Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 17: Học sinh tiểu học cãi nhau




Edit: Mèo sữa

Beta: Cassie

Khi Đường Thanh tỉnh ngủ thì đã là ngày hôm sau, trợ lý Quyền cứng nhắc ngồi vào bàn ăn, khuôn mặt hay cười tủm tỉm thường ngày biến thành nghiến răng nghiến lợi, ý cười sâu xa.

Trái lại, tâm trạng Túc Thiên Dục tốt hơn hẳn, tươi cười hỏi cậu: “Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?”

Đường Thanh ngồi xuống, gật đầu nói: “Khá hơn nhiều, hôm qua chưa cảm ơn chủ tịch Túc, anh vất vả rồi.”

Túc Thiên Dục nói: “Không có gì.”

Đường Thanh lại nhìn Quyền Lê: “Trợ lý Quyền không sao chứ?”

Túc Thiên Dục nói: “Không sao đâu, chắc là dạo này công việc bận rộn quá nên cơ mặt bị liệt.”

Quyền Lê: “…” Editor trầm cảm vì truyện bị ăn cắp, mong readers hãy tỉnh táo và có tâm.

Đường Thanh: “…”

Lý do này thì best rồi.

Đường Thanh thuận thế hỏi: “Hôm nay, chủ tịch Túc có đến công ty không?”

Túc Thiên Dục lười biếng ngả người ra sau, liếc nhìn trợ lý Quyền, cười vô tình: “Không, miệng vết thương tôi lại tái phát nên tôi cần nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

Đường Thanh nhíu mày: “Sao lại tái phát vậy?”

Túc Thiên Dục: “Đêm qua xoay người đụng rách vết thương rồi.”

Đường Thanh: “… Được rồi.” letthebutterflyfly. wordpress.com

Một người tự làm bản thân trật eo như cậu không có quyền phán xét ở đây.

Đường Thanh im lặng, tiếp tục ăn cơm.

Suốt bữa ăn, mặt trợ lý Quyền lạnh như tiền, sau khi ăn xong thì nhanh chóng rời đi, bóng dáng kiên định.

Nhưng năm phút sau, hình như y quên lấy đồ nên lại quay về một chuyến, thể hiện dáng vẻ quyết đoán thêm lần nữa.

Túc Thiên Dục và Đường Thanh cầm ly nước, yên lặng nhìn y ra vào hai ba lần mới hoàn toàn rời đi, hai người động tác giống nhau, đồng thời uống ngụm trà.

Sau khi trợ lý Quyền đi, trong nhà cũng chỉ còn hai kẻ thương tật giúp đỡ lẫn nhau.

Đường Thanh lấy thuốc ra, bôi cho Túc Thiên Dục, đồng thời nhìn miệng vết thương của hắn.

Vận rủi đã bị lọc một lần nên ảnh hưởng càng lúc càng nhỏ, dưới sự trấn áp mạnh mẽ của kim quang trong nhà, nó không phản lại được mà còn từ từ nhạt đi, miệng vết thương sẽ khép lại càng nhanh hơn.

Tâm trạng Đường Thanh rất tốt, còn chụp cận cảnh gửi Bạch Trạc xem, hỏi bao giờ thì lành hẳn.

Bạch Trạc nói: [Lại tái phát?] Đcm truyện phân, đcm lũ ă n c ắp chúng mày luôn đấy.

Đường Thanh: [Ừ, anh ta ngủ không cẩn thận nên làm rách vết thương.]

Bạch Trạc bắt lệch trọng điểm: [Tại sao cậu biết?]

Đường Thanh: [Anh ta nói với tôi *mỉm cười*]

Bạch Trạc thức thời không hỏi thêm, lại nhìn ảnh chụp, nói: [Tình hình có vẻ tốt hơn nhiều, chỉ cần không tái phát, chắc chắn sẽ hồi phục trong hai tuần.]

Đường Thanh: [Thật chứ?]

Bạch Trạc: [Đương nhiên, cưng không nghĩ xem thuốc do ai kê, Bạch Trạc anh đây đã ra tay rõ chỉ có hàng tốt!]

Đường Thanh miễn cưỡng tin tưởng, nói chuyện này lại cho chủ tịch Túc, đặc biệt nhắc nhở ‘đừng để tái phát’: “Thường ngày anh chú ý một chút, khó khăn lắm ảnh hưởng của vận rủi mới yếu đi, đừng để thua chính bản thân.”

Túc Thiên Dục ừ một tiếng, chậm rãi cài áo sơ mi.

Đợi đến chiều, Túc Thiên Dục xoa bóp rượu thuốc cho Đường Thanh.

Động tác của chủ tịch Túc rất dịu dàng, thời điểm xoa bóp là sau bữa tối trước lúc đi ngủ, mí mắt Đường Thanh nặng trĩu khép lại, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hai người cứ giữ như vậy mấy ngày liền, eo Đường Thanh vốn dĩ không nghiêm trọng, dưới tác dụng của rượu thuốc và mát xa, ba ngày sau liền tung tăng nhảy nhót, lại có thể bí mật biến thành mèo con lăn lộn trong ổ chăn.

Nhưng cậu không dám biến thành mèo lúc ngủ, cùng lắm là chui trong chăn liếm liếm đệm thịt, cắn cắn cái đuôi, vui vẻ thì lăn hai vòng, khó ở thì đá chăn, như vậy cũng rất thỏa mãn.

Ngược lại, miệng vết thương của Túc Thiên Dục chậm hơn nhiều, Bạch Trạc đã tới một lần để đổi thuốc, anh ta vẫn nói: “Chỉ cần không để tái phát, trong vòng hai tuần nhất định sẽ tốt, tôi lấy danh dự bảo đảm.”

Túc Thiên Dục cười nhạo: “Tháng trước, danh dự của anh bị đập vỡ trong tay tôi.”

Bạch Trạc: “…”

Hình như, đó là sự thật.

Bạch Trạc cố chấp nói: “Vậy tôi đây lấy tư cách khôi phục lại danh dự ra để bảo đảm!”

Túc Thiên Dục: “À.”

Bạch Trạc: “…” Tự dịch đi chứ đcm sao cứ đi hack chất xám của người khác vậy?

Bạch Trạc bị chọc tức bỏ đi.

Đường Thanh không có đánh giá gì đối với chuyện này, nhìn vết thương của chủ tịch Túc rồi quyết định bản thân phải chú ý hơn.

Tính cách của Túc Thiên Dục không phải kiểu tưng tửng, khi không cười, ngồi ở địa vị cao, hắn rất nghiêm cẩn, đặc biệt dọa người, là kiểu người chín chắn không lộn xộn.

Nhưng vết thương của hắn đã tái phát hơn hai lần.

Cho nên, dáng vẻ này cũng chỉ để hù dọa người khác.

Đường Thanh cũng không tin tưởng hắn, thậm chí còn lo lắng hắn cố ý làm rách vết thương, nên nhìn rất kĩ.

Mèo con đuổi phía sau, cặp mắt mèo còn chăm chú nhìn hắn cả ngày, dù là vì vết thương, nhưng suy cho cùng cũng là vì quan tâm đến hắn. Thế nên, chủ tịch Túc rất vui vẻ, cả người sảng khoái mấy ngày liền.

Thậm chí, hắn còn định làm rách vết thương để mèo con quan tâm thêm mấy ngày, nhưng nghĩ lại thì khả năng mèo con tức giận lớn hơn, mất nhiều hơn được, hắn cũng từ bỏ.

Nhưng thật ra, Quyền Lê lại biết tận dụng mọi thứ, nhân lúc tâm trạng của chủ tịch Túc tốt, sau một hồi nịnh nọt cuối cùng cũng được tha thứ, mời được chủ tịch Túc đến công ty.

Cả tuần nay y bận đến sứt đầu mẻ trán, chân không chạm đất, phía trước có Quản gia như hổ rình mồi, phía sau thì liên tục phải vận hành cả Túc thị khổng lồ, trong tay y còn có viện nghiên cứu và chuyện của hai nhà Đường – Thẩm, mặt khác y còn phải cẩn thận để không bị rơi xuống cống.

Túc Thiên Dục nghe xong, khá là hứng thú với việc y sắp bị rơi xuống cống: “Gia chủ Quản gia đến báo thù à?”

Quyền Lê nói: “Con chuột kia không phải bị tôi đưa vào Cục Yêu quái rồi sao, lão muốn giúp tên kia thoát ra thì tôi chính là vật cản lớn nhất, cho dù không phải thì lão vẫn sẽ xuống tay với tôi thôi.”

Túc Thiên Dục cười nhạo: “Cũng thật đoàn kết.”

Quyền Lê: “Dù sao đó cũng là người do lão phái ra, nếu xảy ra chuyện thì lão sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Túc Thiên Dục: “Thế à, vậy cậu cẩn thận một chút, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Quyền Lê: “…”

Cố gắng giữ nụ cười.jpg

Tuy nói vậy nhưng Túc Thiên Dục vẫn trở lại công ty tiếp quản công việc, để Quyền Lê có thể rảnh hơn mà chuyên tâm xử lí những việc này.

Đường Thanh tất nhiên cũng đi theo, ôm con mèo chiêu tài trong phòng làm việc tiếp tục cầu phúc.

Hai người ở trong văn phòng gió êm sóng lặng, nhưng bên trợ lý Quyền lại đầy khó khăn, lúc nào cũng phải đề phòng cống rãnh.

Hơn nữa, y còn học hỏi sâu sắc sự vô liêm sỉ của chủ tịch Túc, chỉ cần có người tới tấn công y, y sẽ lập tức chạy đến Cục Yêu Quái đưa ảnh yêu cầu giám sát kẻ đó một ngày, có khi còn bắt giam được thêm một con chuột khác.

Không sai, y không chỉ tránh thoát công kích, mà còn muốn trả thù lại.

Sau mấy ngày, Quản gia không những không bắt được đuôi hồ ly của y, mà còn bị bắt mất không ít chuột con, tức đến nghiến răng, hận không thể bỏ qua vết thương mà tự mình ra trận.

Càng bất đắc dĩ hơn là, chiều hướng dư luận mau chóng tản đi, một hai lần còn tốt, nhiều quá không chừng lại phản tác dụng.

Lại tới chuyện làm ăn, Cục Yêu Quái dòm ngó, hai bên không thể đánh nhau tránh gây ảnh hưởng tới nền kinh tế, cùng lắm là anh cướp của tôi một miếng đất, tôi đoạt của anh một đỉnh núi, không ngừng xung đột.

Gia chủ Quản gia vốn tưởng rằng, vận rủi của đối phương tận trời, bản thân sẽ không tổn thất quá lớn, nhưng khi những thứ tập đoàn Túc thị bỏ tiền ra mua lại thu được lợi nhuận ổn định, ông ta mới nhận ra điểm bất thường, vội vàng báo cáo.

“Hả?” Người đang gặm đùi gà ngừng lại, nhíu mày hỏi: “Vận rủi của hắn tốt rồi?”

Gia chủ Quản gia gật đầu: “Đúng thế, gần đây tập đoàn Túc thị đã ổn định trở lại, doanh thu hơn tháng trước 20%. Tôi cho người qua xem xét, bọn họ đều nói vận thế của tập đoàn Túc thị rất tốt. Các tòa nhà đều bao phủ kim quang.”

Nói đến đây, gia chủ Quản gia cũng có chút xấu hổ, thở dài nói: “Mấy lần trước ra tay đều thất bại, tôi nhận ra là tôi sơ sót.”

Hình như do ông ta nói dài dòng quá, đối phương đã gặm xong đùi gà, lại giơ tay, vừa xé cánh gà vừa nói: “Tên khốn đó còn gian xảo hơn cả hồ ly, ông không đấu lại tên đó là điều bình thường…”

Cánh gà tách rời, lớp da được nướng đến hơi cháy, phát ra tiếng giòn vang.

Gia chủ Quản gia nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, bày tỏ đã quen luôn rồi, nói tiếp: “Ý ngài là vận rủi của hắn ta chưa thể khôi phục, nên đang tìm biện pháp khác?”

“Ừm.” Gã nhanh nhẹn gỡ xương, nuốt một cái, hạnh phúc nhai cánh gà nướng, đáp lại ngắn gọn.

Gia chủ Quản gia trầm ngâm: “Kim quang mạnh như vậy thì vật chiêu tài bình thường không thể nào sánh được, chẳng lẽ hắn tìm bạn tới cứu?”

Người đang xé cái đùi gà khác lắc đầu, ngay sau đó lại gỡ xương, nuốt trong một ngụm.

Sắc mặt của gia chủ Quản gia nghiêm túc: “Ngài nói đúng. Bạn bè của Túc Thiên Dục có thể đếm trên đầu ngón tay, chắc là không phải bạn hắn. Huống hồ kim quang mạnh như vậy theo lý thì ít nhất cũng đứng thứ ba trong giới chiêu tài, vậy mà không có tiếng tăm gì hoặc chưa bị phát hiện, thật vô lý.”

Người đang ăn như hổ đói kia miễn cưỡng phun ra một chữ: “Tra!”

Gia chủ Quản gia: “Vâng!”

Nhận được mệnh lệnh, gia chủ Quản gia lập tức bận rộn, lấy việc đánh lén Quyền Lê làm lá chắn, lặng lẽ điều tra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà Túc Thiên Dục đã có chuẩn bị, giấu mèo con kín mít, cho dù đối phương cố gắng điều tra đến đâu đều không có tin tức gì.

Chắc là bọn họ cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ có một con mèo xuất hiện trong kế hoạch tỉ mỉ ấy, không những xông vào phá vỡ cục diện, còn làm đảo lộn nhiều kế hoạch khác.

Đợi đến khi bọn họ biết được sự thật, sắc mặt nhất định sẽ rất đẹp.

Nghĩ đến dáng vẻ của con heo nào đó khi biết chân tướng, Túc Thiên Dục càng vui sướng, vung tay, vẽ đầy đầu heo trên thư tín bị chặn*, ý chế nhạo rõ ràng.

*Tức là thư gửi cho người ta thì sẽ bị anh Túc chặn lại lấy mất. Xong anh vẽ bậy lên rồi gửi lại thư cho Quản gia.

Gia chủ Quản gia nhận được bưu kiện: “…”

Ông ta do dự vài giây, vẫn thành thật báo cáo. Sau đó, lần đầu tiên ông ta thấy sếp nhà mình bỏ đồ ăn xuống, cầm theo máy tính, nghiêm túc viết một bức thư… đầy đủ những từ ngữ thô tục, gửi đi.

Quyền Lê nhận thư: “…” 

Đây là học sinh tiểu học cãi nhau à?

Nhưng hai ông lớn hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, thậm chí bởi trên thư trước đó bị ít hơn một hình vẽ nên Túc Thiên Dục – ông hoàng của sự tính toán chi li – lại gửi thêm một phong thư có một hình đầu heo qua đó.

Bên kia cũng không chịu, còn gửi nhiều thư hơn so với hắn, tên email còn là ngón giữa kiêu ngạo.

Túc Thiên Dục cười thâm thúy, con chuột bị hắn ấn như muốn vỡ vụn, gửi đi một loạt ngón giữa.

Đối phương lại gửi tới nhiều ngón giữa hơn.

Túc Thiên Dục gửi tiếp ngón giữa và hình con heo nôn mửa.

Bên kia chuẩn bị gửi, Túc Thiên Dục lập tức chặn gã.

Giận bay màu!!! l etthebutterflyfly.wordpress.com

Quyền Lê và gia chủ Quản gia chứng kiến toàn bộ: “…”

Giờ phút này, tư duy quái gở của bọn họ đều nhất trí: “Kẻ có tiền cãi nhau đều trẻ trâu như vậy sao?”

Đúng là kiểu tranh cãi của lũ học sinh tiểu học.

Chẳng qua, vì có thắng có thua, tâm trạng cả hai bên hoàn toàn không giống nhau. Gia chủ Quản gia lại lập một hòm thư khác, để cho sếp đang tức đến mức gặm bốn cái chân dê cùng một lúc nên suýt nữa bị nghẹn của mình có cái mà trả thù.

Còn Quyền Lê thì bị chủ tịch Túc đá ra khỏi văn phòng bởi vì định lén kể chuyện này cho Đường Thanh.

Chung quy thì, ở trước mặt mèo con, chủ tịch Túc vẫn rất sĩ diện.