Edit: Cửu Trùng Cát
– “Đương nhiên anh đã từng gặp tôi, đây là lần thứ ba chúng ta gặp gỡ; hai lần trước là ở thành phố Z, một lần là ở trên đường, anh ngồi trên xe, một lần là ở thang máy khách sạn, chúng ta đi lướt qua nhau, đây là lần gặp thứ ba. Kỳ thật, đối với tiên sinh tôi cũng rất có ấn tượng.” Khóe môi Cố Ninh mang theo ý cười nhàn nhạt, nói chuyện rất vân đạm phong khinh, dừng một chút cô lại nói: “Nếu muốn tới gần làm quen, đây quả thật không phải thủ đoạn cao minh đâu.”
Bạch Thần Dục sửng sốt, thật lâu cũng không có trả lời.
– “Xin lỗi tiên sinh, tôi nghĩ tôi phải đi rồi, còn nữa, anh cứ như vậy chạy ra ngoài thật sự không có gì nghiêm trọng chứ?” Cố Ninh bình tĩnh nói xong, vẫy tay đón taxi.
Giống như giữa hai người bọn họ, thật sự chỉ là những người qua đường gặp thoáng qua mà thôi.
– “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.” Vừa dứt câu, ngay chính Bạch Thần Dục cũng giật mình hoảng sợ.
– “Cám ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng tự tôi về là được rồi.” Cố Ninh mỉm cười, uyển chuyển từ chối, lễ phép mà lãnh đạm.
Lúc này vừa vặn có một chiếc taxi ngừng lại, Cố Ninh trực tiếp ngồi vào xe, Trần Triển cũng hậu tri hậu giác đi theo.
Sau đó Cố Ninh đọc địa chỉ, xe nghênh ngang mà đi.
Ngoài cửa sổ ánh đèn neon lóng lánh, có lẽ ở dưới một ngọn đèn đều cất giấu câu chuyện của một người, Cố Ninh nghiêng mặt, nhìn bóng dáng mơ hồ của mình phản chiếu trong cửa kính. Lúc này đây gặp nhau, so với kiếp trước, bọn họ sẽ có gì khác biệt sao? Tuy rằng cái chết của cô không phải do người kia gây ra, nhưng quả thật không thể thoát khỏi quan hệ với người đó.
Vẫn là không thể thờ ơ được, kiếp trước như phù vân, năm tháng đã qua vĩnh viễn cũng không quay đầu lại được.
Mãi cho đến lúc chiếc xe biến mất giữa dòng xe cộ như nước chảy, Bạch Thần Dục mới lấy lại tinh thần, phản ứng của cô gái vừa rồi, chẳng lẽ thực sự chỉ gặp gỡ thoáng qua 3 lần thôi sao?
Nhưng nếu chỉ vô tình lướt qua nhau, vì sao hắn lại nảy sinh những xúc cảm kỳ quái như vậy?
704093rw9n4xeixm
Lúc Bạch Thấm thấy Bạch Thần Dục quay người rời khỏi, tim rớt một nhịp, đột nhiên có loại dự cảm không mấy tốt lành, ả đợi hồi lâu cũng không thấy người quay lại, không khỏi có chút nóng nảy, nhưng vẫn cố không để bản thân mất tự nhiên.
Lúc Bạch Thẩm xuống lầu tìm người thì nhìn thấy một mình Bạch Thần Dục đứng ngây ngốc ở ven đường, biểu tình trên mặt là vẻ cô đơn hiếm thấy…
– “Thần Dục, cậu sao vậy? Sao vừa đến đã rời khỏi rồi? Tôi biết gần đây bận rộn lịch quay phim không có thời gian ăn cơm với cậu, tôi có thể giải thích với cậu mà.” Bạch Thấm đi tới bên cạnh Bạch Thần Dục, khéo léo nở nụ cười xinh đẹp nói.
– “À, không có gì.” Một giây sau, mất mát trên mặt Bạch Thần Dục đã biến mất không thấy tăm hơi.
– “Đi thôi.” Giọng điệu hắn nhàn nhạt, lạnh lẽo như đêm tối.
Tuy rằng Bạch Thấm cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đè ép bất an trong lòng xuống, ả nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh:
– “Vậy chúng ta lên đi.”
– “Ừ.”
Tiếp đó, Bạch Thấm vẫn đem tầm mắt đặt lên người Bạch Thần Dục, loại chú ý khác thường đó luôn dành cho em trai trên danh nghĩa của ả, nhỏ hơn ả 2 tuổi, nhưng vô cùng si mê ả.
Bạch Thấm vẫn luôn biết Bạch Thần Dục si mê mình, toàn bộ giai đoạn thanh xuân của Bạch Thần Dục đều bầu bạn bên cạnh ả, từng ngày từng giờ qua đi, vô cùng ngọt ngào hòa quyện thành một tấm lưới xinh đẹp.
Nhưng ả chưa bao giờ đáp lại tấm chân tình đó, vẫn luôn duy trì khoảng cách như có như không.
Sự tồn tại của Bạch Thần Dục, sẽ là trợ giúp rất lớn đối với việc phát triển sự nghiệp của ả, nhưng dựa theo tính cách của Bạch Thần Dục, nếu hai người thật sự ở cùng một chỗ, nói thật, cũng không có quá nhiều khả năng, không chỉ bởi vì ả là con nuôi của Bạch gia, trên danh nghĩa hai người là chị em. Quan trọng nhất là với tính cách tỉ mỉ cẩn thận của Bạch Thần Dục, sẽ khiến cho ả cảm thấy không được tự do, đây không phải là điều mà ả muốn.
Cho nên cứ duy trì khoảng cách như gần như xa thế này là tốt nhất, vừa có thể duy trì vị trí đặc biệt của ả trong lòng Bạch Thần Dục, vừa để cho ả được tự do tung bay. Bạch Thấm thầm nghĩ, có phải ả đối với Bạch Thần Dục quá lạnh nhạt hay không? Mới có thể khiến cho đối phương hôm nay có thái độ khác thường như thế…
Sau khi buổi tiệc kết thúc, đã gần mười hai giờ khuya, hai người cùng nhau trở về nhà, xuống xe, Bạch Thấm cười, nói với người bên cạnh:
– “Thần Dục, cậu có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn khuya nhé, tôi thấy đói bụng.”
Cả một buổi tối, Bạch Thần Dục luôn có chút đứng ngồi không yên, ả cũng theo đó mà không yên trong lòng.
Bạch Thần Dục dừng bước, nói:
– “Đã trễ thế này còn đi ăn khuya, không phải chị luôn muốn bảo vệ vóc dáng sao?”
Bạch Thấm sửng sốt, nói:
– “Ngẫu nhiên ăn một lần cũng không sao mà, tôi tưởng cậu thích ăn khuya với tôi chứ.”
– “Tốt.”
Trên bàn cơm, Bạch Thấm vẫn tìm đề tài trò chuyện với đối phương, cuối cùng cũng đem được tầm mắt của đối phương hấp dẫn lên trên người mình, Bạch Thấm ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng bề ngoài vẫn giữ được nụ cười xinh đẹp khéo léo.
Hai người ăn xong bữa khuya, Bạch Thấm đứng lên, nói:
– “Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn có chuyến bay sớm, gần đây thật sự là mệt chết đi được, lần sau chúng ta lại cùng ăn cơm chung nhé, Thần Dục, một mình cậu phải cẩn thận chăm sóc tốt cho mình, nhớ rõ phải ăn uống đúng giờ đấy.”
– “Ừ.” Bạch Thần Dục trầm thấp lên tiếng.
Mãi cho đến khi người đi lên lầu, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Hắn là người thừa kế của gia tộc, vừa ra đời đã mang theo hào quang, nhận được ký thác kỳ vọng rất cao, từ khi còn rất nhỏ đã bị đưa sang nước ngoài học ở trường quý tộc, từ đầu tới cuối rõ ràng là một học sinh có tư chất nổi trội, tất cả các môn học đều đạt điểm A, nhanh chóng nhảy qua mấy cấp, hai mươi tuổi đã tốt nghiệp trường Đại học danh tiếng.
Không phải mỗi người trời sinh đều là thương nhân máu lạnh, lúc còn nhỏ đã phải tha hương xa xứ tự mình phát triển, lúc đó hắn cũng từng khát vọng nhận được tình thân, sẽ không cảm thấy cô độc nữa, nhưng những thứ tình cảm đó không nhận được từ chỗ bố mẹ hắn.
Mãi cho đến năm Bạch Thần Dục được 13 tuổi, hai vợ chồng nhà họ Bạch nhận nuôi đứa trẻ có cha mẹ không may qua đời trong tai nạn máy bay – Lục Thấm, hơn nữa còn giúp Lục Thấm đổi họ thành Bạch Thấm.
Từ đó về sau, đứa trẻ cô đơn Bạch Thần Dục có thêm một người chị gái. Hắn có người mỗi tuần đều gọi điện thoại hỏi han, sẻ chia mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống thường ngày, sẽ có người gửi tặng quà cho hắn vào những dịp lễ tết, kỉ niệm lớn nhỏ, còn có người chăm sóc cho sinh hoạt của hắn, khi đó, Bạch Thấm cũng du học ở nước ngoài, 2 đứa nhỏ nương tựa lẫn nhau sống trong cùng một thành phố. Hiện tại, Bạch Thần Dục cũng không thể phân biệt rõ, bản thân hắn đối với Bạch Thấm, rốt cuộc là vì đã có thói quen, hay là vì nguyên nhân nào khác. Từ đầu đến cuối hắn là người hiểu rõ nhất, hắn biết Bạch Thấm bất quá chỉ là lợi dụng hắn, thái độ luôn như gần như xa, thậm chí hắn còn nghĩ, có lẽ những sự quan tâm, chăm sóc của người nọ từ trước đến nay dành cho hắn, chẳng qua cũng bởi vì hắn là người thừa kế của nhà họ Bạch.
Cái gì hắn cũng hiểu rõ ràng, nhưng vẫn phạm phải hồ đồ.
Hắn cũng không biết, như vậy có thể kéo dài được bao lâu, những thứ ảo tưởng khi tình cảm không được đáp lại, có lẽ vào một ngày nào đó sẽ biến mất không thấy bóng dáng.
Bạch Thần Dục nhìn dĩa thức ăn khuya đã nguội trên bàn, đột nhiên, hắn lại nhớ tới cô gái mà hắn vừa gặp kia…
704093rw9n4xeixm
Từ lần chạm mặt đó về sau, Cố Ninh không còn nhìn thấy Bạch Thần Dục thêm lần nào nữa, ngược lại trải qua việc cùng đi dự bữa tiệc đó, quan hệ giữa cô và Trần Triển trở nên khá hơn.
Thời gian qua thật sự rất nhanh, lập tức đã tới cuối kỳ, sau khi nộp bài tập môn cuối cùng, Cố Ninh quyết định buổi tối mua vé máy bay trở về thành phố Z.
Vốn dĩ Thẩm Lan nói muốn đi đón Cố Ninh, nhưng thời gian máy bay đáp xuống quá muộn, Cố Ninh nói để tự cô trở về là được. Cố Ninh kiên trì, Thẩm Lan cũng không miễn cưỡng.
Thẳng đến khi Cố Ninh kéo hành lý xuống máy bay, đã là mười giờ đêm, tuy rằng không có phương tiện giao thông công cộng nữa, nhưng nếu bắt taxi thì cũng tương đối dễ dàng.
Cố Ninh kéo theo hành lý nhìn quanh, lập tức có một chiếc taxi dừng lại đón khách, Cố Ninh đang do dự, đột nhiên từ phía sau lại có tiếng nói vang lên.
– “Không ngồi xe của mình sao?”
Cố Ninh quay đầu lại, ngoài ý muốn thấy được Hà Cảnh.
Hai năm không gặp, Hà Cảnh lại cao hơn rất nhiều, khí chất cũng hoàn toàn thay đổi so với lúc trước. Hà Cảnh đi tới bên cạnh Cố Ninh, trong lúc Cố Ninh còn chưa kịp phản ứng, tóm lấy hành lý của Cố Ninh, nói với tài xế taxi:
– “Cô ấy thuộc về tôi.”
Lúc này mới cúi đầu nói với Cố Ninh:
– “Chúng ta về nhà thôi.”
Cố Ninh sửng sốt nửa ngày mới có thể hiểu rõ, về nhà? Về nhà ai? Đợi đã, hình như có gì đó không đúng lắm a…
Cố Ninh ho khan một tiếng:
– “Làm sao cậu biết được thời gian chuyến bay của mình vậy?”
Được rồi, rốt cuộc cũng bắt được trọng điểm, còn nữa, sao cô lại phải leo lên chiếc xe này?
– “Mình không thể biết sao?” Hà Cảnh thấp giọng nói.
“…”
– “Là bạn tốt của cậu nói cho mình biết.”
– “Giai Giai?”
– “Ừ.”
Đợi đã, sao cô luôn cảm thấy trong chuyện này có lượng thông tin gì đó rất lớn mà cô chưa thể tiếp nhận…
Xe nhẹ nhàng chạy trên đường, vì đã qua giờ cao điểm, xe cứ như vậy một đường chạy thẳng.