Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 18: Cậu trẻ*




Edit: Agehakun

Beta: Cassie

Đường Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy ngày nay cậu có thể cảm giác được số lần Túc Thiên Dục ra ngoài rõ ràng giảm bớt, ngay cả buổi họp báo của viện nghiên cứu nhà mình cũng không đi.

Dựa theo cách nói của Túc Thiên Dục thì là: “Một ngày quan trọng như buổi họp báo, người toàn thân là vận rủi như tôi không nên tới quấy rầy làm gì.”

Đường Thanh nghe vậy cười: “Nếu chủ tịch Túc muốn đi cũng không phải là không thể, tuy rằng năng lực của tôi chẳng ra gì, nhưng mà vẫn có thể áp chế vận rủi.”

Túc Thiên Dục trầm mặc vài giây: “Thật ra là tôi lo cho miệng vết thương, dù sao thì ở buổi họp báo cũng có đông người, chẳng bằng ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương.”

Với lý do này thì Đường Thanh nhận, gật đầu tán đồng nói: “Đúng vậy, danh dự của Bạch Trạc còn ở trong tay anh mà, không thể đập mất của anh ta được.”

“Tôi từng đập nát danh dự của cậu ta rất nhiều lần rồi, đừng tin lời cậu ta nói.” Túc Thiên Dục lôi chuyện cũ về Bạch Trạc ra để buôn, tỉnh bơ xoá sạch cái câu nghi ngờ năng lực của mèo con mà mình nói khi ấy.

Đúng lúc Quyền Lê đi vào, y được uỷ thác trọng trách xuất hiện thay mặt tổng tài, muốn mượn mèo chiêu tài cầu tí may mắn, cười tủm tỉm bảo đảm: “Đợi họp báo kết thúc tôi nhất định sẽ mang nó trở về nguyên vẹn.”

Đây là một phần trong kế hoạch, đương nhiên là Túc Thiên Dục đồng ý: “Cũng được, chừng nào thì cậu xuất phát?”

Quyền Lê ôm mèo chiêu tài nói: “Giờ chuẩn bị đi đây.”

Túc Thiên Dục xoay chuyển tâm tư, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Quyền Lê quay người đi được hai bước, lại đột nhiên lộn trở về, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mèo con.

Đường Thanh phản ứng trong một giây, vỗ vai y để lại vận may: “Cố lên.”

Quyền Lê thỏa mãn: “Cảm ơn cậu Đường, buổi tối gặp lại.”

“Buổi tối gặp.”

Tạm biệt Quyền Lê, Túc Thiên Dục cũng đứng dậy nói: “Chúng ta về trạch viện.”

Đường Thanh không biết đi làm cái gì, nhưng vẫn tự giác đồng ý, dù sao cậu chỉ cần đi theo Túc Thiên Dục áp chế vận rủi là được.

Ba người gần như là đồng thời rời đi, không có Đường Thanh và kim quang của mèo chiêu tài bao phủ, cao ốc Túc thị lập tức ảm đạm, trên không lơ lửng vận rủi nhàn nhạt còn đọng lại, toàn thể khí tràng thay đổi hoàn toàn.

Đám chuột con vẫn luôn lặng lẽ giám thị khiếp sợ không thôi, chít chít nửa ngày phân hai con chuột chạy đi báo cáo.

Động tác của gia chủ Quản gia rất nhanh, nhận được tin tức lập tức phái người đi điều tra, cầm kết quả đưa tới trước mặt sếp.

Hôm nay sếp ăn hải sản thịnh yến, một mâm đồ ăn cho mười người bày đầy trước mặt, gã đeo bao tay đang chiến đấu với cua lớn, không có thời gian xem báo cáo: “Đọc.”

Gia chủ Quản gia thầm thì: “10h sáng hôm nay, cao ốc Túc thị đột nhiên mất đi lớp kim quang bao phủ, vận rủi hiện ra. Cùng lúc đó có người nhìn thấy Quyền Lê rời đi có ôm theo món đồ gì đó, mà kim quang khắp người y giống y hệt khí vận lúc trước của cao ốc.”

“Theo điều tra thì đồ mà y ôm đi chính là một con mèo chiêu tài đã được khai quang*, bởi vì có thêm kim quang, buổi họp báo của viện nghiên cứu bọn họ cũng diễn ra cực kỳ thuận lợi.”

*Khai quang là nghi lễ để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục “mở mắt” cho linh vật, gọi là “điểm nhãn”. Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.

Gia chủ Quản gia nói, cố ý lật tư liệu sang, chỉ ảnh chụp ở bên trên: “Con mèo chiêu tài này cũng không phải một dạng tượng đất thường thấy trên thị trường. Hơn nữa lúc tôi điều tra có phát hiện, trong giới nhà giàu không ít người đều thờ phụng nó, nghe nói là một vị cậu trẻ hỗ trợ khai quang mời tới*.”

*Này là mời mèo chiêu tài tới trú trong tượng. Một con mèo chiêu tài (hay chồn, hồ ly, rắn,…) có thể tới trú trong nhiều tượng. Gia chủ hàng ngày thờ phụng, chúng nó sẽ tùy mà thực hiện mong ước của gia chủ. (Con thì chiêu tài, con thì phù hộ công ăn việc làm, gia đình êm thấm,…)

Sếp gặm chân cua liếc nhìn. Ảnh chụp cực kỳ rõ ràng, chín cái đuôi và cặp mắt màu lam trông cứ như thật, tựa như giây tiếp theo tượng đất sẽ sống lại.

Nhưng mà bọn họ vốn là đồng loại nên có thể nhìn thấy những thứ khác. Ví dụ như kim quang đầy trời xung quanh tượng đất, ví dụ như công đức nồng đậm ở trên đỉnh đầu tượng đất…

Sếp dừng lại một chút, nhíu mày quan sát kỹ.

Gia chủ Quản gia thấy gã không ăn thêm gì, tim giật thót, vội vàng hỏi: “Có vấn đề gì ạ?”

Sếp nói: “Con mèo này còn chưa tới ba trăm tuổi, công đức thâm hậu, tinh tượng* chứa mây tía, nhưng mà tôi chưa gặp qua bao giờ.”

*tinh tượng: Một loại suy đoán số mệnh dựa vào độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh

Gia chủ Quản gia phải phân tích ý trong lời nói mấy lần mới hiểu được.

Mèo con có nhiều công đức như vậy, cho dù cậu ta có ở ẩn hiếm khi lộ diện thì ít nhất cũng phải từng làm một chuyện gì đó ngang ngửa với việc cứu vớt chúng sinh, nếu không tinh tượng cũng sẽ không chứa đựng mây tía* như thế.

*Trong thời cổ đại, nó được coi là điềm lành, là dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện của các hoàng đế, nhà hiền triết, v.v …

Hơn nữa con mèo này tối đa cũng chỉ ba trăm tuổi, số tuổi này còn chẳng bằng nổi số lẻ tuổi của sếp nữa là. Cho nên dù sếp có ngủ đông hay chạy loạn, chưa từng nghe về sự tích cứu vớt chúng sinh và mạng người, nhưng một chuyện trọng đại như tinh tượng thay đổi thì gã cũng nên cảm giác ra được mới phải.

Nhưng mà gã không cảm nhận được.

Gã cũng chưa từng gặp qua.

Chuyện này đột nhiên liên quan tới một nhân vật mới, hơn nữa còn là lai lịch không rõ thâm tàng bất lậu.

Gia chủ Quản gia đau đầu, không ôm hy vọng kiến nghị: “Liệu có phải đối phương đang giả heo ăn thịt hổ không, hay là chiều tôi ghé Cục Yêu Quái điều tra hộ tịch thử?”

Sếp cười nhạo: “Đừng quên tên khốn kia rất có tiếng nói ở Cục Yêu Quái, nếu hắn ta đã muốn che giấu, ngươi còn tra ra được cái gì mới là lạ. Có thời gian vẫn nên đi tra người được gọi là “cậu trẻ” này đi.”

Gia chủ Quản gia nghe một hiểu mười: “Ý ngài là, cậu trẻ này chính là hình người của mèo con?”

Sếp: “Gần thế. Nếu không tra ra được thì trộm tượng đất của tên khốn kia lại đây cho tôi, xem hắn ta có liên hệ với ai hay không. Nếu phát hiện ra cậu trẻ đó thì càng tốt, đánh cho ngất rồi trói lại đây.”

Gia chủ Quản gia: “Vâng.”

Vì thế, Quyền Lê kết thúc buổi họp báo trong tốt đẹp, lúc ôm mèo chiêu tài trở về công ty, rõ ràng cảm giác được động tĩnh dưới mặt đất nhiều gấp ba bốn lần.

Y nhếch môi, mắt hồ ly cười cong cong.

Rất tốt, đối phương cắn câu rồi.

Mèo chiêu tài được đưa về cao ốc Túc thị, toà cao ốc ban nãy còn bị vận rủi bao vây trông thật ảm đạm lập tức sáng ngời, tựa như đang đêm hôm khuya khoắt lại bật đèn pha lên vậy, chói tới mức đám chuột nhỏ đang nhìn chằm chằm không mở nổi mắt, hiệu quả lộ rõ muốn trốn cũng không trốn được.

Đám chuột nhỏ mới tới cũng càng thêm chắc chắn, lẳng lặng chờ trong chỗ tối, xác định Quyền Lê đã lái xe rời đi xong, chú ý cẩn thận luồn vào văn phòng.



Khi Quyền Lê trở về nhà, Đường Thanh đang giày vò con rùa nhỏ ở ao cẩm lý.

Có thể là do nắng hè quá độc, rùa nhỏ cả ngày đều ngâm mình trong ao, chỉ khi đến tối ánh trăng như nước, nhiệt độ không khí thấp xuống mới dám bò ra khỏi ao cẩm lý để thông khí.

Sau đó… nó gặp phải Đường Thanh.

Mỗi lần lao lực bò lên trên bờ ao, nơi đó đã có một chiếc măng cụt đang ngo ngoe rục rịch chờ sẵn, chọc một ngón tay hất nó trở về.

Rùa nhỏ: “…”

Quyền Lê: “…”

Vất vả rồi, người anh em.

Quyền Lê vờ như không nhìn thấy, cười tủm tỉm chào hỏi: “Chào buổi tối cậu Đường.”

Đường Thanh đáp một câu: “Chào buổi tối.” Nói xong lại nghĩ tới cái gì, chỉ chỉ bờ ao trống rỗng hỏi: “Anh lấy mất con kim thiềm ở trên này rồi à?”

Quyền Lê liếc phát biết ngay kim thiềm chắc chắn là đi trốn rồi, chỉ có thể nhận oan: “Đúng vậy, ngay cả lồng chim cũng bị mang đi rồi.”

Đường Thanh nói: “Là anh thiệt luôn hả… chủ tịch Túc bảo anh muộn nhất là sáng mai phải trả lại, bằng không sẽ trừ thẳng vào lương anh gấp mười lần giá gốc.”

Sắc mặt Quyền Lê vặn vẹo trong nháy mắt: “Tôi biết rồi, cậu Đường nghỉ sớm một chút nhé, ngủ ngon.”

Nói xong hùng hổ đi thẳng đến hậu viện.

Đường Thanh thu tầm mắt lại, lại chơi với rùa nhỏ một lúc, thấy nó không nổi lên nữa mới chịu đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.

Hậu viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, Quyền Lê đẩy cửa liền hỏi: “Gì mà gấp mười lần rồi trừ lương?!”

Túc Thiên Dục bình tĩnh uống ngụm trà: “Dỗ mèo con.”

Quyền Lê lập tức đổi sắc, cười tủm tỉm nói: “Biết ngay là chủ tịch Túc anh minh thần võ cương trực công chính, chắc chắn sẽ không trừ loạn tiền lương của người khác mà.”

Trong lời này vẫn có ý chọc ngoáy.

Túc Thiên Dục cười như không cười buông chén trà, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, Quyền Lê lập tức giành lời: “Lúc tôi ôm mèo chiêu tài trở về, bọn họ đuổi tới rồi.”

Túc Thiên Dục nhìn y.

Quyền Lê không ngừng cố gắng: “Người của tôi bám theo gia chủ Quản gia còn điều tra ra vài thứ.”

Túc Thiên Dục: “Nói.”

Chuyện trước đó coi như bỏ qua.

Quyền Lê cười mà mắt hồ ly như sắp không nhìn thấy tổ quốc, cũng không loanh quanh lòng vòng mà nói thẳng: “Bọn họ cắn câu rồi, trở về còn điều tra về mèo chiêu tài nữa. Người của tôi nói, mèo chiêu tài này rất nổi tiếng trong giới nhà giàu, phàm là người có bí quyết kinh doanh hoặc là đang đi theo con đường kinh doanh bình thường tích trữ tiền tài dần dần* đều sẽ cung phụng… Cậu đừng nhìn tôi, chính cậu nhân duyên kém bị cô lập, loại chuyện tốt này bọn họ mà nói cho cậu biết mới kỳ ấy.”

*nguyên văn là “tẩu chính tài”: Là chỉ tiền tài thu được thông qua công việc lao đồng bình thường, không có đột biến lớn, đòi hỏi có sự tích lũy lâu dài mà có được.

Túc Thiên Dục không phản bác: “Cậu nói tiếp đi.”

Quyền Lê nói: “Nghe nói xã hội thượng lưu xuất hiện một nhân vật cực kỳ truyền kỳ, cậu ta không rõ lai lịch không biết hành tung, nhưng bản lĩnh phi phàm có được năng lực thông linh cực cường, cũng chính là cậu ta đã mời mèo chiêu tài khai quang cho giới nhà giàu.”

Quyền Lê cố ý dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Bởi vì không biết tên họ, hơn nữa nhân vật truyền kỳ này quả thật quá trẻ, được người trong giới tôn xưng một tiếng “cậu trẻ”, danh tiếng rất là vang dội.”

Túc Thiên Dục lập tức phản ứng lại: “Mèo con?”

Quyền Lê gật đầu: “Chỉ có thể là cậu ấy.”

Túc Thiên Dục cong môi, đọc qua đọc lại cách gọi “cậu trẻ” mấy lần ở trong lòng, đột nhiên nhớ tới mèo con bởi vì tư thế ngủ quá phóng khoáng nên bị trật cả eo.

Túc Thiên Dục: “Phụt.”