Cuộc Sống Thường Nhật Của Hi & Lam

Chương 2




Trưa nắng nóng

Hôm nay có tiết tin học vào buổi trưa, nhân lúc đông người đang ùa vào, Hà Thanh Lam kéo Dương Đình Hi ngồi vào dãy cuối trong góc để tránh ánh mắt giáo viên. Cô để chiếc balô trên bàn rồi xác định tầm nhìn của giáo viên ít quan tâm đến vị trí này thì mới nhẹ nhàng mở balô, tháo túi nilon.

“Thanh Lam cậu làm gì vậy? – hắn hỏi.

“Này, cầm lấy, cho cậu đấy.” – nói rồi cô lấy ra từ túi nilon một ly trà sữa lớn và cái ống hút đưa cho hắn.

“Cậu đi học hay đi giao trà sữa vậy?” – hắn cười khẽ nói.

“Cả hai haha.” – cô uống một ngụm rồi cười tươi trả lời hắn.

“Cậu thật là… mà lớp có quy định không được mang đồ ăn, thức uống vào cơ mà” – hắn híp mắt cười tươi, nhìn về phía tấm bảng nội quy lớp học.

“Uống nhanh đi, đá tan thì uống không ngon đâu. Uống trong lớp sẽ ngon hơn bình thường đấy. Cậu từ từ cảm nhận đi.” – cô cũng nhìn hướng về phía tấm bảng ấy rồi cười tươi quay lại nhìn hắn, lại làm một ngụm, thuận tay cắm cây ống hút vào ly của hắn luôn.

Sao hắn lại có cảm giác như mình giống như bị dụ dỗ vậy, bỗng nhiên trở thành đồng phạm với cô. Thấy Dương Đình Hi vẫn không có biểu hiện gì, Hà Thanh Lam lại đẩy ly trà sữa vào tay của hắn. Dương Đình Hi quay sang nhìn “chủ mưu” thì thấy cô cũng đang nhìn hắn, tay cầm lấy ly trà sữa hút sùn sụt, mắt nhìn chằm chằm về phía hắn rồi lại đánh ánh mắt về phía ly trà sữa trong tay hắn như thể nếu hắn không uống là không xong với cô vậy. Nhìn thấy hắn đã nhấp vài ngụm, cô liền vỗ vai hắn, nụ cười vui mừng chói mắt vì đã thành công dụ dỗ trẻ nhỏ.

“Cậu thấy thế nào? Có phải uống như vậy ngon hơn bình thường không?” – cô cười khẽ nói với hắn.

“Ừ …ngon.” – hắn miễn cưỡng trả lời.

“Biết mà.” – cô đối mặt với hắn cười hì hì.

Bộ dạng lúc nãy của Dương Đình Hi thực sự làm cho Hà Thanh Lam không khỏi phì cười, mà đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác thành tựu khi dụ dỗ người khác thành công. Trong khi đó, Dương Đình Hi chỉ biết lắc đầu thở dài, nhìn người bên cạnh cầm ly trà sữa hút sùn sụt, mở minigame trên máy tính chơi mà không biết nói gì hơn.

--- ------ ------ ------ ------ -----

Giờ thể dục

Từ xa Dương Đình Hi ôm trái bóng chạy lại, ngồi xuống bên Hà Thanh Lam.

“Cậu không tập à? Mọi người đều đang tập đó.” – hắn nhìn về phía mọi người.

“Tập nãy giờ, mệt quá, cậu ra tập trước đi.” – cô uể oải trả lời.

“Ngồi nghỉ chung vậy.” – hắn quay sang mỉm cười nói.

Lát sau không biết là do mọi người thấy cả hai đều ngồi nghỉ hay do không thấy thầy giáo tại hiện trường mà cả lớp đồng loạt đều ngồi nghỉ tập thể chung. Đứa này ngồi gần đứa kia không ngừng kể về các chuyện trên trời dưới đât, từ lớp này qua lớp khác, từ khoá dưới đến khoá trên, từ V-POP lấn sang US-UK rồi qua K-POP… 

“Mệt quá, mượn vai chút.” – cô quay sang nói hắn.

“Vai nè.”- miệng hắn cười tươi rói nói.

Nghe hắn nói vậy cô mỉm cười, không khách khí trực tiếp gác đầu lên đó. Sau đó, lấy ra điện thoại và headphone cắm vào máy rồi đưa một đầu dây cho hắn. Dương Đình Hi cười tươi nhận lấy rồi đeo vào. 

“All I needed was the love you gave 

All I needed for another day 

And all I ever knew 

Only you 

Only you, only you 

Only you, only you

This is going to take a long time 

And I wonder what"s mine 

Can"t take no more

Wonder if you"ll understand 

It"s just the touch of your hand…” (Only you – Selena Gomez)

Dương Đình Hi quay sang nhìn Hà Thanh Lam thì thấy cô đang chơi game, dường như cảm thấy ánh mắt của hắn, cô hỏi “Sao vậy? Không thích bài này à? Vậy bài khác nhé.” thì hắn chỉ lắc đầu cười cười, cô thấy vậy lại tiếp tục cày game, bỏ mặc ai kia ngơ ngác ngồi cười.