Cuộc Sống Tình Nhân

Chương 6




Bước ra khỏi bệnh viện Giai Đồng bắt xe đi thẳng đến trường học, ngồi trên xe cô tự nhận bản thân mình rất cô lập, lạnh lùng và khó hiểu. Cô không thích giải thích dù có nói bao nhiêu cũng vô ít, cô cũng không giận gì họ chỉ là cô hơi khó chịu mà thôi.

Cô cũng không muốn nghĩ bước xuống xe đi lên lớp, thả cặp xuống lấy điện thoại cấm tai phone bật nhạc đeo vô tai, mở cặp lấy sách đông y ngồi xuống xem tiếp, cô cũng chẳng để ý xung quanh làm việc mình cần làm, ngoài đám bạn cô ít tiếp xúc với bạn bè trong lớp nên không có ý tụm năm tụm bảy nói chuyện.

Biết rằng Giai Đồng không giận nhưng Tô Dạ vẫn lo lắng bước ra khỏi xe “Có khi nào cậu ấy không để ý tới tớ nữa không, cũng tại tớ không biết kìm chế“. Y Thuần vừa đi vừa nói “Có thể chứ, bình thường cậu ấy có quan tâm tới xung quanh đâu“.

Cảnh Đình thở dài “Cũng một phần tại tớ“. “Thôi dẹp đi ở đó mà tranh giành lỗi, sao rãnh quá không suy nghỉ để đối phó khuôn mặt của cậu ấy đi” Triệt Vũ tán lên đầu Cảnh Đình nói.

Thiếu Minh cảm thán “Tớ tự nhận tớ rất lạnh lùng, nhưng cậu ấy còn lạnh hơn cả tớ“. Nói nói một hơi cũng bước vào lớp ngồi vào chổ ngồi cứ len lén nhìn Giai Đồng.

Giai Đồng mặc dù biết nhưng vẫn xem như không thấy gì mảy may ngồi đọc sách, Y Thuần thấy vậy khều khều tay cô, cô chau mày nhìn, Y Thuần làm mặt thảm nói “Đồng Đồng cậu hết giận chưa”, nhíu mày càng chặt lại nói “Tớ đang đọc sách“.

Y Thuần quay xuống nhìn một đám nói nhỏ “Cậu ấy đang đọc sách, cậu ấy chính là không quan tâm tới tụi mình nha“. Cả đám ôm chán lắc đầu thảm rồi thảm rồi.

“Học sinh nghiêm” Triệt Vũ đứng lên hô khi thấy cô vào, đến lúc này Giai Đồng mới cắt điện thoại và sách cùng mọi người đứng lên chào cô.

2 tiết trôi qua tiếng chuông vang lên cuối cùng đã ra chơi ôi thật mệt nguyên lớp vui mừng khôn xiết, cả đám Tô Dạ xúm lại đi từ nhích từ nhích tới lại Giai Đồng, Giai Đồng quay qua nhìn nhìn họ, cả đám trưng bộ mặt cười ngây ngốc lấy lòng. Giai Đồng phì cười nói “Đi xuống căn tin không, tớ muốn uống nước” cả đám gật gật đầu cười cười cùng nhau đi xuống căn tin.

Mỗi người mua một ly nước đi lại bàn ngồi tám, Tô Dạ mở miệng nói trước “Đồng Đồng cậu không giận chúng tớ chứ“. Giai Đồng nhìn Tô Dạ “Không“.

“Tớ bảo cậu ấy không giận mà” Triệt Vũ nói. Thiếu Minh quay qua đạp một phát vào chân Triệt Vũ “Cậu ssọ sạo, cậu nói hồi nào“. Cảnh Đình hùa vô “Dốc láo riết quen“. Triệt Vũ nhìn thấy có hai người đang đi tới cười nham hiểm nói “Thuần Thuần, tình yêu cậu đến kìa“. Y Thuần nghe vậy quay qua phía Triệt Vũ nhìn theo thì ra là idol của trường mỹ nam vạn người mê, cô quay trở về bàn cầm ly uống nước, nhìn thấy là cô chỉ muốn biến hai người đó thành “Đam” hai mỹ nam còn gì bằng nữa chứ. Hai chàng đó mà biết được chắc cho cô xuống uống trà với diêm vương luôn quá.

“Hey mọi người, tớ có thể ngồi đây không” một trong hai chàng trai nói chính sác là người thích Y Thuần (Tạ Minh Nghiêm), Cảnh Đình cười khinh bỉ “Bao giờ mà cậu biết nói chuyện đàng hoàng thế“. Minh Nghiêm trừng mắt kéo ghế ngồi xuống, chàng trai kia cũng vậy.

Triệt Vũ nhìn chàng trai kia hỏi “Bạn mới hả, giới thiệu đi chứ“. Chàng trai đó nói “Tớ là bạn hồi nhỏ của Nghiêm, mới đi du học về tên là Dương Hạo, rất hân hạnh được làm quen“.

Tô Dạ gật gật cười nói “Tớ là Tô Dạ” chỉ qua từng người “đây là Thiếu Minh”, “Đây là Cảnh Đình”, “Đây là Triệt Vũ”, “Kia là Y Thuần, còn người còn lại là Giai Đồng, rất vui khi được làm quen“. Giới thiệu xong đủ thấy mệt rồi.

Tụm lại nói chuyện trên trời dưới đất, riêng chỉ Giai Đồng là ngồi im uống nước, thấy Dương Hạo nhìn qua Giai Đồng Tô Dạ nói “Giai Đồng không thích nói chuyện, chứ không phải không thích cậu đâu“. Dương Hạo cười “Vậy mà tớ cứ tưởng cậu ấy ghét tớ nên không nói chuyện chứ“. Giai Đồng nghe vậy cười cười nói “Các cậu tự nhiên nói chuyện đi, đừng để ý tớ“. “Reng, reng” tiếng chuông vang lên Thiếu Minh chọc Giai Đồng “Lần nào cũng vậy, Đồng Đồng mà mở miệng là chuông reng vô học rồi”, cả đám cười ầm lên đứng lên tạm biệt rồi vào lớp. Đang đi thì tay Y thuần bị Minh Nghiêm nắm lại, biết bao nhiêu con mắt quay lại nhìn hai người họ kể cả đám Giai Đồng.

Giai Đồng nhướng mày đứng lại xem truyện vui, Minh Nghiêm nói “Cuối tuần này cho tớ cái hẹn nhé”, Y Thuần không biết trả lời sao nhìn qua đám Giai Đồng thấy họ lơ mình cô nói “Được” nếu từ chối sẽ bị giết chết mất. Minh Nghiêm nở nụ cười tỏa nắng “Tới đó giờ và địa điểm cậu chọn nhé, rồi nói tớ hay, thôi cậu vào lớp đi“. Y Thuần gật gật bước tới chổ cả đám đang đứng rồi đi lên lớp.

Nhưng không một ai thấy được ánh mắt một cô gái muốn bắn tới Y Thuần như muốn giết cô ấy ngoài trừ Giai Đồng. Khi cô gái đó đi Giai Đồng cứ nhìn vào chổ cô gái đó đứng lúc nãy ánh mắt lạnh đi, rồi cất bước đi về lớp học.

Ngồi xuống ghế Giai Đồng quay xuống nói khẻ với Y Thuần “Cậu phải cẩn thận đấy” nói xong cô quay lên để lại khuôn mặt ngơ ngơ như bò đeo nơ của Y Thuần. Y Thuần tính hỏi cho rõ thì thầy vô, cô nuốt lời muốn nói đứng lên chào thầy rồi ngồi xuống im lặng không dám nói, nói chuyện trong giờ ổng chỉ có nước xuống nói chuyện phiếm với phán quan mà thôi.

Học hai tiết liền của ông thầy như đang đi xuống gặp hắc bạch vô thường tội những đứa bé trẻ phải cận cuội ngồi học “Reng, reng“. Tự dưng cả lớp la lên “Yeahhhh”, ông thầy giận tím mặt lấy thướt gõ bàn quát “Tôi chưa ra ngoài đó các anh chị, ở đâu cứ rần rần lên vậy, mỗi người về viết bản kiểm điểm nộp tôi, tới tiết tôi mà không có thì khỏi thi môn tôi luôn nha” giận quá giận nói xong thầy bước ra khỏi lớp.

Triệt Vũ cười ha hả nói “Vì một phút vui sướng chúng ta lại phải viết kiểm điểm, chán ông thầy này thiệt chứ“. Tô Dạ vừa bỏ tập sách vô nói “Vì thế chúng ta phải biết tiết chế“. Giai Đồng mở miệng nói “Tớ có người rước rồi, tớ về trước nhé, các cậu mà nói xấu ổng đi, ổng nghe được là các cậu đi lụm ngô đấy nhé, tạm biệt“.

Y Thuần nhanh tay dọn đồ bắt tay Giai Đồng lại “Đợi tớ với, tớ cũng có người rước đi chung” rồi quay sang nói với cả đám “Tạm biệt các cậu, thứ hai gặp lại“. “Tạm biệt hai cậu” cả đám nói. Y Thuần nắm tay Giai Đồng bước ra cổng trường, ai cũng thấy xe đợi mình nên tạm biệt nhau rồi lên xe đi về nhà

Giai Đồng về tới nhà thì cũng như mọi bữa ăn cơm, tắm rửa, do sáng thức sớm nên cô có cảm giác buồn ngủ, nghĩ tới là làm liền cô leo lên giường bật máy lạnh chùm chăn nhắm mắt đi ngủ.

Y Thuần về tới bước vô nhà không thấy hắn về cô vào nhà bếp ăn ít cơm, rồi đi lên phòng tắm, tắm sạch sẽ cầm điện thoại online nói chuyện phiếm với các hủ. Gần 7h tối hắn về tới nhà bước lên phòng thấy cô nằm vừa cười vừa nhắn tin, nghe tiếng động cô ngước lên nhìn thấy hắn rồi cô cuối xuống nhắn tin tiếp, cũng trả màn quan tâm hắn nhờ hắn con quỷ động đực mà cô mới mất mặt như vậy.

Hắn bước lại giường thả người xuống do hắn nặng nên lúng xuống tay cô bật lên điện thoại đập vào đầu cô, đau quá cô quát lên “Anh không thể ngồi nhẹ nhàng được à, đau chết được“. Hắn nhìn chằm chằm cô hỏi “Cô biết tôi là ai không, ở đâu cho cô nói chuyện kiểu đó“.

Cô trừng mắt lại hắn “Cho dù bây giờ anh nói anh là Tề Mặc thứ hai tôi cũng vẫn nói như vậy, do anh sai trước mà sao nhìn tôi“. Hắn ngu ngơ “Tề Mặc là ai”, cô xoa xoa chán thản nhiên nói “Là chồng chế Tâm, cha của bé Vũ, lão đại của tứ ưng, người đứng đầu Tề gia, anh biết không“.

Đầu hắn đầy hắc tuyến, tự dưng cô bỗng thấy mình nói sai sai cái gì đó ngưng xoa chán nhìn hắn thấy mặt hắn đen thui cô mới giật mình chết cha mình lại nói hố rồi không biết hắn có bắt mình đi hắc lao không nữa. Cô nhìn hắn cười cười “Ách anh đừng quan tâm tôi nói chơi đó“. Hắn nằm xuống nhắm mắt lại nói “Thôi ngay nụ cười giả tạo của cô đi, tôi muốn nghỉ ngơi cô trật tự một chút“. Cô trề môi nghĩ “Do heo động dục nhà anh nằm trên nhiều cô gái quá nên mệt đó, đáng đời mã cha anh“. Nhưng đột nhiên cô quay qua nhìn hắn, sao lúc ngủ hắn soái thế này làm công chắt hot lắm đây, chật chật vậy mà làm trai uổng hết sức, không thèm quan tâm tới hắn nữa cô tiếp tục hành trình nói chuyện còn dang dở khi nãy với các hủ sẵn tiện vào nhắn tin với baba luôn.

Giai Đồng chớp chớp mắt, ngáp ngắn ngáp dài, mở to mắt thức dậy,cô thở dài ngủ được một ít tý có thể thức nguyên đêm bồi chuyện với hai lão baba rồi. Cô ngồi dậy vươn vai bước vào phòng tắm vệ sinh, bước ra cô khởi động máy tính, mở cửa đi xuống phòng bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước rồi lên phòng trở lại.

Vừa lên đã thấy cả đóng tin nhắn, Lăng baba “Ủa sao giờ này tiểu Đồng chưa lên nữa ta“. Lam Phi “Chắt ngủ chưa thức đó baba“. Cô nhìn thấy gõ gõ “Chào mọi người, mẹ cậu khỏe chưa Phi Phi“. Y Thuần “Đấy xuất hiện rồi đấy, như âm hồn chưa tan“. Lam Phi “Mẹ tớ khỏe rồi haha“. Lăng baba “Sao bảo là âm hồn chưa tan, suốt cuộc đời này tiểu Đồng có được siêu thoát đâu“. Giai Đồng “Lăng baba, Thuần Thuần, con/tớ mà không tan thì suốt đời bám theo hai người đó“. Kì baba “Vừa, nói ra chi giờ bị nó dập, chết chưa“. Lam Phi “Bởi vậy tối ngày cứ kiếm chuyện với Đồng Đồng hoài“. Lăng baba “Ba tát một phát là bán cầu não bên phải đổi chổ cho bán cầu não bên trái nhé, láo toét“. Y Thuần “Quân bay đầu chém đầu cho ta, cuồng ngôn“. Lam Phi “Tới luôn nhập vai nữa rồi“. Giai Đồng “Lăng baba, Thuần Thuần hai ncười nói chuyện với ai đó“. Y Thuần “Hạn hán lời“. Kì baba “Con ra chương mới đi tiểu Đồng cả tiểu Thuần nữa“. Giai Đồng lui ra đăng chương tiếp theo vô rồi bước vào nhắn tin tiếp.

Y Thuần “Đợi con xí để mở laptop” cô đi xuống giường mở laptop lên ngồi ghế bấm vào diễn đàn sao chép rồi đăng lên cũng may hôm qua cô có viết thêm một chương.

Lăng baba “Tiểu Đồng con mãi không bao giờ thoát tội ác đâu“. Lam Phi “Lại ngưng đúng khúc hay, cậu bắt tớ phải làm sao“. Kì baba “Ngày nào cũng thế ngày nào cũng vậy...“. Y Thuần “Con đăng rồi đó“. Kì baba “Để ta vào xem“. Lăng baba “Sao thụ lại ra đi“. Y Thuần “Vì con thích“. Kì baba “Công và thụ đang hạnh phúc mà, sao có tiểu tam ba không chịu đâu“. Giai Đồng “Vì cậu ấy thích đó ạ“. Lam Phi “... thật đau lòng cho thụ“.

Bên đây Y Thuần nhìn tin nhắn cười hắc hắc thì tự dưng phía sao giọng tiếng lại “Cô dio xuống dưới kêu quản gia chuẩn bị thức ăn cho tôi rồi mang lên đây” không biết hắn thức dậy vào lúc nào đứng lên bước vào phòng tắm, cô quay lại làm mặt quỷ với hắn rồi đi xuống phòng bếp, vừa xuống thấy quản gia cô nói “Quản gia ơi chuẩn bị thức ăn cho anh ta ạ”, quản giai nhìn cô gật đầu rồi vào phòng bếp. Cô ngồi xuống ghế salon nghỉ “Sao mình nói từ thức ăn giống như đang nói lấy thức ăn cho chó cho gà quá vậy” cô cười sằng sặc cho suy nghỉ phong phú của cô. Ngồi đợi trừng 15p quản gia mang đồ ăn tới đưa cho cô, cô cầm lấy rồi cảm ơn bước về phòng.

Đi vô phòng đóng cửa lại để thức ăn lên bàn cô nhìn qua phòng tắm thấy hắn chưa ra cô ngối xuống ghế nhắn tin tiếp.

Y Thuần “Con thấy hay mà“. Kì baba “Đi đâu nãy giờ đó“. Y Thuần “mạng lag” nói dối ghê gớm. Lam Phi “Thôi con/tớ đi chăm mami đây mọi người online vui vẽ“. Lăng baba “Ân con nhớ giữ gìn sức khỏe, ngủ sớm đó, tạm biệt con“. Kì baba “Tạm biệt tiểu Phi“. Y Thuần “Tạm biệt cậu“. Giai Đồng thấy Lam Phi offline rồi nên không chào đi tìm truyện đọc.

Hắn tắm ra thấy dĩa đồ ăn trên bàn kéo ghế ngồi xuống ăn, hắn ăn rất nhanh, ăn xong hắn quay đi súc miệng rồi bước ra nhìn thấy Y Thuần vừa nhìn gì đó vừa cười. Hắn tò mò bước lại thì ra cô đang đọc truyện có liên quan tới giường chiếu, hắn nói “Tôi có thể giúp cô thực hiện như trong truyện, đọc sao cảm giác được chi bằng cùng tôi thực hiện đi“.

Cô rùng mình vội tắt máy tính quay qua nhìn hắn, không nói một lời nào hắn kéo cô đứng lên thẩy qua bên giường, đè lên người cô nói “Thì ra cô là mê truyện như vậy”, cô đỏ mặt nói “Kệ tôi, anh muốn thì cứ làm có cần chi phải tìm lí do không“. Hắn cười nhẹ cuối xuống hôn cô, cô thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn khi thấy hắn cười quả là mỹ nam. Cứ thế yêu tinh lại đánh nhau, hôm nay nữa là ba hôm liền hắn muốn cô rồi, mình mẩy nhức nhói, cô khẻ nan nỉ “Tha cho tôi đi, tôi hết sức rồi, sao sức anh trâu vậy” nói rồi cô ngất đi. Hắn nghe cô nói sao sức anh trâu vậy thì cười ha hả, ra lần cuối cùng thì tha cho cô, thấy cô ngất hắn không hiểu sao mang cô đi tắm, rồi đặt cô trên giường đắp chăn lại còn hắn phải qua xem lại giấy tờ của công ty.

Giai Đồng đang đọc truyện tới khúc hay thì cửa phòng mở ra cô quay qua nhìn ắc ô Boss đại nhân đã về sao đêm hôm qua mất tích. Anh ta nhìn cô, cô nhìn anh ta, cô nhướng nhướng mày nhìn đồng hồ 2h sáng cô quay lại đột tiếp truyện. Anh ta nhìn cô quay lại mà không phải tới bên anh ta giúp anh ta cất cặp với treo áo thường thì tình nhân anh ta luôn làm vậy. Anh ta tự làm rồi bước vào phòng tắm mang trong người khá là bực bội. Tắm xong bước ra thấy cô vẫn ngồi đó đọc truyện anh ta đành mở miệng trước “Tắt máy lại đây“. Cô nghe thấy ngoan ngoãn tắt máy bước lại cùng anh ta ngồi xuống giường.

Cô nghĩ không lẽ hôm qua không ai thỏa mãn anh ta giờ lại muốn cô cùng chơi kẻ nằm trên người nằm dưới à, bỏ quá ý nghĩ cô hỏi “Anh tên gì” cô chợt nhớ mình không biết anh ta tên gì.

Anh ta lạnh lùng nói “Nam Cung Tiêu“. Cô gật gật hỏi “Kêu tôi chi”, anh ta nhìn cô như nhìn quái thai “Tôi mua cô về làm gì”, cô nhún vai “Công cụ làm ấm giường, vậy muốn làm gì làm đi“.

Anh ta tức điên rõ ràng anh ta là người mua cô mà cô nói làm như cô mua anh ta “Đi ngủ“. Anh ta nằm xuống mặt lạnh tanh nghĩ “cô ta dám ăn nói với anh như vậy thật to gan, nhớ mình kìm chế tốt lắm mà, mặt kệ cô ta cũng mê tiền và mê dục mà thôi“.

Cô trả biết đã làm phật lòng anh ta khi nào hỏi “Anh không làm phải không, vậy tôi đi ngủ đó nha” thấy anh ta không trả lời cô cũng nằm xuống đắp chăn đi tìm bé chu công.