Cuộc Sống Tại Triều Thanh

Chương 58: Đến nơi




Mùng một tháng năm, năm Khang Hi thứ 49, Hoàng Thái tử Dận Nhưng, Hoàng tứ tử Ung Thân vương Dận Chân, Hoàng thất tử Thuần Quận vương Dận Hữu, Hoàng bát tử Bối Lặc Dận Tự, Hoàng thập ngũ tử Dận Ngu, Hoàng thập lục tử Dận Lộc, từ Sướng Xuân Viên lên đường, theo Khang Hi Đế tuần du tái ngoại.

Ngày hôm đó, vừa qua khỏi giờ Dần, Tuệ Châu đã thu xếp xong, dặn dò Trương ma ma vài lời,sau đó lại cẩn thận dặn dò Nguyệt Hà Hạ Mai cẩn thận chú ý hành vi xử sự liền dẫn Tố Tâm tới chính viện.

Bước vào phòng chính, Tuệ Châu liền tới hành lễ thỉnh an với đám người Ô Lạt Na Lạp thị, lại cúi đầu ngồi nghe các nàng răn dạy đủ thứ một hồi. Mãi đến giờ Mão, âm thanh hàn huyên bên trong phòng mới dừng lại, nàng ngồi lên xe ngựa có đánh dấu phủ Ung Thân vương, đi đến Sướng Xuân Viên, gia nhập đoàn thánh giá tuần du hải ngoại của Khang Hi Đế, cùng nhau chầm chậm tiến về hành cung Nhiệt Hà.

Tuệ Châu ngồi trên chiếc xe ngựa hoa lệ, đáy lòng đầy kích động khó nén nổi hưng phấn. Nhìn qua chiếc cửa sổ chạm khắc hoa lan, có thể nhìn thấy rất đông người đang vây quanh, nghe thấy họ hô vang vạn tuế vạn tuế. Giờ khắc này, cả thể xác lẫn linh hồn của Tuệ Châu mới mãnh liệt nhận ra, thân nàng đang ở triều Thanh ba trăm năm trước, thân đang ở nơi đỉnh cao tập trung mọi quyền lực phong kiến trong xã hội.

Tuệ Châu khiếp sợ lấy tay che miệng, để phòng ngừa tiếng kinh hô không thoát ra ngoài; Một tay bấu lên cửa sổ, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Trên con đường mang phong vị cổ xưa bên cạnh, tất cả quan binh đều mang đồng phục nhà Thanh đứng sừng sững phía sau, tất cả mọi người, từ đầu đường đến cuối ngõ, đều hò reo hoan hô, tranh nhau chiêm ngưỡng, thành kính quỳ lạy. Tuệ Châu vốn đã sống bình thản 40 năm từ kiếp trước cho đến kiếp này, giời lại thấy kinh ngạc, là cái gì đã ràng buộc tư tưởng họ khiến họ thành kính, ngu ngốc trung thành đến mức này. Nhưng ngay khi Tuệ Châu đang liên tục thầm than thở, mãi đắm chìm trong những rung động ấy, thì bất chợt bị một giọng nói lạnh lùng kéo về với thực tại.

Dận Chân khoát chiếc áo lông cừu màu xanh xám, cưỡi trên lưng một con ngựa màu hạt dẻ, khuôn mặt âm trầm, nhíu chặt mày rậm, thấp giọng trách mắng: “Còn không buông rèm xuống, dám xuất đầu lộ diện, xem ra bình thường là ta đối với nàng quá tốt rồi.” Tuệ Châu ngẩn ra, không biết mình làm sai chỗ nào nên hơi ngây ngốc, sững sờ nhìn vào hai mắt chứa đầy nộ khí của Dận Chân, một lát sau mới lấy lại tinh thần, buông rèm xuống, giọng nói cấp bách: “Gia, tỳ thiếp biết tội.” Dận Chân hừ lạnh nói: “Ta không muốn làm tổn hại tới thể diện trong phủ.”

Tuệ Châu nghe thấy tiếng vó ngựa “cộc cộc”, biết là Dận Chân đã rời đi, mới sờ lên ngực ảo não nói: “Làm sao lại quên mất có một tên ôn thần đang ở cạnh đó chứ.” Tố Tâm an ủi: “Chủ tử, Gia chỉ tùy tiện nói mấy câu thôi, ngài đừng để ý. À, buổi sáng chủ tử vẫn chưa ăn điểm tâm, giờ ăn một chút để lót dạ nhé.” Tuệ Châu nghe xong cũng thấy hơi đói bụng, vậy là gật đầu cười nói: “Ta hơi đói bụng, ăn một chút cũng được.”

Tố Tâm thấy Tuệ Châu không đến nổi mất hứng, liền bỏ qua, mở hộp gỗ tử đàn sơn son ra, lấy một đĩa bánh ngọt bảy màu, một đĩa mứt đào tươi, một đĩa quất ngâm mật ong bày lên chiếc bàn nhỏ, lại đổ thêm trà hạnh nhân trong túi nước bên cạnh đến non nửa cái bát to, đưa cho Tuệ Châu nói:“Chủ tử, cái này đều do Hạ Mai làm cho ngài để ăn vặt dọc đường. Ăn một chút để không phải buồn chán khi đi trên đường.” Tuệ Châu nhấp một ngụm trà hạnh nhân, đặt cái bát to vào chỗ hõm trên bàn, lấy một khối bánh ngọt bảy màu cắn một miếng, cười nói: “Vẫn là Hạ Mai chu đáo, không vô tầm như nha đầu Nguyệt Hà kia.” Tuệ Châu nói xong lại ăn thêm mấy miếng, bắt đầu cùng Tố Tâm nói chuyện phiếm, cười nói dọc đường để xua đi cơn buồn chán.

Ngày thứ nhất sau khi bị quở trách, xuyên suốt cuộc hành trình, trừ mỗi khi bắt buộc phải xuống xe ngựa, thì Tuệ Châu đều thành thật an phận ngồi yên trong xe. Cũng may xe ngựa của Tuệ Châu đã được làm rộng ra, có thêm một cái giường và một cái bàn nhỏ, còn có ít sách và kim khâu để giải trí, nên nàng thấy cũng không khó khắn lắm. Sau ngày đầu tiên Dận Chân quở mắng nàng thì chàng luôn đối xử lạnh lùng với nàng. Trái lại Tuệ Châu lại nhẹ nhàng thở phào, không vì cái gì khác, từ sau khi nàng nhìn thấy bách tính thành kính quỳ lạy hoàng thất như vậy, Tuệ Châu mới thật sự cảm nhận được tôn ti trật tự thứ bậc của nàng trong thời buổi này. Cho nên mỗi đêm khi cắm trại, Tuệ Châu luôn cung kính hầu hạ Dận Chân, không vì mấy năm nay sống an nhàn đã quen mà quên mất bổn phận của mình.

Tuệ Châu cứ như vậy liên tục ngồi trong xe hơn mười ngày, giờ đây nàng cảm thấy xương cốt như muốn rã ra thành từng mảnh, cuối cùng đến ngày mười ba tháng năm đã tới hành cung Nhiệt Hà. Giờ Thìn ngày hôm đó, xe ngựa của Tuệ Châu mới ó thể dừng lại. Lúc mới khởi hành thì Tuệ Châu cảm thấy rất hưng phấn nhưng giờ thì chỉ cảm thấy người rã rời. Giống như lúc này, Tuệ Châu đang nửa dựa vào cái giường trên xe ngựa, mơ mơ màng màng thiếp đi, lúc xe ngựa vừa mới dừng lại, nàng liền nghe thấy bên ngoài xe truyền đến tiếng ồn ào dọn đồ cùng tiếng gõ cửa cộc cộc.

Tuệ Châu xoa xoa mắt, cau mày nói: “Ai vậy?” Nghe thấy giọng nói giống như Tiểu Lộc Tử: “Bẩm Cách Cách, nô tài là Tiểu Lộc Tử, nhận mệnh Gia tới giúp Cách Cách.” Nháy mắt Tuệ Châu đã tỉnh, cùng liếc Tố Tâm một cái rồi cười nói: “Làm phiền Lộc công công rồi.” Nàng vừa dứt lời, Tố Tâm đã tiến lên mở cửa gỗ. Tuệ Châu biết đã tới hành cung Nhiệt Hà nên sau đó cùng Tố Tâm mở rộng cửa đi ra ngoài.

Tiểu Lộc Tử dập đầu với Tuệ Châu một cái, khom người cười nói: “Cách Cách, trên đường vất vả, đã tới hành cung Nhiệt hà. Hiện tại Gia đang bồi thánh giá, không thể phân thân nổi, lại lo Cách Cách lần đầu đến đây có chút không quen, nên phái nô tài tới hầu hạ Cách Cách.” Tuệ Châu nâng Tiểu Lộc Tử dậy, cười nói: “Làm phiền rồi, ta mới tới đây nên không rõ quy củ, mà đây cũng là nơi ở của Vạn Tuế Gia, cho nên xin Lộc công công chỉ bảo nhiều hơn.” Tiểu Lộc Tử nghe xong vội sợ hãi, trả lời:“Cách Cách nói gì vậy, không phải làm khó nô tài sao.” Tiểu Lộc Tử nói xong lại thấy mặt Tuệ Châu hơi uể oải, liền tránh sang một bên, cười nói: “Dọc đường hẳn Cách Cách rất mệt, nô tài đã sai người chuẩn bị hành lý, Cách Cách chỉ cần chọn phòng ngủ rồi đi nghỉ ngơi thôi.”

Ngồi xe ngựa hơn mười ngày đường, quả thật Tuệ Châu rất mệt mỏi, nàng không nhiều lời trực tiếp gật đầu đáp ứng, đi theo Tiểu Lộc Tử gần nửa canh giờ, mới dừng lại ở một sân viện khác xa so với kinh thành phồn hoa. Tuệ Châu nhìn qua một cái, khung cảnh trong viện nền nã trang trọng, từ tường rào tới chỗ ở đều là gạch xanh ngói tro, dựng bằng gỗ thô.

Tiểu Lộc Tử cười nói: “Cách Cách, phía sau mấy cái này là chỗ của ngài.” Tiểu Lộc Tử nói xong liền đi trước bước vào nội viện, dẫn Tuệ Châu tới thẳng phòng chính, sau đó mới cho hai nhà hoàn và ba tên thái giám lui xuống, thấy mặt Tuệ Châu tỏ vẻ nghi vấn, mới giải thích nói: “Bên trong hành cung, Gia chỉ có một vị chủ tử là Cách Cách, cho nên Cách Cách và Gia đều ăn uống sinh hoạt thường ngày cùng nhau.”

Tuệ Châu thấy mặt Tiểu Lộc Tử cười như có thâm ý khác còn mặt Tố Tâm cũng tràn đầy ngạc nhiên, nàng hơi mất tự nhiên, hồi lau sau mới lên tiếng: “Ta thấy nơi này cũng được, may mà có Lộc công công chuẩn bị chu đáo. À, Gia còn phân phó gì nữa không?” Tiểu Lộc Tử hiểu ý Tuệ Châu, vậy là dập đầu một cái cười theo nói: “Buổi chiều Gia phải bồi Vạn Tuế Gia dùng bữa, đại khái qua canh một ngày hôm sau mới có thể trở về. Cách Cách trước cứ nghỉ ngơi đi, buổi chiều nô tài sẽ đưa thức ăn tới. Trong nội viện còn có hai đại nha hoàn, ba nha đầu thô sử, ba tiểu thái giám, một ma ma hầu hạ Cách Cách. Đáng lẽ hôm nay phải để bọn họ đến thỉnh an Cách Cách, nhưng nô tài nghĩ Cách Cách đi xe cũng mệt mỏi, đã an bài bọn họ chờ bên ngoài, Cách Cách nhìn xem...?”

Tuệ Châu thầm nghĩ, Tiểu Lộc Tử quả nhiên là người có năng lực, nàng cười nói: “Lộc công công an bài rất chu toàn, vậy để ngày mai ta gặp bọn họ, giờ ta thấy hơi mệt mỏi.” Tuệ Châu nói xong liền liếc Tố Tâm, Tố Tâm hiểu ý, vội đưa cho Tiểu Lộc Tử một cái hầu bao nhỏ, Tiểu Lộc Tử nhận hầu bao cười cười rồi lui ra.

Sau khi Tuệ Châu thấy Tiểu Lộc Tử lui ra, mới nhìn khắp phòng một lượt. Căn nhà có ba gian một sáng hai tối, gian ở giữa là phòng chính, gian nàng đang đứng là phòng ngủ, còn căn phòng tối bên trái phòng chính là thư phòng. Tuệ Châu nhìn bài trí trong phòng, cũng không khác mấy với phòng của nàng trong phủ Ung Thân vương, chỉ là xa hoa hơn một chút, còn có thêm hai cánh cửa sổ lớn bằng gỗ khắc hoa. Ngoài cửa số chính là một cái hồ lớn, trên hồ còn có đình nghỉ mát, có cây cầu bắc ngang qua, hai bên bờ là hàng cây râm mát, tạo cảm giác quanh co uốn lượn thích thú, thanh tú đẹp đẽ. Xem ra vào mù hè mà ở trong căn phòng này, chắc hẳn rất thoải mái dễ chịu.

Trong khi Tuệ Châu đang nhìn ngắm quanh nhà, lại có một nha hoàn xinh đẹp tiến đến quỳ an hành lễ nói: “Bẩm chủ tử, nước nóng mà Lộc công công phân phó cho chủ tử đã chuẩn bị xong, xin chủ tử di giá đến phòng bên cạnh rửa mặt tắm rửa.” Tuệ Châu không ngờ tới Tiểu Lộc Tử lại dụng tâm đến vậy, không hổ là người bên cạnh Dận Chân.

Sau đó, Tuệ Châu cũng tiếp nhận ý tốt của Tiểu Lộc Tử, đi tới phòng bên cạnh tắm rửa, thong thả thay quần áo tẩy trừ thân thể, sau lại ăn thêm mấy miếng bánh ngọt mới để Tố Tâm hầu hạ, trong căn phòng ngủ lịch sự tao nhã này nàng bắt đầu mê mệt ngủ say.