Dận Chân thấy Tuệ Châu tiến lên muốn quỳ gối hành lễ, ngăn cản nói: “Chân ngươi có vết thương, không cần hành lễ.”
Tuệ Châu thấp giọng nói: “Tạ Gia.”.
Dận Chân dường như ngừng lại, nhẹ gật đầu ra hiệu cho Tuệ Châu, sau đó một mình đi vào phòng.
Một lát sau, Tuệ Châu được Tố Tâm dìu về phòng. Vừa vào nhà, đã thấy Dận Chân nhàn nhã ngồi trước án kỷ tùy tiện cầm một quyển sách lật xem,
đồng thời phân phó Tiểu Lộc Tử đứng bên cạnh: “Ngươi đi đem đống công
văn sổ sách trong thư phòng tới đây, ta muốn xem một chút. Còn nữa sáng
mai ta sẽ ở lại đây dùng cơm, rồi mới lâm triều. À, nhớ kỹ, chớ quên
thông báo cho Phúc Tấn một tiếng.”
Tiểu Lộc Tử dập đầu, cung kính đáp: “Vâng”. Sau đó khom người lui ra.
Đợi Tiểu Lộc Tử lui ra, Tố Tâm cũng lặng lẽ thối lui đến gian ngoài, để
hai người Dận Chân và Tuệ Châu lưu lại trong phòng, nhất thời trong
phòng hiện lên một mảnh yên tĩnh.
Tuệ Châu ngồi trên tháp, len lén quan sát Dận Chân. Mấy tháng nay không
gặp, hắn tựa hồ gầy hơn, người cũng càng trầm mặc hơn. Cùng hắn yên lặng ngồi một chỗ, làm nàng không khỏi thấy áp lực. Tuệ Châu khó chịu khẽ
nhíu mày lại, không hổ là Ung Chính tương lai, dù không nói lời nào, vậy mà không khí lúc này lại như có như không, cũng khiến cho người người
khiếp đảm. Tuệ Châu đang nghĩ không biết nên nói cái gì để có thể phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, dù sao nàng còn phải ở chung với hắn mấy
chục năm, cũng không thể sợ hắn cả đời, vẫn nên bỏ qua thói quen cũ mà
chậm rãi thích ứng.
Dận Chân kỳ thật đã phát hiện ánh mắt của Tuệ Châu, vốn tưởng nàng sẽ
nói gì đó, lại thấy nàng lần lữa không nói ra. Vì vậy, Dận Chân ngẩng
đầu nhìn về phía nàng, hỏi: “Dưỡng thương ở chân thế nào rồi, còn sân
đau không?”
Tuệ Châu thình lình bị Dận Chân hỏi, đột nhiên sợ run lên, trong lòng
thấp thỏm, nháy mắt đứng lên, một lát sau mới cúi đầu, trả lời: “Tạ Gia
quan tâm, tỳ thiếp đây chỉ là vết thương nhỏ, sớm đã hết đau, bây giờ
còn có thể để nha hoàn dìu tay, đi lên vài bước.”
Trả lời Dận Chân xong, trong lòng Tuệ Châu khẽ thì thầm, xem ra chính
mình và hắn căn bản không cùng một đường, cũng không biết trong đầu hắn
đang nghĩ cái gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi câu đó, tâm tư thay đổi cũng
quá nhanh đi.
Dận Chân nhìn Tuệ Châu ngồi nghiêng trên tháp, nàng mặc một bộ kỳ bào
hồng gấm liền váy, thân thể bên trong đầy đặn, da sáng như tuyết, trên
khuôn mặt tròn trịa là một đôi mắt to đen nhánh linh động, cả người bị
ánh nến mờ nhạt bao phủ, xinh đẹp thanh thuần. Xem ra mấy tháng không
gặp, nàng đã trổ mã, có loại khí tức đặc biệt của thiếu nữ lắng đọng
trên người. Nhưng con ngươi trực lưu chuyển đã tiết lộ tâm tư của nàng,
hắn cùng nàng chung đụng vài lần, phát hiện mỗi khi hắn đột ngột nói
chuyện với nàng, nàng sẽ khẽ cúi đầu, con ngươi không ngừng xoay chuyển. Nữu Hỗ Lộc thị này, đúng là toàn bộ tâm tư đều biểu hiện ở trên mặt,
nghĩ lại chỉ có như thế mới không qua tâm tới khả năng liền một mình đi
cứu Vũ thị. Tuổi trẻ ngây thơ, cũng không sợ âm mưu của kả khác lại cứ
thế đem bản thân liên lụy vào. Đúng lúc nghĩ tới đây, thanh âm Dận Chân
không tự chủ chậm lại nói: “Ta trước đây khi mới học cưỡi ngựa, từng bị
ngã mạnh xuống đất, gân cốt trên chân cũng bị thương, lúc đó ta rất đau. Còn nhớ rõ khi ấy, ta nằm xấp xỉ chừng mười ngày, không màng đến cơn
đau, chỉ muốn trốn ra ngoài theo các huynh đệ đi chơi. Sau Hoàng ngạch
nương lại biết, thật sự canh chừng ta, bắt ta nằm tới hơn hai tháng mới
để cho ta xuống giường. Bà ấy nói, gân cốt trên chân bị thương là chuyện ngiêm trọng, lúc còn trẻ nếu không chú ý đến, sau khi tuổi đã già, sẽ
hiển hiện ra. Vì vậy nàng cũng đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà không chú ý
tới, vẫn nên nằm đàng hoàng đi, nghe thái y dặn không phải thừa.”
Tuệ Châu giật mình, hơi kinh ngạc nhìn Dận Chân. Không hiểu hắn làm thế
nào mà nói nhiều lời như vậy, mặt còn mang vẻ ôn nhu. Tuệ Châu cảm thấy
mình có khả năng nhìn lầm rồi, đồng thời, trước mắt vị này chính là Ung
Chính tương lai. Liền không dám thất thần, cung kính nghe Dận Chân dặn
xong, trả lời: “Vâng, tỳ thiếp chắc chắn ghi nhớ lời Gia dặn, hảo hảo
nằm dưỡng thương.”
Dận chân không thể không lắc đầu phủ định, đúng là một bộ dạng thành
thật không thú vị, ngẫu nhiên sinh động cũng chỉ là ảo giác thôi. Tuy
nhiên, nàng cứ như vậy để người khác nhìn thấu vẻ mặt mình, lại như thế nào có dũng khí dám đi cứu người đang mang thai như Vũ thị chứ. Cái
thai đã qua tháng thứ sáu của Vũ thị cứ như vậy mà mất đi, còn là một
nam thai đã thành hình, Vũ thị này có khi cũng chỉ là một vật hi sinh
trong cuộc chiến tranh đấu ở hậu trạch. Thật ra thì trước kia cho tới bây giờ Vũ thị thường hay thất lễ với Nữu Hỗ Lộc thị mà. Mà thôi, chỉ
cần không quá phận, hắn cũng lười quản những chuyện này, chính hắn cũng
không đặt quá nhiều tâm tự vào chuyện trước đó, chỉ là đáng tiếc cho hài tử vừa mới thành hình kia.
Tuệ Châu đích xác nghĩ, chính mình phỏng chừng còn cần rất nhiều thời
gian dài mới có khả năng thích ứng với Dận Chân hỉ nộ vô thường. Vừa mới mang vẻ mặt ôn nhu, lời nói mềm mỏng nhỏ nhẹ, trong nháy mắt lại tỏ ra
như người xa lạ. Tuệ Châu lại nghĩ về lời nói của mình một lần nữa, sau
khi xác định không có vấn đề, liền thở phào nhẹ nhõm, đúng là vấn đề của Dận Chân không liên quan tới nàng. Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Dận Chân lãnh đạm nói: “Đợi lát nữa Tiểu Lộc Tử đem công văn tới đây, ta không
chừng còn phải xử lý rất lâu, ngươi ngủ trước đi, không cần chờ ta.”
Tuệ Châu nhẩm tính giờ, cũng đã tới canh hai, lúc này nếu là bình thường nàng đã đi ngủ. Vì vậy Tuệ Châu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp
ứng.
Chỉ chốc lát sau, Tuệ Châu đã được Tố Tâm hầu hạ hạ rửa mặt xong, liền
thấy Tiểu Lộc Tử ôm một xấp công văn thật dày đến đây phục mệnh. Tuệ
Châu vốn định cất bước lên giường nghỉ ngơi, đi được nửa đường, dừng
lại, để Tố Tâm dìu, hơi cong thân hành lễ nói với Dận Chân: “Gia, thức
đêm tổn hại sức khỏe, vẫn nên nghỉ sớm cho thỏa đáng.”
Nói xong, chỉ thấy Tiểu Lộc Tử kinh ngạc nhìn mình, Tuệ Châu suy nghĩ
một chút lại nói: “Nếu sự tình thực sự khẩn cấp, muốn lập tức xử lý,
liền bảo Lộc công công chuẩn bị ít trà bánh cho người, tránh để đêm
khuya nếu khó khăn mệt mỏi thì nghỉ ngơi chốc lát ăn một chút gì cũng
tốt.”
Lần này, Tuệ Châu phát hiện, ngay cả bản thân Dận Chân cũng ngẩng đầu
nhìn mình, Tuệ Châu không dám nói tiếp, lập tức hướng Dận Chân cáo lui
nói: ” tỳ thiếp cũng sẽ không quấy rầy Gia xử lý chính sự.”
Nói xong, liền nháy mắt ra hiệu cho Tố Tâm, để cho nàng dìu mình rời
khỏi. Không ngờ, lúc này chợt nghe Dận Chân đáp lại: “Đã biết, ta sẽ để
Tiểu Lộc Tử chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya, ngươi cũng sớm đi nghỉ đi.”
Tuệ Châu nghe xong, bước chân nhanh hơn, bởi vì nàng cảm giác được ánh
mắt Dận Chân đang sáng quắc nhìn về phía mình. Cũng may giường nằm không xa, ngay khi Tuệ Châu cảm thấy phía sau lưng sắp bị thiêu nóng, cuối
cùng cũng lên tới trên giường, Tố Tâm buông rèm, ngăn cách ánh mắt nóng
bỏng của Dận Chân.
Dận Chân nhìn thân ảnh màu hồng phấn cực lực ẩn nấp ở sau màn trướng.
Bất giác mỉm cười. Đã lâu rồi, khi mình xử lý công vụ không ai dám đến
khuyên nhủ mình nghỉ ngơi. Đã lâu rồi chưa ai bỏ tâm ra để mắt quan tâm
mình. Thất thần nhìn xuống đất. Nữu Hỗ Lộc thị này chẳng qua tùy tiện mở miệng để mình nghỉ ngơi nhiều hơn… Dận Chân lắc đầu. Nghĩ buồn cười.
Mình chỉ vì một Cách Cách trong phủ. Cần gì suy nghĩ nhiều. Ngay sau đó. Dận Chân liền vùi đầu vào đống công văn trên bàn.
Sáng sớm hôm sau. Tuệ Châu bị tiếng côn trùng kêu. Thong thả tỉnh dậy.
Đang lúc đó, nàng mơ hồ cảm giác bên mình còn có một người nữa. Liền
nghiêng người nhìn lại. Trong nháy mắt. Tuệ Châu lập tức thanh tỉnh.
Người nọ là ngủ trên giường từ lúc nào. Mình tại sao một chút ấn tượng
cũng không có nhỉ. Thật Chẳng nhẽ dạo gần đây quá nhàn tản lười biếng.
Ngay cả… Tính cảnh giác … thấp nhất cũng mất sao.
Dận Chân bị động tác nghiêng người của Tuệ Châu đánh thức. Bóp trán.
Lướt mắt qua Tuệ Châu. Giương giọng phân phó nói: “Tiểu Lộc Tử. Tiến đến hầu hạ đi.”
Thấy thế. Tuệ Châu vội vàng đứng dậy. Nghĩ hầu hạ Dận Chân mặc quần áo.
Chợt nghe Dận Chân nói: “Ngươi cử động còn bất tiện. Để Tiểu Lộc Tử hầu
hạ là được.”
Nói xong. Tiểu Lộc Tử cùng đám người Tố Tâm liền bưng nước nóng vào trong phòng.
Chỉ trong chốc lát. Dận Chân và Tuệ Châu liền thu thập thỏa đáng. Ngồi
trên đệm bông khô ráo. Tiểu Lộc Tử khom người áy náy nói: “Gia, Điểm tâm còn phải chờ một lát. Nô tài không nghĩ hôm nay Gia khởi giá sớm. Sở
dĩ…”
Dận chân phất tay nói: “Ngươi xuống phía dưới chuẩn bị đi.” Tiểu Lộc Tử được lệnh. Vội vàng khom người lui ra.
Trong lúc đợi điểm tâm. Bởi vì đêm qua Dận Chân đã xử lý thỏa đáng xong đống công văn nên cùng Tuệ Châu nói vài câu nhàn thoại.
Dận Chân nhìn Tuệ Châu có chút câu nệ. Giống như vừa hỏi vừa tự trả lời
vậy. Nói rằng: “Nữu Hỗ Lộc thị ngươi cũng biết tằng tổ phụ là một trong
ngũ đại khai quốc công thần của dân tộc Mãn Châu chúng ta, đều là con
cháu đệ nhất Hậu Kim ba đồ lỗ sao?”
Tuệ Châu hiện đã dần quen việc Dận Chân bất thình lình hỏi mà vội trả
lời: “Vâng. Bản thân tỳ thiếp thường nghe tổ mẫu giảng một chút sự tích
về tằng tổ phụ.”
Dận Chân tiếp tục hỏi: “Vậy a mã ngươi còn cùng người trong phủ Doãn Đức (con thứ tư của Át Tất Long) qua lại không?”
Tuệ Châu khiêm tốn, cẩn thận trả lời: “Hồi Gia. Đến đời nhà tổ phụ mẹ tỳ thiếp đã xuống dốc. Bởi vậy gia phụ không hay qua lại với bọn họ.”
Dận Chân trầm ngâm chốc lát. Hồi lâu mới “Ừ” một tiếng. Nhất thời. Hai người đều không nói chuyện.
Cũng may, chẳng bao lâu sau, Tiểu Lộc Tử liền lục tục dẫn nha hoàn dọn
cơm canh lên, được lệnh Tuệ Châu liền may mắn được dùng cơm cùng Dận
Chân. Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, Dận Chân đứng dậy rời đi, lúc
này Tuệ Châu mới rãnh rỗi, nằm nghiêng trên tháp, cùng Tố Tâm thu dọn
giường chiếu, nhàn thoại việc nhà.