Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 110: Kết thúc




Edit: Cửu Trùng Cát

– “Các vị quan khách, các vị bằng hữu, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham gia hôn lễ của con gái tôi. Chứng kiến một đôi tân nhân nắm tay nhau, từ nay về sau, bất luận là gió là mưa, hai người bọn họ đều phải cùng nhau vượt qua, cuộc sống của hai người bọn họ sẽ tương trợ nhau lúc hoạn nạn, ân ái cả đời, dắt tay nhau đến răng long đầu bạc.”

Dừng một chút, Thẩm Lan lại nói tiếp:

– “Ninh Ninh xuất giá, tôi vừa cao hứng lại vừa khổ sở, khổ sở là vì, nuôi con gái lớn như vậy rốt cuộc giờ con bé cũng trưởng thành, có cuộc sống của riêng nó, không cần dựa vào người làm mẹ này nữa, tôi nói như vậy cũng không sợ bị mọi người chê cười, hôm nay Ninh Ninh gả cho người ta, tim của tôi gần như trống rỗng, giống như là… Đột nhiên không tìm thấy người đáng tin cậy nữa, tôi tin rằng đại đa số người làm mẹ đều sẽ có loại cảm giác này. Tôi cao hứng là vì, có một người đã thay tôi chăm sóc con bé, sẽ đối tốt với nó, tôi biết con gái tôi sẽ hạnh phúc.”

Giọng nói của Thẩm Lan đứt quãng, ánh mắt mơ hồ có hơi nước, nức nở nghẹn ngào, phía dưới một đám thân bằng quyến thuộc cũng thập phần xúc động, bà vừa nói xong, nhất mọi người ở dưới vỗ tay như sấm dậy.

Thẩm Lan nói xong, từ khán đài đi xuống, cầm lấy tay Cố Ninh, Cố Ninh hoảng hốt gọi:

– “Mẹ…”

Thẩm Lan đưa tay lau dòng lệ trên khóe mắt, đánh gãy lời nói của Cố Ninh:

– “Con đừng nói gì cả, mẹ đều biết, cái gì mẹ cũng hiểu, về sau con vẫn là con gái của mẹ, mẹ còn có thêm một đứa con trai, đây là chuyện tốt, hôm nay là việc vui, nhưng không biết vì sao, mẹ cũng có chút khó chịu. Mẹ sẽ lập tức tốt thôi, con không cần an ủi mẹ.”

Cố Ninh không nói chuyện, cô và Hà Cảnh hai người mỗi người nắm một bàn tay của Thẩm Lan.

Sau khi lễ cưới kết thúc, buổi tối còn có náo động phòng. Cái gọi là náo động phòng, chính là một ít thân bằng quyến thuộc ra một số đề tài làm khó dễ tân lang, để cho tân lang biết muốn cưới vợ không phải dễ dàng, về sau phải hảo hảo mà đối đãi.

Bạn bè thân hữu của Cố Ninh không hề nương tay, mọi người đều sàn sàn tuổi nhau, một đám phụ nữ căn bản không hề châm chước cho Hà Cảnh, trong đó mạnh mẽ nhất là Trần Triển và Trương Giai Giai, hai vị phù dâu.

Hà Cảnh qua 5 cửa ải, trảm 6 tướng, thật vất vả mới nhìn thấy được vợ của mình, mọi người cười thành một đoàn. Cố Ninh nhìn một đám người vui đến bất diệc nhạc hồ , nhướng nhướng mày, khóe miệng lại không nhịn được ý cười, nói:

– “Các cậu có chừng mực một chút cho mình, không được làm quá phận.”

Một đám con gái bắt đầu hùa nhau ồn ào:

– “Cố Ninh, cậu như vậy là không được a, đây là cậu chứa tư tâm, đau lòng Hà Cảnh phải không?”

Cố Ninh lắc đầu cười, giọng điệu tràn ngập khí phách nói:

– “Đây không phải là tư tâm, mình là quang minh chính đại đau lòng anh ấy, sao đây? Có ý kiến à!”

Mắt Hà Cảnh sáng rực lên, cười nói:

– “Có nghe thấy không, các cậu có muốn phá hư cũng đều vô dụng a!”

– “Mù mắt mình rồi!”

– “Hai cậu còn muốn ân ân ái ái nữa hả… thật sự đủ rồi nha!”

Chờ người đều đi khỏi, Hà Cảnh tiễn chân khách nhân rồi vòng trở lại ngồi trên sô pha, cười hỏi Cố Ninh:

– “Em mệt không? Có đói bụng không a?”

Cố Ninh lắc lắc đầu, Hà Cảnh theo thói quen ôm lấy hai chân Cố Ninh vào trong ngực mình, cẩn thận xoa bóp. Sau khi thai lớn dần lên, Cố Ninh đã có hơn 2 lần bị chuột rút, Hà Cảnh biết được, lúc không có chuyện gì làm thì sẽ giúp Cố Ninh mát xa chân. Ngược lại anh thập phần săn sóc vợ yêu của mình, đau lòng khi Cố Ninh mang thai phải chịu khổ, mỗi ngày đều đổi rất nhiều phương pháp nấu món ngon bồi bổ cho Cố Ninh, trở thành một ông chồng cực kỳ Nhị Thập Tứ Hiếu, quả thực là khiến người ta phải mù mắt. Hai người rửa mặt xong thì lên giường ngủ, bận rộn cả một ngày, sau khi tắm rửa xong rất nhanh sẽ trở nên lười biếng, Cố Ninh vừa nhắm mắt thì đã ngủ mất.

Ngày hôm sau lúc Cố Ninh rời giường, Hà Cảnh đã nấu xong thức ăn, cháo trắng để lót dạ. Hai người ăn xong điểm tâm sáng, Hà Cảnh lái xe đưa Cố Ninh đến trường học. Mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Ninh biến mất ở chỗ rẽ, lúc này Hà Cảnh mới đuổi đi nụ cười trên mặt, anh xoay người đi trở về, lộ ra vẻ mặt ngưng tụ hàn băng, khiến cho người ta lạnh gáy.

Hà Cảnh vừa đi vừa lấy di động ra, ấn một dãy số, lời ít mà ý nhiều nói:

– “Tôi lập tức tới ngay.”

Giọng điệu lạnh lẽo, phảng phất giống như Tu la chốn địa ngục âm ty.

Lúc Bạch Thấm nhìn thấy Hà Cảnh bước vào, trong nháy mắt không tin được mở to hai mắt, ả bước lùi nửa bước, lắp bắp hỏi:

– “Anh… anh muốn gì?”

Ả không biết vì sao lại bị đưa đến đây, nhưng bây giờ nhìn thấy Hà Cảnh, thì ả biết nguyên nhân rồi.

Trên mặt Hà Cảnh vẫn giữ biểu tình lạnh lẽo:

– “Không phải tôi muốn gì, mà là cô muốn thế nào?”

Ngày hôm qua ở gần khách sạn chỗ cử hành tiệc cưới, có người nhìn thấy Bạch Thấm, Bạch Thấm còn chưa có xuất hiện ở trước mặt Cố Ninh thì đã không tiếng động bị xử lý. Hà Cảnh không cho phép hôn lễ của anh và Cố Ninh xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn, tự nhiên đã sớm có chuẩn bị.

Tim Bạch Thấm đập rớt một nhịp, không cần nói cũng biết, người đàn ông trước mắt này làm cho ả cảm thấy có cảm giác hết sức áp bách, ả cảm thấy đối phương quả thực chính là tên thổ phỉ.

Hà Cảnh tiếp nhận túi xách do đàn em ở một bên đưa qua, từ bên trong lấy ra một chiếc lọ gì đó, ánh mắt anh nhìn Bạch Thấm không mang theo chút độ ấm nào, giống như đang nhìn một người chết:

– “Đây là lễ vật cô chuẩn bị cho tôi sao?”

Túi xách trên tay anh, chính là túi xách mà ngày hôm qua Bạch Thấm mang tới, trong đó có một chiếc lọ đựng thứ chất lỏng màu trắng…

Bạch Thấm cúi đầu không nói tiếng nào, huyết sắc trên mặt đều mất hết.

Hà Cảnh cười lạnh một tiếng:

– “Thứ này tôi không lấy đâu, cô tự mình cầm đi.” Khi nói chuyện, anh dùng sức ném chiếc lọ vào ngay bên chân Bạch Thấm.

Chiếc lọ rơi xuống đất, trong nháy mắt bể nát tan tành, phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó dưới mặt đất bốc lên khói trắng. Bạch Thấm hét lên một tiếng, liên tiếp lui về phía sau. Thứ chất lỏng trong chiếc lọ chính là axit đậm đặc, nếu như dính vào không phải là chuyện đùa, Bạch Thấm còn nhớ rõ, lúc ả đi mua, ông chủ cửa hàng đã dặn đi dặn lại ả phải hết sức cẩn thận khi sử dụng.

Hà Cảnh nhìn Bạch Thấm, lạnh lùng nói:

– “Tôi không đánh đàn bà, nhưng đối với kẻ có tâm địa rắn rết như cô, tôi vô cùng vui vẻ ngoại lệ, nhà họ Bạch các người không có một người nào tốt, một đám đều là tâm ngoan thủ lạt, tâm can đều đen ngòm.”

Dừng một chút, Hà Cảnh không dao động không sợ hãi nói tiếp:

– “Thứ này là do cô mang đến, cho nên, vốn dĩ tôi muốn cô phải uống cạn nó, nhưng bây giờ, tôi thay đổi ý định rồi, tôi cảm thấy nếu làm như vậy, khẳng định hết sức khó coi.”

Bạch Thấm sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng không mở miệng nói ra được, lỗ tai ả ong ong tiếng vang, ả làm sao cũng không ngờ, thế nhưng Cố Ninh lại gả cho một người đàn ông xã hội đen như vậy, sắc mặt Bạch Thấm tái mét, nửa ngày, mới cắn môi, cố gắng lấy dũng khí hỏi:

– “Anh… anh không thể làm như vậy, đây là phạm pháp, anh không thể động vào tôi, anh có biết tôi là ai không?”

Hà Cảnh giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, anh cười nhạo một tiếng:

– “Động vào cô? Tôi còn sợ làm dơ tay mình.” Dừng một chút, Hà Cảnh đưa điện thoại cho Bạch Thấm, lạnh lùng nói: “Gọi điện thoại cho Bạch Thần Dục đi, kêu em trai cô đến đây đón cô, đây là chuyện nhà của các người, tôi cũng lười xử lý, ân oán giữa chị em các người, tự mình giải quyết đi.”

Bạch Thấm vô cùng hoang mang lo sợ, nhưng ả vẫn phản xạ có điều kiện lắc lắc đầu:

– “Tôi… Tôi không thể gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Bạch Thần Dục biết.

– “Cô không gọi điện thoại, cũng được, vậy tôi cũng không có cách nào khác, xem ra tinh thần của cô không tốt lắm, cô yên tâm, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần. Tôi nghĩ, quả thật cô cần phải hảo hảo trị liệu, phải trị liệu cả một đời, tôi sẽ yêu cầu bác sĩ mỗi ngày đều chích thuốc trị liệu cho cô.”

Hà Cảnh nói chuyện với giọng điệu thưa thớt bình thường, nửa điểm cũng không giống uy hiếp, chỉ đang trần thuật ý nghĩ của mình và một nửa tính toán trong đó, nhưng mà lại làm cho Bạch Thấm cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Bạch Thấm biết, người đàn ông trước mắt này không phải đang nói đùa, anh ta sẽ thật sự đưa ả đến bệnh viện tâm thần, nếu bị đưa đến đó, cho dù ả không điên cuối cùng cũng sẽ phát điên, quả thực là sống không bằng chết.

– “Cho dù tôi có gọi điện thoại cho Bạch Thần Dục, cậu ấy cũng không chịu bắt máy.” Bạch Thấm giãy giụa nói, chân thực vô cùng, ả cảm thấy Hà Cảnh quả thực chính là ác ma tới từ địa ngục, ả ở trước mặt anh, đã sắp không thể bình tĩnh được nữa rồi.

Hà Cảnh không trả lời, sau khi trầm mặc ba giây, phòng tuyến trong lòng Bạch Thấm rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, ả run rẩy vươn tay, cầm di động đến trước mặt mình. Tay Bạch Thấm run rẩy lợi hại, nửa ngày mới tìm được dãy số của Bạch Thần Dục, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện Bạch Thần Dục có thể mau chóng bắt máy. Sau ba bốn tiếng chuông đổ dồn, đường dây điện thoại cũng thông.

Bạch Thấm như trút được gánh nặng, hoàn toàn quên mất thái độ lúc trước Bạch Thần Dục đối với mình, giống như cuối cùng cũng bắt được cọng rơm cứu mạng, còn chưa bắt đầu nói chuyện, thì đã “Oa” một tiếng khóc lớn, bộ dáng hết sức khó coi.

– “Thần Dục, cậu đến cứu tôi đi, cậu nhất định phải giúp tôi, người này là kẻ điên, Thần Dục.”

Người ở đầu dây bên kia nửa ngày cũng không trả lời. Bạch Thấm nắm chặt điện thoại, vẫn thao thao bất tuyệt nói xong, có chút nói năng lộn xộn, tư duy hỗn loạn.

Hà Cảnh cấm lấy điện thoại trong tay Bạch Thấm, lạnh lùng nói:

– “Họ Bạch kia, tốt nhất anh nên hảo hảo quản tốt chị của anh đi, đừng để cho cô ta giống như chó điên chạy loạn khắp nơi cắn người.”

Bạch Thần Dục sửng sốt, cất giọng trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì:

– “Tôi biết rồi.”

Hắn không đợi Hà Cảnh nói gì nữa thì đã ngắt điện thoại.

Một tiếng sau, lập tức có người đến đón Bạch Thấm.

Thẳng cho đến khi người rời đi rồi, Hà Cảnh mới thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài. Anh đương nhiên biết, lần này người tới quấy rối không chỉ có một mình Bạch Thấm, mà còn có Bạch Thần Dục núp trong bóng tối, nói thật, anh cũng rất hiếu kì, Bạch Thần Dục nhìn anh và Cố Ninh kết hôn sẽ ôm tâm tình gì.

Đương nhiên, hẳn là không tốt , nghĩ tới vẻ mặt tối tăm, bộ dáng căm giận của Bạch Thần Dục, Hà Cảnh đã cảm thấy thật vui sướng, lúc trước nếu không phải kẻ lòng dạ hiểm độc này ở sau lưng hãm hại, làm sao anh và Cố Ninh lại phải tách ra lâu như vậy? Lúc trước, mạng của anh thiếu chút phải mất trên tay tên Bạch Thần Dục kia…

Từ trước đến giờ anh là người có thù tất báo, ân oán rõ ràng, vốn dĩ không chuẩn bị tính toán như vậy, nhưng tên họ Bạch này đã âm thầm tính kế anh, anh làm sao cũng muốn để cho đối phương ăn chút đau khổ, chẳng qua anh nhớ tới những điều mà Cố Ninh đã nói, anh cảm thấy cũng có chút đạo lý. Cố Ninh kêu anh không cần đi tìm Bạch Thần Dục, như vậy anh sẽ không thoải mái, cô cũng thấy không vui, tự bản thân Bạch Thần Dục đã không thoải mái rồi, vợ chồng họ không cần tiếp tục dây dưa với hạng người như vậy.

Hà Cảnh càng ngày càng để ý đối với những gì mà Cố Ninh nói, anh cảm thấy chị em hai người nhà họ Bạch này ngược lại thật sự kỳ lạ, quả thực là hai kẻ bệnh thần kinh, chẳng qua, từ phương diện nào đó mà nói, cũng phải cám ơn bọn họ không biết mệt mà tác động không ngừng như thế, bằng không tình cảm của anh và Cố Ninh sao có thể tiến triển nhanh như vậy, việc này có thể gọi là hai mặt của một sự việc.

Chẳng qua, anh cũng không có cảm kích bọn họ, mà bây giờ, mặc kệ là hai người này ôm mục đích gì, ý tốt hoặc là ác ý, anh đều sẽ không nương tay, anh sẽ không để cho bất kỳ một nhân tố không ổn định nào được phép tiếp cận Cố Ninh. Anh cũng tin rằng, Cố Ninh nhất định cũng không muốn nhìn thấy hai kẻ tự kỷ này. Anh thân là một người chồng danh chính ngôn thuận, tự nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ vợ yêu nhà mình.

Từ nay về sau trong một khoảng thời gian rất dài, Bạch Thấm đều không có xuất hiện trở lại, chẳng qua cũng không ai để ý, có người đồn đãi rằng, thân thể ả không tốt nên đã đi an dưỡng, có người thì đồn đãi rằng ả đã ra nước ngoài…

Mãi cho đến nhiều năm sau, Cố Ninh mới lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Thấm, khi đó Bạch Thấm, bởi vì quanh năm suốt tháng hít thuốc phiện, thân hình vô cùng tàn tạ, trên mặt tất cả đều là nếp nhăn, thoạt nhìn còn lớn hai mươi tuổi so với tuổi tác thực tế, không còn chói lọi như dĩ vãng, hai người gặp thoáng qua nhau, Bạch Thấm cũng không nhận ra Cố Ninh, mà Cố Ninh nhìn cặp mắt giống như đã từng quen biết kia, lại nhận ra người ngày đó… Chẳng qua, đây là chuyện rất lâu về sau.

Đầu tháng 6, thời tiết đã bắt đầu khô nóng lên, tất cả sinh viên trong trường đều đổi lại trang phục hè, chẳng qua vào buổi sáng, không khí vẫn mát lạnh, Cố Ninh ngược lại vẫn như cũ mỗi ngày đến trường học lên lớp giảng dạy, cô là giáo viên mới, xin nghỉ phép thì không tốt, hơn nữa hiện tại thai kỳ của cô vẫn còn nhỏ, không cần thiết phải xin nghỉ phép, cô không muốn trở thành đề tài bị bàn tán, cùng văn phòng có một giáo viên nữ, mang thai tám tháng vẫn còn kiên trì lên lớp.

Quần áo Cố Ninh mặc đều rộng rãi thoáng mát, nhìn không ra đầu mối gì. Hiện tại các lớp dạy của cô được chuyển xuống ở lầu một hoặc lầu hai, không phải đi cầu thang quá nhiều, cho nên cô vẫn hết sức nhàn nhã.

Cố Ninh và Hà Cảnh nhìn những sinh viên nói nói cười đi ngang qua, mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột, tâm tình bọn họ cũng theo đó mà khá hơn, giáo viên Đại học quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, thường xuyên tiếp xúc cùng những sinh viên với tinh thần phấn chấn bồng bột đó, giống như bản thân không bao giờ bị già đi. Cố Ninh nghĩ, qua một tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè, chờ đến tháng 9 khai giảng, cô sẽ đến trường xin nghỉ dạy để ở nhà dưỡng thai.

Sau tân hôn, tuần trăng mật trong mơ đương nhiên phải chậm trễ, hơn nữa còn là loại dời lại vô thời hạn. Buổi sáng sau khi Cố Ninh hết tết dạy, an vị ở trong văn phòng nghỉ ngơi, mỗi ngày đồ ăn do Hà Cảnh làm tốt rồi sẽ sai người đưa đến cho cô, giữa trưa bên ngoài quá nóng, Hà Cảnh không muốn Cố Ninh tới tới lui lui, người trong văn phòng cũng tỏ vẻ có thể hiểu được, dù sao cô cũng đang mang thai, cần phải được bồi bổ tốt một chút, tân hôn vốn dĩ nên như thế, ông xã đau bà xã nhà mình, thiên kinh địa nghĩa.

Buổi chiều sau khi dạy tiết cuối cùng, Cố Ninh mới vừa ra khỏi trường học, lập tức nhìn thấy xe của Hà Cảnh, hiện tại mỗi ngày Hà Cảnh đều đưa đón cô đi làm, anh nói rằng không yên tâm để cô chạy xe một mình qua đèn xanh đèn đỏ…

Cố Ninh từng kháng nghị qua, nhưng mà kháng nghị không có hiệu quả, kỳ thật Hà Cảnh đã lui một bước, lúc mới bắt đầu, Hà Cảnh còn muốn đưa Cố Ninh đến tận phòng học, anh muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy cô, anh nói trong trường học xe ra xe vào thường xuyên, nhiều nguy hiểm…

Đương nhiên, đề nghị của Hà Cảnh bị Cố Ninh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, chuyện gì đây, chỗ nào có thể suốt ngày vây quanh một thai phụ như vậy chứ?

Sau khi làm xong kiểm tra sức khỏe, Cố Ninh lại đến trường học, lớp dạy của cô chuyển từ tầng 7 xuống tầng 2, là do trường học chủ động điều động, điều động xong mới thông báo cho cô, Cố Ninh đương nhiên biết đây là Hà Cảnh ở bên trong nhúng tay vào, bất quá nếu ôm theo cái bụng bầu leo lên tầng 7, quả thật không phải chuyện dễ dàng đâu nha!

Hà Cảnh giúp Cố Ninh thắt dây an toàn, rồi hỏi:

– “Hôm nay em cảm thấy thế nào?”

– “Rất tốt ạ.”

Sau khi ăn cơm xong, Hà Cảnh nhận được điện thoại thì đi ra ngoài, Cố Ninh ngồi ở trong nhà nhàm chán, gọi Trương Giai Giai tới chơi, hai người cùng nhau đi dạo loanh quanh gần tiểu khu.

Trương Giai Giai nhìn bụng Cố Ninh, cười nói:

– “Hà Cảnh đối với cậu thật tốt a, khăng khăng một mực, cậu không biết đấy thôi, có bao nhiêu nữ đồng chí hâm mộ cậu lắm đấy.”

– “Chẳng lẽ mình đối với anh ấy không tốt sao?” Cố Ninh cười hỏi lại.

Trương Giai Giai sửng sốt một lát:

– “Các cậu rất xứng đôi.”

Xứng đôi, đây là câu mà gần đây Cố Ninh nghe thấy nhiều nhất, là câu nói hình dung hai người.

Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

– “Kỳ thật thế gian này chỗ nào không có người xứng lứa vừa đôi? Vì muốn cùng đối phương ở chung một chỗ mà dần dần thay đổi bản thân, từ từ gắn kết thì sẽ càng ngày càng xứng, nếu như mỗi ngày khắc khẩu, chỉ nghĩ tới bản thân, thì sẽ càng ngày càng không xứng. Không có một loại tình cảm nào là vĩnh viễn không thay đổi, còn phải xem đương sự cho đi như thế nào, khiến cho cảm giác càng ngày càng sâu đậm, hay là càng ngày càng tan rã.”

Trương Giai Giai nở nụ cười:

– “Cậu vẫn là người thông minh nhất, chuyện gì cũng có thể phá lệ thông suốt.”

Cố Ninh nhìn Trương Giai Giai, như có như không nói:

– “Nếu như cậu nguyện ý, cũng có thể nhìn thấu mà, không cần phải vì mình vẽ một vòng tròn như vậy.”

Trương Giai Giai giật mình, nửa ngày mới nói:

– “Mình biết.”

Nhưng biết thì có thể thế nào? Không chiếm được, không quên được, không bỏ xuống được. Người biết đạo lý thì rất nhiều, nhưng người chân chính có thể làm được theo đạo lý đó thì có mấy ai? Trên thế giới này, quá nhiều si nam oán nữ, xét đến cùng bất quá chỉ vì 3 chữ: KHÔNG CAM LÒNG.

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt:

– “Mình đã chuẩn bị tâm lý sống cùng anh ấy cả đời, cũng chuẩn bị xong tâm lý buông tay anh ấy, sau đó mình sẽ xoay người rời đi. Đời người, chưa đi đến cuối cùng, sao có thể khẳng định…”

– “Em vừa nói gì đó? Cái gì mà xoay người buông tay?” Một giọng nói suy sụp cắt đứt lời nói của Cố Ninh.

Hai người xoay người quay lại thì nhìn thấy ở phía sau là vẻ mặt oán giận của Hà Cảnh, không biết là người này đến đây từ lúc nào.

Thấy tình huống không ổn, Trương Giai Giai hạ quyết tâm bôi dầu vào lòng bàn chân:

– “Ninh Ninh, mình còn có việc, để Hà Cảnh cùng cậu tản bộ nhé! Mình về trước đây! Lần sau gặp!”

Sau khi Trương Giai Giai bỏ chạy mất dạng, Hà Cảnh nhìn Cố Ninh, vẻ mặt bi thương:

– “Vừa rồi em nói vậy là có ý gì?”

– “Em…”

– “Cái gì buông tay, anh cho em biết, em đừng nghĩ đến việc buông tay anh, mặc kệ thế nào, anh cũng sẽ không buông tay, em vẫn nên thừa dịp còn sớm, mau chết cái tâm này đi…!!! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Cố Ninh sửng sốt, biểu tình giờ phút này của Hà Cảnh, làm cho cô cảm thấy như là bản thân đã phạm phải sai lầm gì lớn lắm, quả thực là nghiệp chướng nặng nề:

– “Không có, em chỉ là…” Dừng một lát, Cố Ninh đưa tay sờ sờ đầu Hà Cảnh, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Em sẽ không buông tay trước đâu mà, em chỉ là… Nói như vậy mà thôi…”

Cố Ninh cảm thấy cảnh tượng này, sao mà giống như cô đang an ủi một sủng vật cao lớn quá vậy… Được rồi, thuận tay vuốt lông luôn cũng không tệ.

– “Như vậy còn nghe được.”

Hà Cảnh cũng không nhớ lâu, khoác lên tay Cố Ninh:

– “Lần sau không thể nói như vậy, bất kể là ngay trước mặt anh, hay là sau lưng anh, cho dù là vì an ủi người khác… Cũng không thể nói như vậy.”

– ” Được rồi, em biết rồi mà.”

Rốt cuộc Hà Cảnh cũng bật cười.

Hai người đi dọc theo tiểu khu hướng về phía trước, hoàng hôn buông xuống, giống như bao bọc bóng hình hai người đang đi song song trong một tầng ánh sáng hạnh phúc.

Đột nhiên, Hà Cảnh dừng lại, giống như vừa nhớ ra được điều gì đó, anh nói:

– “Ninh Ninh, kỳ thật có lẽ là trước đây rất lâu rồi, anh đã từng gặp em.”

Cố Ninh ngẩn ra, nghe Hà Cảnh tiếp tục nói:

– “Khi đó em còn đang học tiểu học, trường học tổ chức đến viện phúc lợi, anh nhìn thấy một mình em đứng ở nơi đó, sau đó anh đi qua nhìn bảng tên của em, trên đó viết Cố Ninh lớp 32, anh liền nhớ kỹ em , anh nhớ rõ giày thể thao em mang đặc biệt trắng, làn da em cũng rất trắng, tiếp đó lên cấp II, anh lại nhìn thấy em, em thường xuyên ở lại trường vào thứ 6, ngồi bên cửa sổ đọc sách hoặc làm bài tập, giày thể thao em mang trên chân vẫn đặc biệt trắng, trở nên càng đẹp mắt. Anh quan sát em thật lâu, cảm thấy cô gái nhỏ này sao lại làm cho người ta thích đến thế, sau đó, rốt cuộc anh cũng nhịn không được mà thổ lộ, vạn vạn thật không ngờ, hôm đó em hoàn toàn không có tới! Nhưng kỳ thật khi đó anh cũng không phải rất thất vọng. Lúc ấy anh chỉ muốn, đem chuyện mà anh thích em, nói cho em biết, bởi vì anh tin rằng, cuối cùng rồi chúng ta cùng sẽ ở bên nhau, cho nên nhất thời không nóng vội.”

Dừng một chút, Hà Cảnh tổng kết lại mọi chuyện, anh nói:

– “Nhìn xem, không phải anh đoán rất đúng sao?” Vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng một điểm cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Cố Ninh dừng bước, lúc còn học tiểu học, trường học của cô quả thật có tổ chức đi đến viện phúc lợi hai lần, chẳng qua thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô không còn nhớ nổi chi tiết nữa.

Cố Ninh nhướng nhướng mày:

– “Được a, thì ra anh đã sớm có mưu đồ.”

Hà Cảnh nhìn Cố Ninh, cất giọng ôn nhu nói:

– “Cám ơn em, Hà thái thái, có thể gặp được em thật tốt.”

Cố Ninh nhìn Hà Cảnh, thì thầm:

– “Em cũng vậy, em cảm thấy gặp được anh, em thật sự rất may mắn.”

Cái nhìn này, phảng phất đã trải qua rất nhiều năm. Mà giờ khắc này, cầm sắt hòa minh, năm tháng lặng trôi.