Cuốc sống của một đứa trẻ cũng thật là đơn giản, ngoài ăn – ngủ thì
chẳng làm gì khác. Thời gian ba tháng cứ như vậy trôi đi. Tuy rằng trong những ngày này, Trương Tuyết luôn phải sống trong cảm giác sợ sệt. Dù
sao thì cô cũng là một phụ nữ hiện đại hai mươi ba tuổi, đùng một cái
bay về mấy trăm năm trước, thời nhà Thanh, còn biến thành một đứa nhỏ
hai tuổi, sợ hãi là đương nhiên thôi. Có điều là trong khoảng thời gian
này, dù chỉ có hai tuổi chân ngắn, nhưng ngày nào cô cũng đi theo sau
Tiểu Đào, từ trong phủ ra đến đường phố, nên biết được rất là nhiều
chuyện.
Nơi cô đang ở đây là thuộc tộc người Mãn, sống dưới triều Thanh. Cô tên
là Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu, cha mẹ đều còn. Phụ thân là Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ, làm quan chính ngũ phẩm ở Lễ bộ; mẫu thân là Chương Giai Phúc Huệ, gả
cho Lăng Trụ sáu năm trước, ba năm trước vẫn không sinh được mụn con
nào, đứa con đầu lòng lại là nữ, chính là Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu – tiểu cô
nương mà Trương Tuyết xuyên thành( về sau, để cho thuận tiện, xin gọi là Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu), vì thế không được Lăng Trụ cưng chiều, còn thường xuyên chịu chèn ép từ mẹ chồng, cũng may là mấy tháng trước sinh con
trai trưởng, Nữu Hỗ Lộc Tuấn Hiền.
Lăng Trụ tổng cộng có hai thiếp thất, người thứ nhất là người mặc y phục màu hồng phấn mà cô đã thấy – dì hai họ Trương, năm nay hai mươi tuổi,
gả cho Lăng Trụ từ ba năm trước đến giờ vẫn được sủng ái, bà ấy sinh
được một đứa con gái, Nữu Hỗ Lộc Tuệ Nhã, năm nay hai tuôi. Một vị thiếp thất khác là dì ba họ Lý, tướng mạo bình thường, vốn là nha hoàn thân
cận của Lăng Trụ, lớn hơn Lăng Trụ một tuổi. Lúc Chương Giai thị gả vào
phủ, bà ấy đã sinh cho Lăng Trụ đứa con đầu tiên, chính là Nữu Hỗ Lộc
Tuấn Đức, năm nay năm tuổi, sau đó lại sinh ra Đại tiểu thư, Nữu Hỗ Lộc
Tuệ Trân, năm nay bốn tuổi. Dì Lý tuổi tác hiện tại cũng đã cao, không
còn được Lăng Trụ sủng ái nữa, nhưng lại nghĩ bà đã có công sinh cho
Lăng Trụ con trai, con gái trưởng, lại là người khiêm tốn biết trên biết dưới, nên được bà nội làm chủ đưa bà ấy lên thành vợ hai, vì vậy toàn
bộ người trong phủ đều gọi dì Lý là Nhị phu nhân.
Tuệ Châu thật không ngờ cô vốn là con một, mà khi xuyên qua, lại có
nhiều anh chị em đến như vậy. Tuy nói là nhiều anh chị em, nhưng tình
cảm thật ra cũng không tốt mấy. Như chính cô đây cũng bị bà nội ruột của mình ít ngó ngàng đến, bà nội đối với cô và Chương Giai thị lúc nào
cũng lạnh nhạt, nhưng đối với Tuệ Trân tốt như thế cũng không phải sai,
có thể là bởi vì dì Lý rất tốt, thế nên bà nội mới đem dì cho Lăng Trục
chứ. Có điều cô cũng không cảm thấy có gì đáng ngại, dù sao thì cô cũng
là con vợ cả thân phận không thể thay đổi. Ở cái thời cổ đại này trưởng
thứ khác nhau rất lớn, cho dù Chương Giai thị không được sủng ái, cũng
không được mẹ chồng yêu quý lắm, thì cũng là Đại phu nhân hiện tại trong phủ, người chủ thực sự trong nhà.
Cài nhà này, cô cảm thấy vẫn còn là nhà có của cải. Một tứ hợp viện, hơn nữa còn những người nô bộc trong phủ, cả nhà lớn nhỏ cộng lại, ước
chừng phải đến tám mươi, chín mươi người.
Trừ việc thân phận mới này của cô là con vợ cả khiến cô khá hài lòng,
thì mọi thứ còn khác lại làm cô vô cùng đau đầu. Cái gia đình này rõ là
phức tạp, chỉ biết họ là Nữu Hỗ Lộc, người Mãn, thuộc Tương Hoàng Kỳ,
ngoài ra không biết hiện tại là thời kỳ nào, trông có vẻ là thời kì đầu
nhà Thanh, mà kể cả có biết rõ thời gian cụ thể đi chăng nữa, thì cũng
như cũ mà thôi. Lúc trước ngành Tuệ Châu theo học là khoa học tự nhiên,
còn về lịch sử chính trị, cô học vô cùng là tệ hại, cái gì cũng không
biết, chỉ biết tên các hoàng đế nhà Thanh từ đầu tới cuối và bà Từ Hi
thái hậu thôi. Mà mấy bằng Anh ngữ cô học trong Đại học coi như uổng
phí, có điều may mắn là gia đình này là người Mãn Thanh, lại tương đối
giàu có, cô lại là đích nữ - con vợ cả, cuộc sông cũng không cần phải lo lắng nhiều…….
Tuệ Châu đang ngồi ở trong đình suy nghĩ mông lung, thì thấy Triệu mama
thường chăm sóc cô vội vã đi tới, nhắc đi nhắc lại câu nói: “Trời ơi,
tiểu tổ tông của ta ơi, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, phu nhân đặc
biệt bảo người làm trân châu cho cô, nhưng lại không thấy bóng dáng
người đâu. Tiểu Đào, còn không mau đỡ tiểu thư xuống, trời mùa đông lạnh thế này, mà lại để tiểu thư ngồi trên nền đá à?” Tiểu Đào cúi đầu nói
vâng, rồi vội vàng giúp Tuệ Châu đứng dậy. Tuệ Châu không khỏi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ ưng thuận để Tiểu Đào dắt đi,
cùng Triệu ma ma tới tiểu viện của Chương Giai thị.
Trên đường, Tuệ Châu cứ nghĩ mãi, trong mấy tháng này, cô cũng đã từ từ
thích ứng với cuộc sống nơi đây, do đó mà cũng bắt đầu dần dần coi
Chương Giai thị và Lăng Trụ như cha mẹ của mình, bọn họ thật sự quan tâm cô, nhất là Chương Giai thị, mặc dù đối với cô không được như Tuấn
Hiền, nhưng cũng đã hết lòng hết dạ với cô. Còn nhớ khi cô tới đây được
mười ngày thì mắc bệnh đậu mùa, căn bệnh này ở cổ đại là bệnh hiểm
nghèo, bât cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Nhưng Chương Giai thị cũng
không quản ngại bệnh tật, vẫn ngày đêm cực nhọc chăm sóc cô, chỉ sau
liên tục hơn mười ngày được mẫu thân ở bên săn sóc, bệnh tình của cô đã
khá lên rất nhiều. Nhớ tới Chương Giai thị đối với mình tốt như thế, Tuệ Châu vội rảo bước để nhanh đến chính viện.
Vào đến sân trong, từ xa là có thể nghe thấy tiếng cười đùa thỉnh thoảng từ trong nhà vọng ra. Lúc cô đến cửa gian nhà chính, thì thấy Chương
Giai thị đang nghiêng người nằm trên giường, trêu đùa cùng cậu bé Tuấn
Hiền còn đang nằm nôi, một cảnh tượng thật là ấm áp! Tuệ Châu nhìn thấy
vậy, lòng bỗng dâng lên nỗi xúc động, vừa vào đến phòng, liền lên tiếng: “Ngạch nương, con muốn ăn trân châu.” Thật ra lúc mới bắt đầu “giả nai
tơ” Tuệ Châu cũng rất là khinh thường bản thân, chẳng qua là cô không
muốn người khác nghi ngờ, đành phải học cách làm nũng như một đứa trẻ.
Nhưng mà không biết có phải do nhỏ đi hay không Tuệ Châu lại rất thích
giả bộ như trẻ con. Đặc biệt là ở trước mặt Chương Giai thị, còn đùa
giỡn với tiểu Tuấn Hiền thường xuyên, cảm thấy rất là vui vẻ.
Chương Giai thị thấy Tuệ Châu đi vào, lập tức cười mắng: “Lại chạy đi
chơi rồi, con trông con có giống một cô nương không, đến lúc ăn mới trở
về. Con nhìn Tuệ Trân tỷ tỷ của con, chỉ lớn hơn có hai tuổi mà đã biết
chữ rồi, còn con ngạch nương thấy giống một đứa trẻ chỉ biết chơi thôi
kìa.
Tuệ Châu leo lên giường, đưa tay sờ sờ má của Tuấn Hiền đang nằm trong
nôi, rồi ôm cánh tay của Chương Giai thị, làm nũng nói: “Ngạch nương,
con không phải là ham chơi đâu mà là con đang luyện tập đi bộ đấy, con
muốn lớn thật nhanh, để chăm sóc tốt cho ngạch nương cùng đệ đệ.” Nói
xong, cô lại nhìn Tuấn Hiền lần nữa, rồi vuốt nhẹ vào cặp má phúng phính của cậu bé, thấy cậu bất mãn vung tay vung chân, cô mới thu tay lại.
Trải qua những thời khắc sống chung với nhau, Tuệ Châu thực sự rất thích Tuấn Hiền, tuy mới chỉ là một cậu bé năm sáu tháng tuổi, mà trông rất
kháu khỉnh bụ bẫm, không hờn khóc, gặp người là cười, đến chính cô còn
rất thích ở bên, như thế này sao người ta có thể không thích nó được chứ.
Triệu ma ma cười nói:“Phu nhân, Tiểu thư cũng rất biết chăm sóc đệ đệ
mình. Thật là một đứa trẻ biết điều, so với Đại tiểu thư của Nhị phu
nhân chắc chắn không kém.”
Chương Giai thị mỉm cười quay ra nhìn hai chị em đang nô đùa, nhẹ nhàng
lên tiếng:” Chỉ là kẻ xuất thân tỳ thiếp thôi mà. Dù có ở đỉnh cao thì
cũng chỉ là con của thiếp thất thôi. Được tổ mẫu cưng chiều thì đã sao,
xuất thân cũng không thể thay đổi được. Con gái do một nha hoàn sinh ra, sao có thể đánh đồng với Tuệ Châu của chúng ta được.” Mấy năm trước lúc bà vẫn còn chưa có con, đã phải chịu không biết bao nhiêu những cơn
giận vô cớ. Đến lúc sinh được Tuệ Châu cũng không làm thay đổi cách
nhìn. Lúc trước có thể bởi vì Lý thị sinh được con trai duy nhất cho Nữu Hỗ Lộc phủ, thế nên tổ mẫu mới không chịu nhìn mặt mẹ con mình, mọi nơi đều coi trọng Nhị phu nhân. Bây giờ thì tốt rồi, mình đã có con trai
trưởng. Đã có động lực bên cạnh, xem ai còn có thể nói xấu, xem thường
mẹ con mình nữa. Nghĩ tới đây, ánh mắt Chương Giai thị nhìn Tuệ Châu và
Tuấn Hiền càng dịu dàng hơn. Đáng giá! Những khổ cực trước kia mình phải chịu cũng đáng giá! Hiện tại mình đã có cả con trai lẫn con gái, tổ
mẫu tuyệt đối không nói được gì nữa rồi, cũng sẽ không nhắc lại việc
cưới thêm thiếp cho Lăng Trụ nữa. Mình đã có con trai trưởng. Các thiếp
thất sẽ không thể coi mình không ra cái gì nữa. Trương thị mặc dù được
sủng ái, nhưng lúc sinh Tuệ Nhã là khó sinh, sau khi uống thuốc đã không còn khả năng sinh nở nữa. Lý thị cũng không còn trẻ. Mấy năm rồi không
thấy Lăng Trụ đến phòng nàng. Dù cô ta lấy lại được vị thế trong phủ,
hay làm ho tổ mẫu vui vẻ cũng vô ích. Nghĩ đến mình, kể từ trước khi
sinh Tuấn Hiền, Lăng Trụ nói chuyện với mình hết sức kính trọng, đôi lúc còn ân cần với mình nữa
Triệu ma ma thấy Chương Giai thị mấy năm trước lúc nào cũng rầu rĩ. Hiện tại địa vị trong phủ càng ngày càng vững vàng, nên cũng cười theo nói: “ Phu nhân nói rất đúng, dù Đại tiểu thư có xuất chúng thế nào cũng chỉ
có xuất thân là tỳ thiếp. Dù mai sau tiền đồ có ra sao, thì nói chung
cũng chỉ là thiếp thấp thôi.”
Tuệ châu nghe hai người nói chuyện, nghĩ bụng: mình mặc dù không thích
Tuệ Trân, nhưng cũng không muốn để Chương Giai thị miệt thị Tuệ Trân như thế. Như thế làm cô có cảm giác Chương gia thị như biến thành một người khác. Cô là cô không thích những người lạnh lùng hay chèn ép. Không
biết lúc bà ấy biết mình không phải là con gái bả, bả sẽ nghĩ thế nào.
Tuệ Châu nghĩ tới đây mà không khỏi rủng mình một cái, cô vội vàng cắt
đứt cuộc trò chuyện của họ:” Ngạch nương à, con muốn ăn trân châu.”
Chương Giai thị mỉm cười nhìn Tuệ Châu bất y bất nhiêu ( chưa có được,
vừa lòng được với cái gì nên dây dưa mãi không thôi), lên tiếng: “Được
rồi, là ngạch nương quên mất, ngạch nương quên mang trân châu đến cho
tiểu Tuệ Châu của chúng ta rồi.” Nói xong, Chương Giai thị liền phần phó nha hoàn ngoài cửa đi lấy, nhân tiện bảo đi lấy thêm chút trà hạnh
nhân. Cuộc nói chuyện do đó cũng chuyển sang đề tài khác, Chương Giai
thị khôi phục lại dáng vẻ là một người mẹ hiền từ, dịu dàng nhìn Tuệ
Châu, pha trò cùng Tuấn Hiền.
Đang trong lúc giỡn chơi, tiểu nha hoàn mang hộp đựng thức ăn tiến vào.
Sau khi hành lễ mới Chương Giai thị, mới đem trân châu và trà hạnh nhân
nóng dặt lên bàn. Chương Giai thị bưng tô trân châu lên đưa cho Tuệ Châu:” Đồ tiểu quỷ thèm ăn!”. Rồi ngay sau đó nghe thấy tiếng thị nữ bên
ngoài “Gia cát tường.”
Chương Giai thị biết là Lăng Trụ trở về, vội vàng định đứng dậy nghênh
đón, đang chuẩn bị xỏ giày, thì thấy Lăng Trụ nhanh bước tới trước mặt,
cười ha hả ngăn cản nói: “Không cần xuống đâu, nàng nằm trên giường là
tốt rồi, chăm sóc cả hai chị em Tuệ Châu, chắc phu nhân vất vả lắm.
Ha…ha… Nhìn hai chị em chúng nó đang chơi đùa này.” Nói xong, Lăng Trụ
liền đùa nghịch cùng chị em Tuệ Châu. Sau đó mới lấy từ trong ngực áo ra một chiếc trâm vàng nạm bảo thạch đưa cho Chương Giai thị, nhẹ nhàng
nói:” Mấy năm nay nàng cũng chịu nhiều uất ức, aizz… cho dù thế nào cũng không nên nhắc lại nữa. Ta vừa ở Lưu Ly xưởng bảo La đại nhân chọn lễ
vật, lại thấy chiếc trâm cài này rất hợp với chiếc áo choàng mới của
nàng, mới mua về, mong rằng phu nhân sẽ thích.” Chương Giai thị mặt ửng
hồng, khẽ đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng lên tiếng:” Cảm ơn gia, thiếp rất thích. Được rồi, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi đi, thiếp sẽ bảo nha hoàn
pha trà cho ngài ngay.”
Lăng Trụ mỉm cười liếc nhìn Chương Giai thị, rồi ngồi xuống chiếc ghế
bên kia. Ngay sau đó, bế Tuấn Hiền lên nhìn sang Tuệ Châu đang ăn, nói
:” Hiền nhi, tỷ tỷ của con mải ăn nên không để ý đến Hiền nhi của chúng
ta phải không?” Rồi quay sang nhìn Tuệ Châu:” Con ăn ít thôi, để lát
nữa còn dùng cơm tối, nếu con ăn quá nhiều, chốc nữa con sẽ không muốn
ăn tối nữa đâu.”
Tuệ Châu không khỏi thở dài, sắm vai một đứa trẻ, thật là quá mệt! Đang
lúc không có cách nào, Tuệ Châu mới ngẩng đầu lên, mang tô trân châu đến trước mặt Lăng Trụ reo lên:” A mã à, người ăn trân châu đi, là ngạch
nương làm đó, không cần cảm ơn đâu.”
Lăng Trụ nghe xong, quay sang nhìn thẳng vảo mắt Chương Giai thị cười
một tiếng, không ai nói gì. Aizz…. Không còn cách nào khác Tuệ Châu đành phải vừa tiếp tục ăn tran châu vừa thỉnh thoảng nhìn sang Chương giai
thị mắt đỏ hoe vì hạnh phúc cùng Lăng Trụ và Triệu ma ma đứng bên cạnh.
Họ trông thật hoà thuận vui vẻ………....