Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 29: Bắt cá




Edit: Soo

Beta: Cassie

Đường Thanh nhận ra kể từ sau khi quan hệ bố con không được thành lập, số lần Túc Thiên Dục cố tình trêu ghẹo cậu ngày càng nhiều hơn. Ngay cả khi đang ngắm trăng cũng có thể biến thành ảnh đế, mở miệng đều là lời thả thính sến súa đậm mùi phèn chua: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp*.”

*Chú thích: Theo một nhà văn người Nhật Bản cho rằng, cụm từ ngang nghĩa với “I love you” phải là 「月がきれいですね」– “Trăng đẹp quá anh/em nhỉ.” Bên Trung dịch thành “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.” <= chú thích đầy đủ ở cuối chap

Cư dân mạng Đường Thanh hiểu rõ hàm ý ẩn đằng sau câu thả thính: …

Cậu giữ nguyên nụ cười: “Ánh trăng trong nước lại càng đẹp hơn, anh có muốn xuống dưới đó một lúc để tỉnh táo không?”

Túc Thiên Dục: “Vô tình đến vậy cơ à?”

Đường Thanh: “Nếu tôi vô tình thật thì đã tỏ tình rồi đá anh luôn, khiến anh phải chịu ám ảnh thất bại trong chuyện tình cảm, ba năm không gượng dậy nổi.”

Túc Thiên Dục cười dịu dàng: “Cậu có thể thử xem.”   

Giọng điệu của những lời này tựa như là đưa ra đề xuất, hoàn toàn không có ý đe doạ gì.

Nhưng khi Đường Thanh đối diện với hắn vài giây, cảm nhận được một cách sâu sắc rằng nếu mình dám đá hắn thật, nhất định sẽ bị đánh gãy hai chân.

Cậu quay đầu, lạnh lùng vô tình nói: “Không được, tôi chỉ thích những gì không chiếm được thôi.”

Túc Thiên Dục bị chọc cười, thầm nói một tiếng bé mèo con xấu xa, sắc mặt không đổi mà nói sang chuyện khác.

Bỏ đi chuyện cố tình thả thính thì hằng ngày hai người ở chung vô cùng vui vẻ, cũng do tốc độ lật mặt còn hơn lật sách của Túc Thiên Dục, mang đến cho người ta cảm giác giả trân, không chân thực.

Đường Thanh lần không ra thái độ thật sự của hắn, có đôi khi cảm thấy Túc Thiên Dục nghiêm túc, có đôi khi lại cảm thấy Túc Thiên Dục chỉ đang trêu cậu chơi, nghĩ nhiều quá nên không nhịn nổi mà để ý, mỗi ngày nâng cao toàn bộ tinh thần chờ đánh trả.

Dưới tình huống “anh tới tôi đáp” như vậy, đột nhiên có một ngày Túc Thiên Dục không cố tình thả thính nữa, trở lại bình thường, trái lại Đường Thanh sẽ là người không quen trước tiên.

Tựa như hai bên đánh nhau lâu dài, bỗng nhiên một ngày cậu vung một đấm lại giống như đánh vào bông, loại cảm giác không thể nói rõ này dù như thế nào cũng không thể thích ứng nổi. Chờ đến khi kẻ địch lại ra đòn lần nữa, cậu sẽ lại bất chợt không kịp phòng ngừa mà bị rối loạn, đánh mất nhịp điệu… Thậm chí trong lòng còn có một chút vui sướng bí ẩn.

Đường Thanh cảm thấy hình như bản thân bị rơi vào trong một vòng luẩn quẩn rồi, biết rõ cứ tiếp tục như vậy là không được, nhưng mà tốc độ ra tay của Túc Thiên Dục quá nhanh, chờ cậu phục hồi tinh thần thì đã thoát không nổi.  

Cơ hội duy nhất của cậu chính là hoàn toàn thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, lấy tư cách người đứng nhìn bình tĩnh, thông suốt mà xem xét nguyên nhân hậu quả.

Nhưng mà… tốc độ tiêu tan vận rủi trên người Túc Thiên Dục càng về sau càng chậm, kẻ thù của Túc Thiên Dục còn đang canh bên ngoài trạch viện như hổ rình mồi, nếu cậu rời đi thì chẳng khác nào công sức đổ sông đổ biển hết, thế coi như là chưa báo ân rồi.

Cũng sẽ dẫn tới kết quả mà cậu từng lén lút nghe trộm được, bởi vì liên lụy quá sâu, gây ra Hồng Loan tinh động.

Quay đi quay lại kết quả vẫn thế.

Đường Thanh nhíu mày, lại đột nhiên nhận ra bản thân chỉ đơn giản là khó chịu với cái cục diện tiến lùi đều chết này, ngược lại thì không kháng cự Túc Thiên Dục như trước nữa.

… Có thể do “quan hệ bố con” gây cho cậu một cú sốc quá lớn, cho nên bây giờ thấy Túc Thiên Dục thả thính cậu cũng không kháng cự đến vậy, rốt cuộc còn gì đáng sợ hơn so với việc vị hôn phu lại trở thành bố mình cơ chứ?    

Đây quả thực là suy đồi đạo đức cùng với mất đi nhân tính mà!

Một khi so sánh như vậy, lời thả thính sến súa đậm mùi phèn của chủ tịch Túc tính là thứ gì? Ép duyên rõ ràng là bình thường nhất!

Hơn nữa đối phương cũng là yêu, hẳn sẽ không xuất hiện tình huống trăm năm hạnh phúc, khổ sở một đời như bọn họ nói đâu nhỉ…

Đường Thanh phát hiện cán cân trong lòng lại bắt đầu nghiêng, tức khắc tiếng than thở lại trở nên lớn hơn nữa.

Túc Thiên Dục nhịn cười, đưa đào khô vừa mới mang tới cho cậu.

Đào khô không hoàn hảo, ăn vào hết ưu sầu.

Ưu sầu của Đường Thanh không giải quyết được, nhưng đã bị dời đi lực chú ý: “Việc lần trước chủ tịch Túc nói sẽ tiến cử có còn tính không?”

Túc Thiên Dục nói: “Tính chứ.”

Đường Thanh: “Vậy làm phiền chủ tịch Túc rồi, tôi muốn trở thành hội viên.”

Túc Thiên Dục đồng ý rất sảng khoái: “Được.”

Động tác khui đào khô của Đường Thanh dừng một chút, không nhịn nổi mà liếc mắt nhìn hắn.

Túc Thiên Dục mỉm cười sáp gần đến: “Không ngờ tôi đồng ý sảng khoái đến vậy à?”

Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình, Đường Thanh không nói tiếp.

Nhưng mà không sao cả, tự chủ tịch Túc cũng có thể nói tiếp, dịu dàng bảo: “Bởi vì tôi không nỡ thấy cậu nhíu mày.”

Đường Thanh cười ha ha, giơ tay đẩy mặt hắn về chỗ.

Túc Thiên Dục thuận theo lực đẩy của cậu dịch đầu sang một bên, tươi cười tùy ý, hoàn toàn ngó lơ hai người đứng ngoài cửa, lại trêu mèo con vài câu, mãi đến khi thấy cậu xù lông trở về Tây sương phòng mới không chút nào để ý nhìn về phía bọn họ: “Ôi chà, đến khi nào vậy?”      

Chu Tước: “Hừ, rõ ràng cậu có thấy chúng tôi!”

Huyền Vũ lấy rùa nhỏ trong túi ra quơ quơ, ý bảo mình tới để gửi nó.

Túc Thiên Dục vỗ vỗ bàn đá: “Người tới là khách, ngồi đi.”

Chu Tước không khách sáo chút nào, lúc qua ngồi còn nhắc nhở ba lần: “Họ hàng gần ba đời không thể kết hôn!”

Huyền Vũ thả lại rùa nhỏ vào ao cẩm lý, cuộn tay áo ngồi cạnh bàn đá, cũng gật đầu theo.

Nụ cười của Túc Thiên Dục không đổi: “Bạch Trạch không nói cho hai người sao? Là hai người hiểu sai.”

Chu Tước: “Bà đây không tin.”

Túc Thiên Dục: “Cô có thể đi tìm Bạch Trạch mà đối chất.”

Chu Tước hoài nghi nhìn hắn: “Vậy sao lúc trước cậu không cho chúng tôi lan truyền ra ngoài.”

Túc Thiên Dục bình tĩnh nói: “Trước khi mèo con chưa tin tưởng tôi hoàn toàn, người biết đến sự tồn tại của mèo con càng ít càng tốt, có lợi đối với cậu ấy.”

Nói đến cùng, quan hệ của hắn với mọi người không tốt, kẻ địch thật sự rất nhiều, như Thao Thiết chính là một vết xe đổ.

Tuy rằng sau khi trở về từ chỗ Bạch Trạch gã vẫn luôn không có động tĩnh gì, nhưng thường thì loại tình huống này lại càng nguy hiểm.

Con heo kia chỉ là ăn lắm, nhưng không ngốc chút nào.

Suy nghĩ của Túc Thiên Dục bay đi hơi xa, Chu Tước cũng lấy điện thoại ra đối chứng với Bạch Trạch ngay tại chỗ.

Trong viện yên tĩnh một lát, cuối cùng Huyền Vũ cũng theo kịp đề tài, buồn bã nói: “Thật ra về việc nhận định nhân quả thành hậu duệ, nguyên nhân nên trách tôi.”

Túc Thiên Dục hoàn hồn: “Sao lại nói vậy?”

Huyền Vũ nói: “Trên người cậu ta có hơi thở của cậu.”

Túc Thiên Dục không cho là đúng: “Cậu ấy theo tôi ít nhất nửa năm rồi, nhiễm phải hơi thở cũng rất bình thường.”

Huyền Vũ lắc đầu: “Không phải lây nhiễm hơi thở, mà là hơi thở từ bên trong phát ra ngoài.”

Túc Thiên Dục thu lại tươi cười: “Ý anh là gì?”

Huyền Vũ: “Tôi chỉ mơ hồ cảm nhận được một lần, mà năng lực cảm nhận này giỏi nhất vẫn là Bạch Hổ, cậu có thể đi tìm hắn ta thử xem.”

Túc Thiên Dục gật đầu: “Được. Trừ cái này ra thì sao? Có thể nói cụ thể hơn chút không?”

Huyền Vũ tinh thông bát quái, thật ra có thể tính toán một chút, chỉ tiếc số mệnh lần này quá rối, liên lụy đến nhiều chuyện, hắn ta im lặng hơn nửa tiếng, chỉ nói một câu: “Trên người cậu ta có đồ của cậu.”

* Bát quái là một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời cổ đại, gồm 8 quẻ: càn, khôn, khảm, ly, chấn, cấn, tốn, đoài. <= chú thích đầy đủ cuối chap

Túc Thiên Dục: “Bên trong hay bên ngoài? Liệu có phải là do tôi tặng cho cậu ấy nhiều đồ quá nên mới thế không?”

Chu Tước đột nhiên bỏ dở cuộc trò chuyện riêng, ngẩng đầu nói xen vào: “Cũng có khả năng bị dính là do các cậu lăn giường…”

“Khụ khụ khụ!” Huyền Vũ bỗng nhiên ho khụ khụ vài tiếng.

Túc Thiên Dục liếc mắt nhìn bọn họ, lạnh giọng nói: “Còn chưa tán được tới tay đâu.”

Chu Tước xì một tiếng: “Thật gà.”

Túc Thiên Dục đột nhiên nói: “Tôi nghe nói Thao Thiết nhận nhầm mèo con thành con trai các người?”

Chu Tước: “…”

Túc Thiên Dục mỉm cười: “Tốc độ của các người thế mà lại rất nhanh nhỉ.”

Vừa dứt lời, không cần Chu Tước nổi đoá, trên không bất chợt truyền đến một tiếng sấm to, “đùng đoàng” một tiếng mạnh mẽ như muốn xé toạc trời cao, ngay sau đó âm u cả một vùng trời.

Huyền Vũ lặng lẽ xoè ô ra: “Không liên quan gì đến tôi.”

Chu Tước cũng yên lặng thu hồi tầm mắt, lời lẽ chính đáng nói thêm vào: “Tôi và Huyền Vũ là bởi vì chuyện hoả tinh phách và giáp Vạn Niên mới bị Thao Thiết hiểu lầm. Lại nói tiếp, tất cả đều do cậu, rốt cuộc kiếm được mèo con ở đâu ra đấy? Lại còn là lông đuôi phượng hoàng, còn có hoả tinh phách, lai lịch không nhỏ đâu.”

Túc Thiên Dục nói: “Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết.”

Do mây đen xuất hiện trên đỉnh đầu nên ba người vội vội vàng vàng nói qua vài câu rồi giải tán. Đợi đến khi Chu Tước rời khỏi, mấy đám mây đen bay lơ lửng phía trên trạch viện và khu vực lão trạch* của Quản gia đổ mưa xối xả ước ừng sáu tiếng đồng hồ mới rời đi.

*nhà cũ, hay thường chỉ nhà tổ

Loại “mưa theo khu vực riêng” lớn thế này hoàn toàn không che giấu nổi, cuối cùng phía chính phủ chỉ có thể đưa ra lời giải thích rằng đây là sở thích đặc biệt của kẻ có tiền, thật ra đó là mưa nhân tạo.    

Trong giới còn có tin đồn là, cơn mưa đó là kết quả từ cuộc đấu đá ngầm vào ngày hôm đó của Túc thị và Quản gia.

Túc thị & Quản gia: “…”

Đấu đá ngầm cái con khỉ, đây rõ ràng là bình dấm chua đổ!!

Cũng bởi vì chuyện này, sếp Thao cho rằng mình vô tội mà lại bị liên lụy, cực kỳ tức giận, tỏ vẻ nhất định mình sẽ làm cho Tỳ Hưu phải đẹp mặt!  

Nhưng Túc Thiên Dục căn bản không thèm đếm xỉa đến gã, lúc này đang chơi game với mèo con.

Bởi vì nước mưa quá nhiều lại đột nhiên tới, hệ thống thoát nước của sân nhà không được mở ra kịp thời, ngập đến tận bậc thang thứ hai. Đàn cẩm lý đều lao ra khỏi ao, dường như rất vui vẻ mà chạy trốn khắp sân.

Đường Thanh nhìn thấy vậy, cầm lưới đánh cá xung phong nhận việc vớt cá, làm cho đàn cẩm lý sợ tới mức trốn càng nhanh.

Đừng nói đến việc đến gần, thường ngày cậu rải thức ăn cho cá thôi chúng nó còn sợ gần chết, bị cậu bắt được chẳng phải là toi mạng sao?!

Đàn cẩm lý bùng nổ tại chỗ, xông xáo bốn phương tám hướng chạy trốn khắp nơi.

Mà boss của chúng nó – Túc Thiên Dục… lại đang cá cược với mèo con: “Nếu trong mười phút cậu vớt được hết, tôi cho cậu ăn một con.”

Đàn cẩm lý: “???”

Đàn cẩm lý: “Boss à, anh nói lại lần nữa!!”

Boss của chúng nó mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm mèo con, còn đang đợi câu trả lời.

Đường Thanh xắn ống quần cho tốt, đi chân trần đứng ở trong nước, nhìn chằm chằm đàn cẩm lý đang tránh né mình, cò kè mặc cả: “Nửa tiếng.”

Túc Thiên Dục: “Mười lăm phút.”

Đường Thanh: “Ba mươi phút.”

Túc Thiên Dục: “Hai mươi phút.”

Đường Thanh: “Ba lăm phút.”

Túc Thiên Dục bị chọc cười: “Nào có ai mặc cả như cậu?”

Đường Thanh: “Là do nhân tố bẩm sinh.”

Túc Thiên Dục liếc mắt nhìn đàn cẩm lý đang run bần bật, nhường cậu vô điều kiện: “Được, nửa tiếng, chỉ cần thả vào hồ nước thì sẽ tính là cậu thắng.”

Đàn cẩm lý: “…”

Cứu mạng với! Boss phát điên lấy chúng nó làm mồi câu mèo con á á á á á á!!

Kim thiềm chưa bị nước ngập đến thật cẩn thận đi ngang qua, đột nhiên cảm thấy mình chỉ bị tê chân đã là tốt lắm rồi.

Trên mặt nước, Túc Thiên Dục chính thức mở công cụ tính giờ trong điện thoại ra, hô bắt đầu.

Đường Thanh không sốt ruột hành động ngay, cậu định áp dụng chiến lược lặng im không tiếng động mà đến gần, nhưng mà tiếc rằng do chịu ảnh hưởng bởi nhân tố bẩm sinh, không chờ cậu tới gần đàn cẩm lý đã ngửi thấy mùi mèo, tất cả đều quẫy đuôi bơi vút đi.

Đường Thanh lập tức thay đổi sách lược, khuấy đến nỗi nước kêu rào rào, đuổi thẳng đàn cẩm lý về phía ao.

Đàn cẩm lý tản ra trong nháy mắt, không có một con nào sẵn lòng bơi vào bên trong ao cẩm lý.

Đường Thanh nhìn một hồi, đưa ra phương án thứ ba. Cậu mở hệ thống thoát nước, rút cạn toàn bộ nước mưa trong viện, nhìn đàn cẩm lý trên mặt đất, vén tay áo cười.

Túc Thiên Dục cũng cười theo, cất điện thoại vào trong túi, biết là chẳng cần phải đợi nữa rồi.

Quả nhiên, mèo con nhanh chóng nhặt “xác” cá thành công, lúc cậu quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt mèo xanh màu biển cả thấp thoáng sáng bừng lên dưới ánh dương rực rỡ, mang theo chút vui sướng cùng phấn khởi, vui vẻ nói: “Tôi thành công rồi.”

Túc Thiên Dục đứng trong bóng râm dưới mái hiên, mỉm cười đáp: “Ừm, rất đỉnh.”