*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Nguyên ra vẻ bình tĩnh mà ôm Tống Phi Lan, chóp mũi lành lạnh của cậu chạm vào cổ anh, anh nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Tống Phi Lan sợ đến mức cứng người, lúc Đào Nguyên lên tiếng, cậu thậm chí còn cảm thấy âm vang chấn động trong lồng ngực đối phương. Cậu rất muốn hỏi vì sao Đào Nguyên lại làm vậy, nhưng ngập ngừng cả buổi cũng không dám mở miệng, mãi sau, Tống Phi Lan mới phun ra được một câu: “Anh Đào biết không, bố em còn chẳng ôm em ngủ bao giờ.”
Đào Nguyên nhịn không được bật cười, cười đến mức cơ ngực cũng run theo, Tống Phi Lan đưa tay lên, hơi ngập ngừng hỏi: “Em sờ ngực anh một tí được không?”
Bên dưới của Đào Nguyên suýt chút nữa đã đứng lên, anh cố gắng nhịn xuống, qua một lúc lâu sau mới nói: “Sờ đi.”
Tống Phi Lan vươn năm cái móng vuốt ra, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nhéo nhéo cơ ngực của người đàn ông qua lớp vải áo mỏng, vừa ấm áp lại vừa dẻo dai, cậu “thưởng thức” trong chốc lát, cuối cùng bình luận: “Anh Đào, ngực anh bự thật đấy.”
Đào Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, anh thật sự rất muốn hôn Tống Phi Lan, kiềm nén nói: “Ngủ đi.”
“Anh ôm như thế em không ngủ được.”
Tống Phi Lan bỗng nhiên cảm thấy hình như Đào Nguyên có chút cảm tình với mình. Nhưng cậu vừa nói xong, Đào Nguyên liền buông tay ra, nhẹ nhàng xoay người đưa lưng về phía cậu: “Ngủ đi.”
Đào Nguyên không ôm cậu nữa, trong lòng Tống Phi Lan lại hơi mất mát, dù sao từ nhỏ tới lớn Tống Đông Lai không hề ôm cậu ngủ, Nguyễn Ái Nùng cũng chưa bao giờ chịu quan tâm chăm sóc cậu.
Tống Phi Lan nhìn tấm lưng săn chắc rộng lớn của Đào Nguyên, cậu gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ người nọ truyền đến. Cậu im lặng tự hỏi, có phải anh Đào thích mình không?
Tống Phi Lan không dám chắc, chốc lát sau, cậu vô thức kề trán vào lưng Đào Nguyên, hơi thở cũng từ từ nhẹ dần rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, Đào Nguyên đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, đang đứng trước giường chỉnh lại quần áo, thấy cậu mở mắt ra, anh hỏi: “Em muốn đi dự lễ khởi quay với anh hay là muốn ở lại khách sạn ngủ?”
“Em đi với anh.” Tống Phi Lan ngồi dậy, dụi mắt, mơ mơ màng màng nói.
“Vậy rời giường đi.” Đào Nguyên nói: “Quần áo của em anh treo trên giá, đánh răng xong thì ra thay.”
Tống Phi Lan gật gật đầu, mới tới hôm qua cậu còn xoắn xuýt vụ không biết Đào Nguyên có thích mình hay không, lúc này đối mặt với anh, cậu bỗng nhiên có chút ngại ngùng. Nhưng trợ lý Đào y phục chỉnh tề đứng trước giường nhìn cậu một lát liền đi ra ngoài, trong mắt chẳng có chút quyến luyến nào, cũng chả có vẻ gì là thích Tống Phi Lan cả.
Chả lẽ là mình ăn dưa bở? Nhưng tự nhiên ảnh ôm mình làm chi?
Tống Phi Lan vừa đánh răng vừa miên man suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng Đào Nguyên ở bên ngoài giục cậu: “Anh mua bánh bao chiên rồi đấy, ăn nhanh không nó nguội mất.”
Tống Phi Lan miệng đầy bọt kem trả lời: “Dạ.”
Cậu nghĩ thầm, vậy là anh ấy có thích mình đi.
Hai người ăn sáng xong rồi đi ra chỗ quay, đạo diễn và các diễn viên đều đã đến đông đủ, bàn cúng cũng chuẩn bị xong. Nhân viên từng người một lên thắp hương, đạo diễn và Dương Tiểu Thanh cùng nhau lật tấm vải đỏ phủ trên máy quay ra, coi như bắt đầu khởi quay.
Tống Phi Lan luôn đi theo Đào Nguyên, cậu thấy nghi thức đã chấm dứt thì ngạc nhiên: “Thế là xong rồi ạ?”
“Ừ.” Đào Nguyên gật gật đầu, dẫn cậu đi chào hỏi đạo diễn, Dương Tiểu Thanh nhìn thấy hai người liền chủ động đến bắt chuyện: “Tống tổng cũng tới à?”
Tống Phi Lan cười nói: “Tôi tưởng hôm nay mọi người sẽ hóa trang hết chứ.”
Dương Tiểu Thanh cũng cười theo: “Anh sắp xếp lịch trình của tôi mà, sao lại hỏi thế? Lát nữa còn phải bay đi dự fan meeting ở Thượng Hải nữa, hóa trang làm gì.”
Tống Phi Lan có biết gì về chuyện của công ty đâu, từ khi Đào Nguyên đến thì cậu liền thoải mái làm bù nhìn, phần lớn công việc đều qua tay trợ lí Đào. Tống Phi Lan đành gãi đầu xấu hổ cười cười. “Vậy cô đi nhanh đi.”
Đào Nguyên nhìn Dương Tiểu Thanh rời đi rồi mới nói: “Hôm nay chỉ làm lễ thôi, một vài diễn viên còn đang bận, mấy ngày nữa mới đến đây được.”
Tống Phi Lan đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi Đào Nguyên: “Vậy chúng ta tới làm gì?”
“Xem coi tiền công ty đổ vào đâu.” Đào Nguyên đùa cậu. “Trấn áp giang hồ.”
Hai người dạo một vòng phim trường, quả thật nhìn thấy mấy nhóm diễn viên đã hoá trang xong ngồi đợi, bọn họ đều là vai phụ, chắc đang chờ mấy diễn viên chính diễn thử trước.
Tống Phi Lan nói: “Em thấy kịch bản viết hay lắm.”
“Chi phí đầu tư kịch bản lần này rất cao, sửa đi sửa lại mười ba lần, từng câu từng chữ đều được trau chuốt tỉ mỉ. Mặc dù bộ phim này là do công ty chúng ta sản xuất nhưng vẫn có nhà đầu tư bên ngoài, ba cậu trai kia đi cửa sau, lúc ký hợp đồng thì bên kia yêu cầu cho bọn họ diễn.”
Đào Nguyên nhìn Tống Phi Lan một cái, dường như đang dạy cho cậu: “Mục đích của chúng ta là đến đây giám sát, không cần biết là ai, không cần biết ô dù sau lưng lớn đến mức nào, đã đến đây thì phải diễn theo kịch bản, trừ tình huống cực kỳ đặc biệt. Tuyệt đối không được thay đổi kịch bản lung tung chỉ vì kim chủ của bọn họ ra nhiều tiền, phải tôn trọng cả biên kịch lẫn nguyên tác bộ phim. Khi viết kịch bản thì người ta đã soạn sẵn outline ăn khớp, nếu cứ thêm hay sửa lại tình tiết sẽ làm phim bị giảm chất lượng.”
Hai người vừa đi vừa bàn chuyện, Đào Nguyên giải thích: “Nguồn vốn của công ty chúng ta rất cao, phải cố quay phim cho tốt, Tống đổng không thể vung tiền cho Hoàn Vũ mãi được.”
Tống Phi Lan nghiêm túc gật đầu: “Lúc trước em làm ăn tệ hại như vậy chắc là do không có anh bên cạnh.”
Đào Nguyên dịu dàng nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Vài ngày sau đó, anh cũng không làm ra mấy hành động kỳ lạ trên giường nữa.
Sau khi toàn bộ dàn diễn viên chính của “Võ Hậu Truyền Kỳ” đã đến, hai người Đào Tống cũng quay về công ty.
Trời tháng Một rét căm căm, Tống Phi Lan rụt cổ bước ra khỏi sân bay, cậu than thở với Đào Nguyên: “Miền Bắc tuy lạnh nhưng trời lại khô ráo, mặc nhiều quần áo tí là được, chứ miền Nam vừa lạnh vừa ẩm, cảm giác như cắt da cắt thịt luôn ấy, ở thêm vài ngày nữa chắc em thành thịt đông mất.”
Đào Nguyên cười giúp cậu quấn kín khăn quàng, nói: “Do em lười tập thể dục đấy, chịu khó vận động một chút là không bị lạnh đâu.”
“…” Tống Phi Lan trùm khăn qua tai giả đò không nghe thấy, lại cho rằng lúc trước cậu ăn dưa bở hơi nhiều, tính ra Đào Nguyên cũng chỉ là một ông anh tốt mà thôi.
Hai người vừa lên xe, Tống Phi Lan đã thở ra một hơi: “Lạnh chết em rồi.”
Đào Nguyên mở máy sưởi lên mức cao nhất, bảo cậu duỗi tay ra ngay chỗ phả hơi ấm. Anh đánh tay lái, quẹo trái, từ từ lái xe ra khỏi gara, sau đó mới nói: “Chút nữa đến bệnh viện khám chân cho em nhé.”
Tống Phi Lan bị gió đông thổi đến mức không muốn nhúc nhích, quay sang làm nũng với đối phương: “Ngày mai được không anh, em lạnh quá à.”
“Mai là thứ Bảy, bác sĩ chuyên khám cho em không làm việc. Chúng ta còn phải về Tống gia nữa, chắc dì Trình đã chuẩn bị lễ phục cho em chọn rồi đấy.”
Đào Nguyên vừa nghĩ tới chuyện đám cưới đã thấy vui, gọi Trình Mạn Phương càng thêm thân thiết.
Tống Phi Lan mấp máy môi, ngả đầu ra sau dựa vào lưng ghế: “Dì em lần đầu tiên ‘quan tâm’ em như thế đấy, thôi cũng được, bọn mình đi trăng mật chơi, đi luôn cũng được đừng về nữa, đỡ phải ở nhà nghe bọn họ lải nhải.”
Đào Nguyên đưa tay xoa đầu cậu: “Ra biển chơi không? Bây giờ Nam bán cầu đang là mùa hè, phơi nắng trên bờ cát cũng thoải mái lắm.”
Tống Phi Lan và Đào Nguyên tư tưởng lớn gặp nhau, cậu vui vẻ gật đầu. Trợ lý Đào chạy thẳng đến bệnh viện, nhờ bác sĩ kiểm tra cho Tống Phi Lan, lúc nhận được kết quả khám bệnh, Tống tổng lập tức quăng hai cái nạng đi.
“Cuối cùng cũng khỏi hẳn rồi!”
“Trưa nay muốn ăn gì?” Đào Nguyên giúp cậu nhặt nạng lên, cất vào cốp xe.
“Em không biết, anh muốn đi ăn hay muốn về nhà?”
Đào Nguyên đóng cửa lại, nói: “Vậy mình về nhà ăn đi, ăn ở ngoài nhiều không tốt đâu.”
Tống Phi Lan nhảy lên xe, khó khăn lắm mới được tự do, cậu sung sướng không thôi: “Vậy mình đi siêu thị đi, em muốn mua mấy quả lựu.”
Hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Vừa về nhà, Đào Nguyên liền thay quần áo rồi xuống bếp bắt đầu bận rộn, còn Tống Phi Lan thì ngồi ngoài phòng khách lột lựu. Cậu không biết cách lột, đầu ngón tay dính một đống vỏ vàng khè, đã thế còn nói với xuống bếp như đúng rồi: “Anh Đào nấu cơm cho em nhé, em lột lựu cho anh ăn.”
Đào Nguyên đứng dưới bếp cười, cất giọng hỏi: “Em không lấy dao thì làm sao mà lột?”
“Lột lựu mà cũng cần dùng dao ạ?”
Cậu cầm quả lựu trên tay, vật lộn cả buổi mà mới lột được có chút xíu, dựa vào khung cửa nhìn Đào Nguyên đang tất bật: “Đừng bảo anh định gọt vỏ nhé?”
Đào Nguyên bỏ đấu gạo vào trong nồi, đậy nắp lại, xoay người cầm quả lựu trong tay Tống Phi Lan. Ngón tay thon dài linh hoạt cầm dao xoay một vòng, kéo cuống lựu ra, bên trong là hạt lựu dính theo từng múi. Mũi dao lách vào khía ra một khe hở, anh bỏ dao xuống, dùng tay ấn nhẹ một cái, quả lựu liền tách ra từng múi đều đặn trông như múi cam.
Nồi mì sôi lên, kêu lục bục, Đào Nguyên nhét lựu vào tay Tống Phi Lan: “Bóc hột ra ăn đi.”
Tống Phi Lan cầm lựu Đào Nguyên tách cho, ánh mắt sùng bái nhìn anh, lập tức khen ngợi: “Anh à sao anh cái gì cũng giỏi hết vậy?”
Khóe miệng Đào Nguyên chan chứa ý cười, im lặng dùng đũa khuấy mì. Tống Phi Lan còn rất là vô tư nói: “Cứ thế này thì có ngày em yêu anh mất thôi.”
Đầu bếp Đào suýt nữa làm đổ cả nồi mì, anh sửng sốt quay đầu lại nhìn đối phương, nhưng Tống Phi Lan đã cầm lựu chạy biến lên phòng khách từ bao giờ.
Sắp tới trong công ty không có việc gì, đã có danh sách các nghệ sĩ tham gia đêm âm nhạc năm mới, còn đâu ngoại trừ mấy diễn viên đang đóng phim, mọi người đều đã về nhà ăn Tết.
Thứ Bảy, Đào Nguyên và Tống Phi Lan trở lại Tống gia, quả nhiên được Trình Mạn Phương nhiệt liệt hoan nghênh, bà đưa catalog áo cưới để hai người chọn, còn bàn xem chụp ảnh ở đâu, thiệp cưới sẽ cắt laser vân vân…(1)
Tống Phi Lan không thích theo ý bà, Đào Nguyên biết nên chủ động nói: “Dì à, dì đưa số điện thoại của họ cho bọn con đi, bọn con muốn tự chọn.”
Trình Mạn Phương cũng vui vẻ, mục đích của bà ta chỉ là làm cái đám cưới này xôn xao khắp công chúng, bà vô cùng thoải mái đưa danh thiếp cho bọn họ.
“Chọn thiệp xong thì nhớ nói dì nhé, dì còn phải đi gửi nữa.” Sau đó, bà còn hỏi: “Hai đứa có đến dự hôn lễ của nhà họ Hình không?”
Tống Phi Lan có hơi do dự, Đào Nguyên quay đầu nhìn cậu, không biết vì sao, anh lại đáp: “Lần trước bọn con mới gặp Hình tiểu thư, cô ấy còn mời bọn con nữa nên chắc là đi ạ.”
Tống Phi Lan vươn tay lột vỏ quýt, im lặng không nói.
Hai người ăn trưa xong rồi mới rời đi, đến chiều thì ra tiệm áo cưới thử đồ. Mấy năm gần đây hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, đám thương gia cũng sôi nổi sửa cũ thành mới, nhập về một đống quần áo kiểu cọ cho bọn họ tha hồ chọn. Tống Phi Lan thay xong một bộ, cậu bước ra, có chút bất mãn hỏi: “Thế nào?”
Mấy nhân viên xung quanh đương nhiên khen lấy khen để, Đào Nguyên nhìn vẻ mặt của cậu, cố ý nói: “Cũng được đó, thử thêm vài bộ nữa đi, chọn hai bộ, một bộ chừng nào mình làm lễ thì mặc, bộ kia thì để đi đám cưới Hình tiểu thư.”
Tống Phi Lan khẽ thở dài, cậu nâng mắt, y hệt như cún con đang nhìn bố của nó: “Chúng ta không đi được không?”
Đào Nguyên không để ý tới cậu, hỏi một nhân viên đứng cạnh: “Mấy bộ chúng tôi vừa thử còn hàng không?”
Nhân viên kia trả lời có, sau đó chạy đi lấy. Tống Phi Lan bước xuống bục thử, chạy đến bên người Đào Nguyên, nắm cánh tay anh thấp giọng nói: “Anh Đào… chồng ơi, mình đừng đi được không? Em xấu hổ lắm.”
Đáy mắt Đào Nguyên chẳng chút dịu dàng, lạnh lùng nói: “Thích cô ta đến vậy sao?”
————————————————
(1) Thiệp cưới cắt laser:
Mấy người thực sự cho rằng anh Đào của tui sẽ chui vào wc à U_U *bóp dú Đào Nguyên*