Cuộc Sống Thần Hào

Chương 75: 75: Bỏ Ra Chút Tiền Dò Đường






Lúc Ken về tới nhà cũng đã hơn 11h đêm, vừa mở cửa ra thì Big đã chạy nhào vào lòng Ken.

Không uổng danh là con của chú chó to lớn nhất thế giới, Big càng ngày càng lớn, Ken đoán chỉ nuôi thêm vài tháng thôi thì Big đứng lên đã có thể cao bằng Ken rồi.

"Đúng là không đâu thoải mái bằng ở đây" Ken ngã lưng lên ghế sofa thoải mái kêu lên.

Hiện tại Ken có tổng cộng ba căn nhà, một căn ở Anh, một căn ở Berry Hills tại Mỹ và một căn mới mua cho Suzy, hai căn kia đều thuộc tầm top tại khu vực đó, so sánh với căn biệt thự ở Mỹ của Ken thậm chí còn có phần vượt trội hơn nhưng không cho Ken được cảm giác thoải mái như ở đây, ở căn biệt thự này Ken mới cảm giác được mình thực sự thoải mái.

"Không biết Sean kiếm xe tới đâu rồi" Ken vừa đi dạo garage xe của mình vừa ngẫm nghĩ.

Từ hôm Ken nhờ Sean kiếm xe cho mình tới đây cũng đã khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy hồi đáp gì.

Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 11h đêm, Ken đành bỏ qua ý định gọi điện cho Sean, mặc dù khá chắc Ken gọi giờ nào Sean cũng sẽ nghe máy nhưng dù sao cũng không gấp, không đáng để làm phiền Sean.

Chắc vì hôm nay trên máy bay đã ngủ khá nhiều, lăn lộn gần nữa tiếng đồng hồ trên giường Ken vẫn chưa thể ngủ được.


"Hay là đi dạo một vòng rồi về ngủ?" Ken thầm nghĩ, cũng lâu rồi Ken chưa ra đường vào ban đêm.

Hồi lúc còn làm việc lập trình viên IT, buổi tối Ken thường xuyên ra ngoài xem như một cách giảm stress.

Vì cũng chỉ ngồi trên xe dạo một vòng nên Ken cũng chẳng thay đồ gì, mặc luôn bộ đồ bộ leo lên xe.

Người chơi siêu xe cũng có nổi khổ riêng, Ken ngẫm nghĩ mãi chưa biết mình nên chọn chiếc nào để lái đi, nhìn chiếc nào cũng thấy thích, đây là Ken chỉ sở hữu 6 chiếc, không biết tới lúc lấp đầy cái garage này sẽ ra sao đây.

"Thôi thì chiếc nào gần nhất chọn chiếc đó" Nói xong Ken leo lên chiếc Lamborghini Sian rồi lăn bánh khỏi căn biệt thự của mình.

Ken có sở thích rất đơn giản, chỉ ngồi trên xe chạy vòng vòng ngắm nhìn cảnh phố về đêm thôi, sau một lát chạy xe trong vô định thì Ken tới bãi biển Venice, nơi này ban ngày rất nhiều khách du lịch nhưng ban đêm lại hơi vắng vẻ.

Ghé một điểm bán thức ăn nhanh ven đường, Ken mua một phần hot dog cùng với một ly nước rồi đi dạo ra biển ngồi.

Ban đêm không quá đông người, không khí xung quanh lại mát mẻ, Ken cứ ngồi tận hưởng như vậy mãi một lúc rồi mới quyết định đứng dậy ra về.

"Chú có tâm sự gì à?" Ken hỏi người đàn ông trung niên đang ngồi trên bãi cát.

Lúc đứng dậy định ra về thì Ken vô tình thấy người đàn ông này, từ lúc Ken mới tới thì người đàn ông đã ngồi ở đây, dưới chân có vài lon bia, Ken bỗng nhiên nổi hứng tới bắt chuyện.

"Có chút chuyện buồn, ra đây giải khuây một chút" Người đàn ông làm động tác mời với Ken, đưa sang một lon bia rồi nói.

Ken cũng tự nhiên mở lon bia ra uống luôn, với tửu lượng của Ken thì chỉ vài lon bia này cũng không cần phải lo gì, cùng lắm thì xíu kêu Job lái xe về cũng được.

"Nếu là chuyện có thể nói thì chú cứ tâm sự với con, lon bia này coi như là phí con ngồi đây nghe chú tâm sự"
Ken cụng lon cùng người đàn ông, uống một ngụm lớn rồi nói.

Ken cũng không hiểu tại sao mình lại ngồi nói chuyện với người đàn ông này, với tính cách hằng ngày của Ken thì khả năng cao sẽ mặc kệ lên xe ra về, không hiểu sao lại quyết định ngồi đây nói chuyện.


"Cũng không có gì to tát lắm, công việc của chú gặp mặt ít khó khăn"
Có lẽ do tác dụng của vài lon bia đã uống trước đã, người đàn ông trung niên quyết định tâm sự với Ken, cũng có khả năng người đàn ông này đang thực sự cần một người tâm sự.

Sau một lúc nói chuyện thì Ken cũng nắm được đại khái câu chuyện của người đàn ông.

Ông chú này tên là Srim, là một kỹ sư công nghệ, lúc trước đã có một thời gian làm việc cho google nhưng sau đó quyết định nghỉ việc để theo đuổi đam mê của mình.

"Chú đã dồn hết tiền tích góp của mình vào nghiên cứu lần này, kể cả ngồi nhà của hai vợ chồng cũng quyết định bán đi để lấy tiền đầu tư vào dự án nhưng tới hiện tại tiền thì hết sạch, vợ cũng vì quyết định đó mà bỏ đi nhưng việc nghiên cứu của chú vẫn chưa đưa ra được sản phẩm thực tế"
"Vậy sao chủ không đi kêu gọi đầu tư thử?" Ken thắc mắc hỏi.

"Chú thử rồi, nhưng những dự án nghiên cứu chip như một cái động hút tiền không đấy, đã vậy khả năng có thể thành công cũng không cao, người ta không thấy được khả năng hồi vốn nên không ai đồng ý đầu tư cho chú cả"
"Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chú phải dẹp bỏ mộng tưởng của mình sang một bên, lại trở về làm một tên nhân viên làm công ăn lương thôi"
Srim nói xong rồi uống một ngụm bia, thở dài một hơi rồi nhìn về phía biển xa xăm.

"Dự án của chú cần bao nhiêu tiền?" Ken hứng thú hỏi Srim.

"Ít nhất cũng phải 10 triệu USD thì mới xong giai đoạn hiện tại, nếu lúc đó thành công thì vẫn cần tiếp tục đầu nhập thêm tiền nữa"
Srim vô tư trả lời, chỉ coi như là Ken tò mò nên hỏi thôi nhưng câu nói tiếp theo của Ken khiến Srim như đứng hình.

"Chú cầm danh thiếp của con ngày mai đến địa chỉ này gặp Steven rồi trình bày dự án của chú với anh ta, nếu như chú thành công thuyết phục được Steven thì con sẽ đầu tư cho chú"

Nói xong cũng không chờ Srim phản ứng lại, Ken lên xe rồi lái thẳng về nhà.

Trong quá trình nói chuyện thì Ken nhận ra Srim là một nhân tài hiếm có, thời kỳ làm việc tại google đã có chức vị rất cao, người không có năng lực không thể leo lên tới chức vị đó được, vã lại từ cách Srim nói chuyện Ken nhận ra đây là một người đàn ông rất có quyết tâm, Ken không nỡ nhìn một nhân tài như vậy bị bào mòn đi nhuệ khí của mình.

Vã lại Ken cũng chưa quyết định sẽ đầu tư cho Srim, bước đầu Srim phải thành công cho thấy dự án này có tiềm năng, thuyết phục được Steven đã.

Ngành công nghệ chip là một ngành cực kì lớn, không có bất cứ tập đoàn nào có thể ăn hết miếng bánh này, nếu như Srim thực sự làm nên được một thứ gì đó bất ngờ thì Ken sẽ thành công được chia một miếng trong miếng bánh khổng lồ.

Mặc dù khả năng Srim nghiên cứu ra một thứ gì đó vượt trội là rất thấp nhưng chỉ với 10 triệu USD coi như dò đường thì đối với Ken chả là gì cả, không thành công thì mất 10 triệu USD, thành công thì lại mang về cho mình một công ty tỷ đô, ngại gì mà không thử.

Ken nghĩ lại một việc, từ lúc mình không ngủ được, mơ hồ đi vòng vòng lại tới bãi biển rồi lại gặp Srim, phải nói là mình với Scrim rất có duyên.

"Mong rằng Srim sẽ mang lại cho mình được thứ gì đó bất ngờ" Ken nằm trên giường rồi thầm nghĩ, chỉ vài phút sau tiếng ngáy như máy cày của Ken đã vang lên khắp căn phòng.