc, cũng đúng thôi mẹ con con là cái gì trong nhà này, chỉ qua là tiểu tam và đứa con hoang mà thôi, con đã từng mơ ước mình có đầy đủ cả baba và mámi yêu thương vậy cớ sao người lại để mẹ con con mang danh đó, mười mấy năm sống trong căn nhà đó, người nghỉ con vui con hạnh phúc lắm sao, lúc nào cũng bị mắng nhiếc vậy lúc đó người ở đâu hả, người nói người thương mẹ con con người sẽ chăm sóc lo lắng cơ mà, bay giờ thì sao người vẩn để con bị người đời sỉ nhục ôm bao đau thương mà sống. Người có thử quay đầu nhìn mẹ con con không, thôi được rồi con không muốn nghe, tạm biệt” cô vội lau nước mắt cúp điện thoại dựa vào bức tường.

Cảm giác tội lỗi khi nghe lén nên Thiên Lãng bước tới chổ cô lịch sự đưa khăn giấy “Tôi xin lỗi vì nghe lén chuyện của cô“. Cô cầm lấy khăn giấy nhìn anh “Không sao trả gì to tát” thốt ra cô hơi giật mình vì anh ta quá đẹp trai. Thiên Lãng nở nụ cười đúng bản chất soái ca và một câu nói thả thính “Đừng buồn nữa cô bé xinh đẹp, em phải nên cười khi đó em mới tỏ sáng lên được, anh đi trước có duyên gặp lại” nhéo nhéo má cô rồi Thiên Lãng bước đi tìm phòng bệnh người tình của mình.

Cô đặt tay lên chổ má bị anh nhéo mà tim đập thình thịch không lẽ cô trúng tiếng sét rồi sao, lắc lắc đầu cho tỉnh nhắc mình không được không được đàn ông chỉ để ngắm không để yêu. Làm mình tỉnh táo xong cô bước về phòng bệnh của mẹ mình.

Thiên Lãng vào phòng tình nhân nhìn thấy cô ta nói chuyện ổng ẹo thì hỏi thăm vài câu rồi đưa một tờ chi phiếu bảo “Em cầm tiêu sài đi nghỉ ngơi cho khỏe, anh mất công chuyện rồi nên đi trước, bye em yêu” hôn lên chán tạm biệt rồi bước ra khỏi phòng.

Anh vừa đi vừa nhớ tới khuôn mặt khi nảy của cô bé đó, lúc anh nở nụ cười bản năng của mình biểu cảm cô bé rất dễ thương, nhưng tiếc không phải khẩu vị của anh ta. Nhếch môi rồi đi xuống lấy xe chạy đi.