Cuộc Sống Tình Nhân

Chương 14




Sáng hôm sau, Y Thuần chợt mở mắt, cảm giác đầu rất đau, xoa xoa vài cái rồi quay nhìn đồng hồ, thấy gần 9h sáng cô bước xuống giường vào phòng tắm.

Tắm rửa xong cô cầm điện thoại điện thấy tin nhắn đến cô mở ra xem, đọc xong cô gọi ngay cho Giai Đồng, cùng lúc ấy Giai đồng cũng từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy điện thoại reo cô nhắc mấy lên nghe: “Sao thế Thuần Thuần“. Y Thuần thở dài, xoa đầu còn ê ẩm do hôm qua uống khá nhiều, cô lên tiếng: “Hôm nay là bửa cuối để vào trường ôn rồi, chắc chắn lão già đó không buông tha cho tụi mình đâu, buổi diễn văn nghệ tính sau“. Giai Đồng cười khẽ: “Hôm qua tớ nhớ không lầm cậu bảo để ông ấy tự biên tự diễn mà“.

Y Thuần cười gượng vài tiếng nói: “Lão già ấy vừa mới nhắn tin cho tớ, ổng nói ổng đăng ký rồi, liệu tụi mình tự xử lý“. Giai Đồng ngáp một cái đi tới bàn kéo ghế xuống ngồi: “Vậy cứ theo ý lão già ấy đi, dù sao kỳ thi này xong chúng ta kết thúc quá trình làm sinh viên rồi“. Nghe Giai Đồng nói thế Y Thuần hỏi: “Cậu có định tham gia không“. Giai Đồng im lặng suy nghĩ một lúc trả lời: “Tớ sẽ tham gia, sau cuộc giao dịch lần này, cũng là lúc tớ nên đi rồi, để lại một ít kỉ niệm với các cậu, đánh dấu hồi ức đẹp nhất“. Y Thuần không mấy gì ngạc nhiên điều đã biết trước quyết định này của Giai Đồng nhưng vẫn muốn hỏi thật kĩ: “Cậu thực sự muốn đi sau“.

Giai Đồng nhìn thẳng ra bầu trời bất giác cười cười: “Tớ không có vướng bận gì cả, đơn nhiên tớ phải đi đến nơi tớ muốn rồi“. Y Thuần thở dài: “Thôi được rồi, đến lúc đi phải để chúng tớ tiễn cậu nhé, tớ cúp máy đây làm bài tập cái, bye cậu“. Giai Đồng khẽ nói: “Được, tạm biệt cậu“.

Tắt điện thoại xong Giai Đồng mở máy tính lên, mở messenger vào tin nhắn mới thêm hai người vào cuộc trò chuyện. Cô nhắn: “Baba, còn hơn bốn tháng nữa, con muốn đến chổ hai người học tập“. Lăng baba: “Được chứ khi nào đi nói ta, ta chuẩn bị hết cho“. Kì baba: “Ta nhớ không lầm là một tuần nữa con thi, ít nhất một tháng sẽ có kết quả, sau không đi ngay luôn“. Giai Đồng: “Con còn một số chuyện chưa giải quyết xong, tới đó con sẽ nói cho hai người nghe“. Lăng baba: “Tiểu Đồng, truyện con khá bắt đọc giả đấy, mới đây thôi mà bán sạch sẽ rồi, cần ta gởi tiền qua sớm cho con không“. Giai Đồng: “Dạ, phiền baba gởi qua cho con, con đem về một ít cho sư cô“. Lăng baba: “Được rồi“. Kì baba: “Con lo ôn thi đi, không cần phải viết truyện nữa đâu, xong xuôi hết rồi quay lại viết tiếp“. Giai Đồng: “Được ạ, thôi con đi học bài đây, tạm biệt Kì baba, Lăng baba“. Kì/Lăng baba: “Tạm biệt con“. Cô tắt máy nhanh chóng bắt đầu vào ôn bài.

Từ lúc tắt điện thoại tới giờ Y Thuần không học vào nổi chỉ suy nghỉ: “Anh ta có vợ chưa cưới, là vợ chưa cưới đấy, lấy tư cách gì đây, tình nhân sao, công cụ ấm giường, thôi có lẽ nên cùng đi với Đồng Đồng“. Nghĩ thông suốt cô bắt đầu làm bài cho đến khi chiếc đồng hồ reo lên 12h trưa. Cô dọn tập vở vào balo, thay đồ chạy ngay ra khỏi nhà đi đến trường.

Y Thuần tới lớp thì mọi người đã vào gần như đầy đủ hết rồi. Cô tới chổ mình: “Hello những con lợn lười, sau hôm nay tới sớm vậy, cả lớp cũng vậy“. Tô Dạ lên tiếng: “Lười cái mông, bửa cuối rồi, biết bao giờ mới gặp lại nên mọi người tới sớm, đùa giỡn để lưu lại kỉ niệm ý mà“. Tự dưng lớp đang ồn ào bỗng im lặng, mọi người tập trung nhìn hai người mới bước vào lớp, chỉ riêng Giai Đồng là không quan tâm tới họ thôi. Y Thuần quay lại nhìn, nhìn thấy cái tên cười với cô rất ư là sáng chói. Hắn đi tới ngồi kế bên Y Thuần, người còn lại thì ngồi kế Thiếu Minh. Y Thuần thấy vậy nhích sang chổ Giai Đồng một chút hỏi: “Minh Nghiêm cậu đến đây làm gì“. Minh Nghiêm cười cười gãi đầu: “Tớ đến đây xin lỗi cậu, lần trước hẹn cậu mà gia đình tớ có việc nên quay về Úc giải quyết, nên chưa kịp nói với cậu“. Y Thuần ngu ngơ nghỉ: “Mình hẹn với cậu ta khi nào nhỉ”, rồi quay qua cười gượng với Minh Nghiêm: “Không sao, khi ấy tớ cũng bận“.

Thiếu Minh nói: “Hay thi xong mình hẹn nhau đi“. Y Thuần thật sự muốn từ chối nhưng nghỉ nghỉ lại nói: “Được thôi, lần này cậu quyết định hết rồi điện cho mình“. Thiếu Minh gật đầu, Y Thuần nhìn qua Dương Hạo thấy cậu ấy nhìn Lam Phi chầm chầm cô hỏi: “Này Dương Hạo cậu nhìn gì Phi Phi nhà tớ thế“. Dương Hạo nghe Y Thuần kêu tên mình giật mình đỏ mặt cười gượng: “Không có gì đâu, nhìn một chút ý mà“. Lam Phi quay lại nhìn Dương Tạo nhíu mày, cười một cái coi như chào hỏi rồi quay lên tiếp. Dương Hạo thấy Lam Phi cười với mình bất giác tim đập thình thịch. Có lẽ cậu trúng tiếng sét ái tình rồi nghĩ trong đầu: “Nhất định tớ sẽ theo đuổi cậu“.

Lúc này Giai Đồng mới buông sách xuống, nhìn đồng hồ treo trên tường miễn cưỡng mở miệng nói: “Hai cậu không về lớp à, 5p nữa là vào lớp rồi đấy“. Nghe Giai Đồng nói vậy, hai người đứng lên chào tạm biệt mọi người rồi quay về lớp mình.

Y Thuần thở dài một tiếng, Giai Đồng lại mở miệng: “Không thích thì cứ từ chối, cô gái đeo bám bên cạnh cậu ta, sẽ làm cậu bị thương đó“. Cả đám nghe Giai Đồng nói quay xuống, nhướng mặt lên ngạc nhiên, Cảnh Đình hỏi: “Sau thế, sau cậu biết“. Giai Đồng thở một hơi: “Ánh mắt cô ta lúc mà Minh Nghiêm mời Thuần Thuần đi chơi, vốn dĩ cô ta muốn ăn tươi cậu khi đó rồi, nên lúc ấy tớ kêu cậu phải cẩn thận đó“. Y Thuần gật gù hiểu ra: “Nhưng tớ có làm gì đâu”, Triệt Vũ quay xuống nói: “Nhưng cô ta xem cậu là cái gai trong mắt, phải loại trừ ngay“. Tô Dạ lại nói: “Nếu như thế thì cô ta quá ác độc rồi“. Lam Phi nghe thấy cũng họa vào một câu: “Cậu nên cẩn thận thì hơn Y Thuần, lòng dạ đàn bà thật sự đáng sợ lắm“.

Vừa nói dứt câu thì thầy vào, thế là câu chuyện tạm người, mà người trong cuộc như Y Thuần cảm thấy không sao cả đến đi rồi tính vậy. Chào thầy xong, ổng lại thao thao bất diệt về ngày cuối cùng này. Tự dưng lại chuyển chủ đề, ổng nói: “Biểu diễn văn nghệ ở cắm trại, thầy giao lại cho nhóm của Y Thuần, các em thi xong còn 1 tuần để chuẩn bị, thế nhé, hôm nay đến đây thôi, tan lớp“. Cả lớp lại lôi thầy lại mọi người điều chụp chung vài tấm hình giữ làm kỉ niệm rồi từng người rời đi, chỉ còn lại đám Giai Đồng.

Lúc này Thiếu Minh lên tiếng: “Chúng ta ngồi nơi đây bốn năm rồi, biết bao nhiêu kỉ niệm nhỉ“. Lam Phi cười cười nói: “Đúng là bốn năm nhưng chúng ta bên nhau đã là mười một năm rồi“. Giai Đồng nở nụ cười thật tươi, hình như lâu rồi cô không cười như thế, bất giác làm cả đám cứ nhìn mãi, cô thả chầm chậm chữ ra: “Chờ thi xong rồi có kết quả độ thêm tầm ba tháng tớ sẽ rời khỏi nơi đây“. Cả đám nghe xong thẩn thờ, Triệt Vũ lên tiếng hỏi: “Cậu sẽ đi đâu, bỏ tụi tớ sau“. Giai Đồng trả lời: “Các cậu điều biết tớ rất đam mê với ngành đông y, tớ sẽ qua ba nuôi học hỏi thêm ở người“. Y Thuần lúc này cũng đưa ra một câu khiến mọi người trợn mắt nhìn: “Đồng Đồng, tớ suy nghĩ thông suốt rồi, tớ cùng đi với cậu“. Giai Đồng không hỏi, Lam Phi càng im lặng, chỉ có Cảnh Đình hỏi: “Sau cả cậu lại muốn đi“. Y Thuần cười nói: “Thời hạn kết thúc là lúc tớ bắt đầu cuộc sống mới, ở một nơi mới, nơi ở ba nuôi có lẽ làm tớ thoải mái hơn“. Lúc này Tô Dạ im lặng nãy giờ lên tiếng: “Các cậu cứ đi đi, tụi tớ sẽ đợi các cậu về, hay là cắm trại xong chúng ta đi chơi đi, đi biển đi có được không“. Nghe Tô Dạ nói thế mọi người điều cười và gật đầu. Thế là cùng nhau bước ra khỏi trường, tạm biệt nhau xong ai về nhà nấy.

Lam Phi chạy xe ra thấy Giai Đồng và Y Thuần đứng đó, cô ngừng xe lại, hạ kính xuống bảo: “Hai cậu lên đi“. Giai Đồng và Y Thuần bước vào xe, Lam Phi phóng nhanh ra bờ biển nơi mà ba người họ rất thích. Tới nơi Lam Phi ngừng xe lại, mở cửa bước xuống đi tới cục đá gần bờ biển kia ngồi xuống. Giai Đồng và Y Thuần bước theo ngồi xuống cạnh Lam Phi.

Không đợi Lam Phi hỏi Y Thuần đã lên tiếng trước: “Tớ không muốn theo đuổi anh ta nữa, tớ chỉ là công cụ ấm giường của anh ta, anh ta có vợ chưa cưới rồi, tớ không muốn không muốn nữa“. Lam Phi thở dài: “Cậu suy nghĩ kỉ chưa”, đùa nghịch với nước Y Thuần khẽ cười gật đầu. Giai Đồng ngước lên nhìn trời lúc này lại mở miệng: “Sau này cậu không theo đuổi được anh ta, cậu có muốn đi qua với tụi tớ không“. Lam Phi nhíu mày suy nghĩ một lúc nói: “Nếu tớ không theo đuổi được anh ấy, tớ sẽ qua với các cậu“.

Giai Đồng lại nói tiếp: “Cậu nên nhớ thứ gì thuộc về mình sẽ là của mình, không cần níu lấy thứ không dành cho cậu, cầm lên được phải đặt xuống được, nếu anh ta là duyên mà ông Tơ, bà Nguyệt se cho cậu thì hãy nắm lấy thật chặt, còn nếu là người đi ngang trong cuộc đời của cậu, chắc hẳn cậu nên biết mình muốn làm gì“. Lam Phi cười cười gật đầu. Y Thuần bỗng đứng lên nói: “Thôi đứng lên nào lâu rồi chúng ta không dạo biển“. Thế là ba người cùng nhau chạy dọc trên biển vui đùa, quăng chuyện buồn của mình ra sau đầu, tận hưởng phút giây vui vẻ hiếm có.