Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 46: Ôm nhau (5).





Lúc chạng vạng, Kiều Yến nhận được báo cáo hai tổ khác đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

13 người tiến hóa không thiếu một ai, tất cả đã được hộ tống an toàn đến thủ đô.

Đồ ăn còn bốc hơi nóng vừa được dọn lên bàn ăn, cửa lớn của Tứ Hợp Viện đã bị gõ ầm ầm.

Kẻ không muốn ăn cơm nhất, tức bản cương thi, là “người” đầu tiên ném đũa đứng lên.

Vừa mới mở cửa ra, có một người đã nhào về phía tui.

“Chị hai…Chị hai ơi ~~”

“Pằng” một tiếng, mặt đất dưới chân tóc vàng có thêm một vết đạn.

“Trượt tay.” Kiều Yến đặt cây súng lục còn bốc khói đen lên bàn ăn.

“Hu hu hu….” Tóc vàng uất ức đứng sang một bên.

Tốt xấu gì người ta cũng là người quan trọng của quốc gia mà?

“Ăn cơm?” Tui nghiêng đầu hỏi.

“Oa~ cơm nhà chị hai nhất định phải ăn!” Hai mắt tóc vàng phát sáng, gật mạnh đầu.

Cùng ngồi xuống bàn ăn, tóc vàng lại gào thét: “Chị hai! Mấy thứ này đủ cho chị ăn sao?! Tới nhà em đi, đảm bảo cho chị ăn no!!”

Kiều Yến “hừ”’ một tiếng.

“…Rất ngon, rất khỏe…” Tóc vàng rụt vai.

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tốc độ ăn cơm của tóc vàng là nhanh nhất trong ba người, không bao lâu chén của cậu ta đã thấy đáy.

“Thêm chén nữa không?” Kiều Úc hỏi.

“Được…A không! Em không phải tới đây để ăn cơm!!” 

Tóc vàng lại bắt đầu ồn ào. dien~dan~Le~Quy~Don

“Tôi cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của cậu.” Kiều Yến bình tĩnh thong thả múc canh.

“Chị hai ơi! Chị hai à! Em tới mời chị tham gia PARTY sinh nhật em vào tối mai!”

“Cái gì…?”

“Là tiệc chúc mừng ngày em được sinh ra! Chị hai cũng đến nha! Đến nha đến nha! Lễ phục gì đó em chuẩn bị hết rồi, chị cứ tới tay không là được! Khẳng định là vô cùng thích hợp! Oa, em chờ không nổi nữa rồi…”

Bên miệng tóc vàng đang bị “hoang tưởng” nặng còn có một “giọt nước” lấp lánh.

Vì thế…

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám để Hách Hách mặc kiểu quần áo kỳ quái gì đó…”

“Không có đâu, không có mà, chắc chắn sẽ vô cùng hợp luôn!”

“Hách Hách, muốn mặc không? Không thích thì chúng ta không cần đổi.”

“Đừng mà, chị hai đổi đi… đừng nghe anh ta nói…”

Cách một tấm màn, tui đứng trong phòng thử đồ nhìn mình trong gương, rất nghi ngờ mặc cái thứ này với không mặc có gì khác nhau?”

Được rồi, đã mặc rồi thì cứ mặc đi, tui kéo rèm bước ra.

“Quá tuyệt vời, quá đẹp… Chị hai, chị có dáng người ma quỷ thiệt mà!!!”

Kiều Yến che mũi, mặt đỏ hồng, liên tục đá lên người tóc vàng: “Đổi ngay! Hách Hách nhanh thay lại đi!”

“Có nhầm không! Ren đang là mốt bây giờ đó… Ây da.. em sai rồi… em sai rồi… Em xin lỗi, em xin lỗi mà!! Hu hu hu hu hu còn một bộ, em không đùa đâu mà… Hách Hách thay bộ kia đi…”

“Không đổi! Chúng ta đi!”

“Hu hu hu hu, em biết sai thật rồi mà, tin em đi! Bộ này chắc chắn là đẹp hút hồn! Đừng đi… Đừng đi mà…”

Vì thế….

“Cô bé, da của con tốt quá, vừa trắng vừa mịn, người cũng đẹp như vậy, hèn gì thiếu gia lại thích…” Một dì hơn 30 tuổi đang búi tóc cho tui.

“Hách Hách, không sao chứ?” Kiều Yến đi tới đi lui ngoài tấm màn.

“Anh có thôi đi không! dien~dan~Le~Quy~Don Chỉ là làm tóc cho Hách Hách thôi mà, anh đi tới đi lui làm ông đây chóng mặt quá…” Tóc vàng tức tối.

“Hách Hách, hay em búi tóc cho chị?”

“…Xin anh đó, anh ở yên một chút đi được không?”

Lập trường của Kiều Yến và tóc vàng hoàn toàn đối lập nhau.

“Còn nữa, ông đây đâu có mời anh đâu, anh đi theo làm gì?! Ăn chực hả?!”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không thể để Hách Hách đi một mình.”

“Hách Hách không phải con nít! Anh dựa vào cái gì mà xem chị ấy như thú cưng?”

Thú cưng? Kiều Yến mới là thú cưng của tui mà.

“Không cần cậu lo.” Kiều Yến lạnh giọng.

“Tôi không thèm để ý tới anh, tôi lo cho chị hai thôi…”

“Hách Hách cũng không cần cậu lo.”

“Anh…”

“Đừng cãi nữa mà đừng cãi nữa, cô bé đã chuẩn bị xong rồi.” Dì vừa cười vừa vén màn lên, nắm tay chuẩn bị dắt tui ra ngoài lại “a” một tiếng: “Con bị bệnh à? Sao tay con lạnh vậy cô bé…”

“Để tôi.” Kiều Yến nhanh chóng kéo tay tui lại, dẫn tui ra khỏi phòng thử đồ có ánh sáng mờ ảo.

“Ở đây, ở đây có tường kính nè…” Tóc vàng nói.

Ánh sáng chói mắt ập tới khiến tui phải nheo mắt lại theo bản năng.

“Chị hai… đêm nay bảo đảm không ai đẹp hơn chị rồi….” Tóc vàng ngơ ngẩn nói.

Tui mở mắt ra, nhìn mình trong gương.

“Lễ phục với những hạt châu màu sâm banh kết hợp với màu da của chị hai đúng là đẹp chết người mà, em còn chọn riêng cho chị kiểu cổ đan chéo này đó nha… Xương quai xanh của chị hai gợi cảm quá đi…. Phạm quy rồi phạm quy rồi, lấp la lấp lánh, trái tim em sắp nổ tung rồi…” Tóc vàng ôm ngực than thở.

“…” Kiều Yến vội ho miệng tiếng, nghiêng mặt đi, nhưng tui vẫn thấy được vành tai nhóc hồng hồng.

Sao vậy?

Tui nhìn mình trong gương, không nói nên lời.

Tại sao… lại cho tui mặc bộ đồ có màu như c*t vậy…

Đây là cái gì… Bản cương thi đắc tội với ai ư…

“Ui chà, chị hai, chị cũng bị mình mê hoặc rồi sao?”

“Ánh mắt của ông đây quả là thiên hạ đệ nhất mà, moa hahahahaah...”

Tóc của tui…bị uốn cong rồi…

Thấy ghét…

Dù sao thì cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, buổi party của tóc vàng cũng bắt đầu.

Trong sân lớn lộ thiên, người mặc trang phục rực rỡ ngày càng nhiều, không biết bình thường mấy người này giấu ở đâu, vừa có dịp là tất cả sáng bừng lên, tui còn tưởng thủ đô chỉ toàn là dân chạy nạn…

“Chị xem, người của quân đội ở chỗ đó, đoàn người trao đổi của hai nước cũng ở bên kia.” Tóc vàng chỉ vào một đám người ở trung tâm, nói với bọn tui.

“Thiếu úy Kiều!”

Trương Thanh Thịnh đang cầm ly rượu đứng trong đám người vẫy tay với bọn tui.

“Em không qua đâu, mắc công lại bị mắng.” Tóc vàng lè lưỡi, chạy nhanh như một làn khói.

“Đoàn trưởng Lý, đây là Thiếu úy Kiều của chúng tôi, là cấp dưới tâm đắc của tôi.” Trương Thanh Thịnh cười nói với người đàn ông trung niên đứng bên cạnh.

“Cậu là Kiều Yến? Còn trẻ mà đã rất nổi tiếng rồi nha.” Đoàn trưởng Lý đánh giá Kiều Yến, cười hài lòng, khen.

“Cô bé bên cạnh cậu ta là đồng chí Hách Hách.”

“Là cô? Cô bé đã đánh bại Truy Tung Giả đây ư?” Ánh mắt đoàn trưởng Lý đầy vẻ ngờ vực. “Tuy tôi đã sớm nghe nói nhưng cô vẫn làm tôi bất ngờ, đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài… Những người tuổi trẻ tài cao càng ngày càng nhiều, mấy lão già như chúng ta chuẩn bị thoái ẩn đi thôi.”

“Đoàn trưởng Lý còn có thể cống hiến cho đất nước vài chục năm nữa mà, giờ nhắc đến chuyện thoái ẩn gì chứ!” Trương Thanh Thịnh cười ha ha nói.

“Giữ vũ khí bí mật để dùng lúc cuối cùng, Thiếu úy Kiều, cậu theo tôi trước đi.” Đoàn trưởng Lý cười cười, đi về phía đoàn trao đổi của hai nước kia.

“Asakura tiên sinh, Park tiên sinh, chào buổi tối.” Đoàn trưởng Lý giơ ly rượu lên, sâm banh màu vàng dập dàn trong màn đêm.

“Lý tiên sinh, chào buổi tối.” Asakura tiên sinh ăn mặc kỹ lưỡng chào đoàn trưởng Lý.

Ồ, người Nhật Bản ai cũng khiêm tốn vậy sao?

“Ờ.” Park tiên sinh “hừ” một tiếng bằng lỗ mũi, ngoác mồm tỏ vẻ đã chào đoàn trưởng Lý.

“Đây là Thiếu úy Kiều trong đoàn chúng tôi, vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đón 13 người tiến hóa về thủ đô, thời gian có hơi cấp bách.”

dien~dan~Le~Quy~Don Sắc mặt Park tiên sinh lập tức thay đổi, Asakura tiên sinh thì ngược lại, ông ta lập tức lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng quý quốc! Hiện tại quý quốc đã trở thành quốc gia có nhiều người tiến hóa nhất châu Á, tôi xin đại biểu Nhật Bản gửi lời chúc mừng chân thành nhất!”

“Không thể nào! Khẳng định là họ vượt biên từ Đại Hàn Dân Quốc qua…”

“Ngại quá, ngài có thể nói tiếng Trung không?” Đoàn trưởng Lý đen mặt hỏi Park tiên sinh.

Tui nhìn Kiều Yến, nhóc cũng không có phản ứng.

Mọi người nghe không hiểu à?

“Tôi! Tiếng Trung, không tốt!” Miễn cưỡng nói xong nửa câu tiếng Trung, Park tiên sinh lại chuyển sang tiếng mẹ đẻ của ông ta: “Những người Trung Quốc thấp hèn này không thể nào vượt qua Đại Hàn Dân Quốc được, chắn chắn là gạt người rồi.”

“Ông, mới thấp hèn. Cả họ nhà ông, đều thấp hèn.” Tui nói.

Tầm mắt của mấy người bên cạnh tập trung hết về phía tui, mặt Asakura tiên sinh đầy vẻ bất ngờ, vẻ nặt của Park tiên sinh thì như ăn phải phân: “Cô, nói cái gì!”

“Ân cần hỏi thăm tổ tiên nhà ông.” Tui nghiêng đầu nhìn ông ta.

“Cô..!! Hừ! Đây là đạo đãi khách của Trung Quốc mấy người à!” Park tiên sinh mặc kệ đám người vọn tui, hầm hừ quay đầu đi mất.

“Vị tiểu thư đây, hình như cô rất giỏi tiếng Hàn à?” Asakura tiên sinh cười với tui.

Tui lắc đầu.

“Thật là khiêm tốn.” Asakura tiên sinh nói với đoàn trưởng Lý: “Bây giờ không còn nhiều người trẻ tuổi như vậy nữa.”

Đoàn trưởng Lý rõ ràng cũng cảm thấy ngoài ý muốn: “Cô còn có thể nói tiếng Hàn?”

Cái này gọi là tiếng Hàn? Tui biết nha.

Tui còn biết nhiều lắm, vô cùng đắc ý, tui bắt đầu dựa vào trí nhớ của mình mà thao thao bất tuyệt.

“Cô ấy… đã nói bao nhiêu thứ tiếng rồi?” Mặt đoàn trưởng Lý đầy kinh ngạc.

“Amaterasu (*) tôn kính…Tôi đã nghe ít nhất là 13 loại ngôn ngữ khác nhau rồi, vị tiểu thư này là thiên tài ngôn ngữ đó!”

Amaterasu (*) (Thiên Chiếu Đại Thần): là một vị thần quan trọng trong thần thoại và Thần Đạo Nhật Bản. Amaterasu không chỉ được coi là vị thần của mặt trời, mà còn là vị thần của vũ trụ. Tên gọi Amaterasu có nguồn gốc từ cụm từ amateru, mang ý nghĩa "toả sáng trên thiên đường." Ý nghĩa của toàn bộ tên gọi của nữ thần này, Amaterasu-ōmikami, là "vị kami (thần) vĩ đại uy nghi toả sáng trên thiên đường".[N 1] Theo Kojiki và Nihon Shoki trong thần thoại Nhật Bản, các Thiên hoàng Nhật Bản được coi là hậu duệ trực tiếp của Amaterasu. Bà được sinh ra từ mắt trái của Izanagi khi ông đang tẩy uế trong một dòng sông và tiếp tục trở thành chủ nhân của Cao Thiên Nguyên (Takamagahara). [Theo Wikipedia]

Vẻ mặt đoàn trưởng Lý vô cùng phức tạp, hiển nhiên nhất thời ông ấy không thể liên kết hai vấn đề thiên tài ngôn ngữ và vũ khí bí mật lại với nhau.

Tui đang đắc ý thì chuyển mắt nhìn sắc mặt Kiều Yến, tôi lại thấy mình làm nhóc mất hứng nữa rồi…