*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Nguyên suy tư đến tận nửa đêm chỉ để đổi lấy một câu nói như thế, anh tụt hết cả hứng, bực bội hỏi: “Em hối hận rồi sao?”
“Không có.” Tống Phi Lan bị anh phá đến mức tỉnh hẳn, cậu tựa người vào đầu giường, cau mày nói: “Khuya lơ khuya lắc rồi, tin tức kích động thế này phải để sáng mai hẵng nói cho em biết chứ.”
Đang ngủ ngon lại bị người gọi dậy, rất là khó chịu.
“Em còn tưởng anh nói đùa, em bị gia đình buộc kết hôn thì thôi, còn anh được tự do sao không ráng tìm một cô gái tốt. Anh Đào, anh đã suy nghĩ kĩ chưa, nếu chúng ta cưới nhau, sau này anh sẽ bị gắn cái mác ‘tái hôn’ cả đời.”
Đào Nguyên nhìn em ấy buồn ngủ díp mắt mà miệng vẫn lải bà lải bải, thật sự muốn nhào qua hôn một cái. “Tôi có lí do của tôi, em không cần quan tâm.”
Tống Phi Lan nở nụ cười, ghé sát vào người anh: “Anh yên tâm, khi nào chúng ta ly hôn em nhất định sẽ phân chia tài sản cho anh theo đúng qui định của pháp luật.”
Cũng chả hiểu tên này biết được bao nhiêu mà cứ khoác lác như đúng rồi.
Đào Nguyên nói: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tống Phi Lan xoa xoa mắt hỏi.
“Chuyện kết hôn là em nói, cho nên chuyện ly hôn phải do tôi quyết định.”
Tống Phi Lan còn tưởng Đào Nguyên sợ tương lai gặp được tình yêu đích thực lại không thể thoát thân, cậu cười xòa vỗ vỗ vai đối phương: “Được, nghe lời anh, anh có muốn kí hợp đồng gì đó không?”
“Không cần, tôi tin em, ghi vào giấy tờ lỡ báo chí biết được thì phiền phức lắm.” Đào Nguyên nói đến là có lí.
Tống Phi Lan vừa ngáp vừa gật đầu, nửa người trên trượt một cái, lại nằm xuống giường.
“Ngày mai đi đăng ký kết hôn đi, sau đó đưa cho dì em xem…” Câu nói tiếp theo lầm bầm trong cổ họng, đại để là mấy thứ linh tinh lặt vặt gì đó.
Đào Nguyên nương theo ánh sáng nhìn Tống Phi Lan ngủ một lúc rồi mới tắt đèn đi ra ngoài.
Thiếu nam Tống Phi Lan 17 tuổi hơi hơi thiểu năng cứ như vậy mơ hồ tự bán mình đi.
Đào Nguyên không nói lí do, thế mà cậu cũng không biết đường hỏi. Lỡ đâu gặp người xấu có thù cướp mẹ giết cha hoặc là muốn tranh giành tài sản thì con dê béo ngố Tống Phi Lan này bị ăn là cái chắc, thậm chí chẳng cần ai dụ dỗ, cậu ta sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi ngoan ngoãn tự lọt hố.
Đào Nguyên vừa cười vừa nghĩ, con trai mà hiền như thế cũng không biết là tốt hay xấu.
Ấn tượng về một đứa dở hơi lười biếng, nhát gan yếu đuối của anh về cậu lúc trước nay đã sụp đổ hoàn toàn, thay vào đó lại biến thành thông minh giả ngu, không tham sự đời, lòng dạ son sắt, ngây thơ đáng yêu…
…Từ từ, sắp đếm không nổi rồi.
Phỏng chừng ngay cả mẹ ruột của Tống Phi Lan cũng chả nghĩ tốt cho con mình được đến thế.
Đêm đó, Đào Nguyên ngủ khá muộn nhưng vì vui nên sáng hôm sau anh dậy rất sớm, còn xuống lầu mua món phá lấu mà Tống Phi Lan thích, vừa giận Tống Phi Lan ăn quá mặn vừa huýt sáo đi về nhà.
Tống tổng hôm qua bị người phá nên hôm nay muốn ngủ nướng, sau đó mắc vệ sinh nên mới chịu dậy. Cậu vừa mở mắt ra đã thấy đồng hồ chỉ 8 giờ, sợ Đào Nguyên lại mắng mình hết ăn lại nằm liền kiên trì xách háng đứng dậy, người thì ở đây nhưng hồn còn đang ngủ mê trên giường.
Đào Nguyên tâm tình tốt, nhìn thấy cậu còn hỏi: “Hôm nay sao dậy sớm vậy? Cuối tuần không phải đi làm mà.”
Tống Phi Lan vừa nghe anh nói vậy, ba cái chân rưỡi lập tức thay đổi phương hướng, quẹo vòng trở về, nhanh chóng nói: “Vậy em đi ngủ tiếp đây.”
“Lỡ dậy rồi thì đừng ngủ nữa, không tối lại trằn trọc. Qua ăn sáng này.”
Tống Phi Lan âm thầm thở dài, kiểu này đảm bảo làm đám cưới với ảnh xong thì ngủ nướng sẽ trở thành một giấc mộng xa vời.
Đến khi nhìn thấy món ăn yêu thích trên bàn, chút bực dọc ban nãy đều đã biến mất, cậu ngẩng đầu cười hỏi: “Anh Đào, lát nữa mấy giờ mình đi đăng kí?”
“Cuối tuần Ủy ban không làm việc, sớm nhất cũng phải sáng mai.”
Đào Nguyên hôm nay rất vui, nhưng anh không dám biểu hiện lộ liễu trước mặt Tống Phi Lan, cố gắng kìm nén ý cười, ngũ quan thỉnh thoảng co rúm lại, nhìn y chang như bị động kinh.
Tống Phi Lan mải ăn nên cũng không để ý, cậu khẽ thở dài một tiếng: “Ai…”
Đào Nguyên vốn đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem văn kiện, nghe thấy giọng người nọ thì ý cười cũng tắt lịm, trên mặt tuy rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì không, anh cất giọng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, đột nhiên thấy buồn thôi, cuối cùng em vẫn bị mấy người đó ép kết hôn.” Môi Tống Phi Lan dính đầy dầu mỡ bóng loáng, phối hợp với vẻ mặt của cậu nhìn bao ngu.
Đào Nguyên câm nín, vốn còn định bảo Tống Phi Lan đừng để ý tới hai bà cô kia, dù sao bọn họ đều thích làm bà mai. Có điều, tuy không biết cưới mấy cô tiểu thư đó là tốt hay xấu nhưng nếu căn cứ vào chỉ số thông minh của Tống Phi Lan trong thời gian này, phỏng chừng không bao lâu là hai đứa đó sẽ lập tức gắn bó keo sơn điên loan đảo phượng.
Đào Nguyên cố ý nói: “Bây giờ hối hận còn kịp đấy.”
Tống Phi Lan lại thở dài: “Lời này em phải nói với anh mới đúng, anh có hối hận không, đừng vì chuyện riêng của em mà ảnh hưởng đến tương lai bản thân mình.”
Đào Nguyên không đáp.
Tống Phi Lan bi thương như vậy được tầm vài giây, sau đó liền ngây ngốc làm ổ cùng Đào Nguyên trên ghế, chơi game chán thì xem kịch bản, hình như chính cậu cũng không hiểu được ý nghĩa thật sự của hôn nhân là gì.
Cũng có lẽ cậu đã từng chờ mong, nhưng mối tình đầu vừa lên xe hoa, cuộc sống mười một năm sau vẫn không hề thay đổi, người thân không khác gì người dưng, dần dà làm cậu mệt mỏi buông xuôi, đâm ra thất vọng với nghi thức trang trọng và thiêng liêng kia. Dù sao từ nhỏ Tống Phi Lan đã sống trong một gia đình không trọn vẹn, cái giấy chứng nhận kết hôn cùng lắm là để xem ai được chia nhiều tài sản hơn mà thôi.
Đêm ấy, Đào Nguyên nằm trên giường trằn trọc mất ngủ, anh không biết hành vi của mình có tính là lừa gạt vị thành niên không, hay là có xâm phạm đạo đức không.
Cuối cùng, mấy thứ cảm xúc nào là do dự rồi không chắc chắn gì đó toàn bộ đều bị dâm tà dục niệm của trợ lí Đào quét sạch.
Trước khi đi ngủ, người nào đó thậm chí còn cầu nguyện với hai vị phụ huynh đã mất: Ba, mẹ, con sắp cưới vợ rồi…
Sáng hôm sau, Tống Phi Lan hiếm thấy không ngủ nướng, ăn sáng xong thì hồi hộp đến mức chân cũng run run, còn bị trợ lí Đào cũng hồi hộp nhưng biết cách diễn sâu giáo huấn một trận. Cậu cố gắng kìm nén cái chân đang run lẩy bẩy, nhưng lại không kìm nén được bất an trong lòng, tiến đến trước mặt Đào Nguyên hỏi: “Anh Đào, anh bảo… Em làm thế này có đúng không?”
Đào Nguyên có vẻ rất là bình tĩnh, không thèm liếc mắt lấy một cái, nói: “Kết hôn với tôi hay là kết hôn với đối tượng xem mắt, em chọn đi.”
“Đương nhiên là với anh rồi!” Tống Phi Lan hít sâu một hơi: “Cơ mà em hồi hộp quá, lỡ bố em quất gãy giò em thì sao?”
“Kết hôn rồi thì ông ấy không đánh em đâu.” Đào Nguyên đáp.
Tống Phi Lan nửa tin nửa ngờ: “Thật ạ?”
Hôm nay Đào Nguyên và Tống Phi Lan mặc đồ đôi, đều là tây trang và giày da, nhìn rất trang trọng. Tống Phi Lan soi gương, nhìn trái nhìn phải, thật sự rất muốn gào thét: “Hôm bữa xem mắt anh cố tình hố em chứ gì!”
Người nào đó chẳng thèm suy nghĩ xem vì sao Đào Nguyên lại muốn hố mình, chỉ oán giận một câu như thế, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên xe đến Ủy ban nhân dân.
Hai người đã chuẩn bị sẵn chứng minh thư, Đào Nguyên đậu xe xong, Tống Phi Lan lại không dám bước xuống. Cậu nhìn cửa văn phòng Ủy ban toàn mấy đôi vợ chồng son vẻ mặt hạnh phúc đi ra đi vào mà hốt hoảng không thôi.
Đào Nguyên cũng không ép cậu, chờ một lát rồi mới nói: “Hiện tại hối hận còn kịp đấy.”
Tống Phi Lan vẫn hơi sợ, nếu không cưới Đào Nguyên thì sau này cậu sẽ phải đối mặt với một đội quân xem mắt. So với ngày nào cũng phải đi hẹn hò rồi cưới một cô gái xa lạ về làm vợ, cậu vẫn cảm thấy anh Đào luôn chăm sóc bảo vệ cậu hai tháng trời tốt hơn nhiều.
Tống Phi Lan trù trừ trong giây lát, sau đó tức nước vỡ bờ, rống lớn một tiếng coi như tiếp thêm can đảm cho mình: “Đi!!!”
Đào Nguyên đẩy xe lăn đưa cậu vào đại sảnh, Tống Phi Lan hai tay run rẩy cầm chứng minh thư của mình. Lúc ngồi chờ làm thủ tục, cậu nhấp nhấp miệng, khẩn trương quay đầu lại liếc mắt nhìn Đào Nguyên: “Anh Đào, là em đang run hay anh đang run thế?”
Đào Nguyên ôm thắt lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: “Đừng sợ.”
Sau khi cầm hai tờ giấy màu đỏ (1) trên tay, trán Tống Phi Lan đã đổ đầy mồ hôi lạnh, Đào Nguyên lại dẫn cậu vào xếp hàng để chờ tuyên thệ. Tống Phi Lan vừa thấy xe hướng về phía giáo đường liền giật mình: “Anh Đào này, mình không làm thật cũng phải tuyên thệ sao?”
“Dù sao cũng đã đến đây rồi.” Đào Nguyên trả lời, cả hai đứng vào cuối đoàn người.
Tống Phi Lan phản đối không hiệu quả, cậu ngồi trên xe lăn cầm giấy hôn thú, nghĩ nghĩ, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười khổ. Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đào Nguyên, nói: “Anh Đào à, sau này chúng ta là chồng chồng hợp pháp rồi.”
Đào Nguyên nghe cậu nói đoạn, nhịn không được cong môi, đưa tay nhéo nhéo má cậu, Tống Phi Lan cũng cười theo: “Anh bảo mình có nên đổi xưng hô một tí không?”
Đào Nguyên cười hỏi: “Em muốn gọi tôi là gì?”
Trong giáo đường người đến người đi, hai người còn chưa thảo luận xong đã đến phiên bọn họ.
Tống Phi Lan nắm tay Đào Nguyên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhìn lời thề được viết trên trang giấy trước mặt. Chuyện này bắt đầu mông lung như một trò đùa, nhưng bây giờ, hai người thật sự đang nắm tay nhau đứng trước mặt người chứng hôn. Nhìn vào lời thề sẽ yêu đối phương tha thiết ấy, Tống Phi Lan đột nhiên hoảng hốt, cậu nhịn không được quay đầu nhìn Đào Nguyên, sau đó lại nghe thấy giọng của cả hai cùng vang lên:
“Sau này, cho dù là khổ đau hay hạnh phúc, giàu có hay bần cùng, cho dù là khỏe mạnh hay ốm đau, khi còn trẻ hay đã về già, chúng ta đều cùng hội cùng thuyền, cùng chung hoạn nạn, chia ngọt sẻ bùi, cả đời ở bên nhau.”
Lúc trở ra, Tống Phi Lan vẫn có thể cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, hệt như một chú thỏ nhảy nhót không ngừng. Đào Nguyên hình như cũng hơi mệt, hai người đứng ở cổng Ủy ban thở hổn hển.
Tống Phi Lan ngồi trên xe lăn ngửa đầu nhìn Đào Nguyên, bỗng nhiên gọi một tiếng: “Chồng ơi!”
Đào Nguyên ngẩn ra, hai tai anh đỏ ửng. Đến khi phản ứng được, người đàn ông cao như cái sào kia vậy mà cúi đầu, không kìm được ngượng ngùng nở nụ cười.
Tống Phi Lan kéo kéo áo anh: “Anh cũng gọi em đi.”
Đào Nguyên chỉ cười, không nghe cậu nói, Tống Phi Lan không chịu, nhất định đòi anh trả lời.
Trợ lý Đào hết cách, đành phải cười khom lưng xuống, ghé vào tai cậu, thấp giọng khẽ gọi: “Chồng ơi…”
Hơi thở nóng rực phả vào tai của Tống Phi Lan, dịu dàng đến mức đáy lòng cậu cũng nổi sóng.
————————————————
(1) Giấy chứng nhận kết hôn của Trung Quốc: