Hạ Lâm run rẩy bật giậy, cơn buồn ngủ cũng tỉnh phân nữa, nhảy xuống giường bật công tắc đèn, nhìn đống lù lù nằm trên giường mình, cô hùng hổ đi lại túm cái mềm lên.
Đập vào mắt cô là gương mặt soái ca ngôn tình cực phẩm đang cuộn tròn ngủ say, với hàng mi cong vuốt, làn da trắng mịn màng. Lửa giận đang bốc ngùn ngụt bỗng lụi tàn không bóng dáng, đôi mắt mê ly, miệng nhỏ anh đào kéo thành chữ ô không khép lại được ‘Woa! Người đâu mà soái dữ thần~.’
Sau mấy phút bị sắc dụ thiếu điều vứt mất tự lòng trọng, Hạ Lâm vuốt mặt nhặt lại cái liêm sỉ ‘Ôi trời, bình tĩnh nào tôi ơi!’
Người đẹp là để ngắm nhìn, rượu ngon là để thưởng thức cùng giai nhân, chỉ vì đắm chìm trong tửu sắc mất đi lòng tự trọng cùng mạng sống mình thì cô yêu bản thân mình hơn.
Nếu về sau, mỗi khi nhắc tới hai từ ‘tửu sắc’ thiên hạ lại lôi chuyện hôm nay của cô ra bàn luận, thử hỏi vết nhơ này, nhảy xuống sông Hoàng Hà liệu có tẩy sạch được không?
Đưa tay vỗ trán bộp bộp Hạ Lâm mặc niệm ‘Chuyện này tuyệt không thể xảy ra được.’
Hạ Lâm hắng giọng kéo lại lý trí ẩm ương thì rùng mình thấy nguy hiểm bao quanh ‘Hắn… hắn làm thế nào vào đây được? Hắn ở đây từ lúc nào mà mình không một chút cảm ứng… Hắn… là thần hay yêu đây?’
Mà hắn có là gì đi nữa, tự dưng đột nhập vào phòng ngủ người khác thì không phải kẻ tốt rồi, dám dùng sắc dụ dỗ cô à? Không có cửa đâu nhé!
Nghĩ thông suốt, Hạ Lâm dùng sức rút mạnh cái chăn trở về, theo quán tính người kia lăn một vòng đụng vào góc giường mới dừng lại thế nhưng người đó vẫn say sưa ngủ, tư thế rất ư là sexy…
Hạ Lâm đỏ mặt, tức giận mắng “Đồ biến thái…”
Nhận ra cái áo choàng người đó cuốn trên người rất quen mắt, nhìn kỹ xác nhận nó là của mình, không ghìm được lửa giận, Hạ Lâm phóng lên giườn thẳng tay đi quyền ‘Bing bing! Bốp bốp! không chút nương tay ‘Đồ biến thái chết bầm, dám lấy đồ bà mặc nè, cho chết nè, cho chết nè!’
Kẻ biến thái trong miệng Hạ Lâm chửi rủa không ai khác chính là linh thạch.
Trước kia chưa biến thân, linh thạch không hề bị ảnh hưởng bởi thế giới quan bên ngoài, bỗng nay phát sinh một loại cảm giác không yên không sao tập trung tu luyện được, dù đang ở trong môi trường không gian cũng vậy.
Một cảm giác trống rỗng, lúc thì cảm thấy lạnh, khi thì lại cảm thấy nóng, chân tay buồn bực rất là khó chịu.
Đặt mông ngồi xuống giường ‘Thật là êm… Hèn chi nhân loại kia khư khư giữ cho mình.’
Lăn một vòng cuộn trong cái chăn bông, đôi mắt linh thạch phát sáng rực ‘Thật ấm quá đi… Hừ, hèn chi nhân loại kia khư khư giữ cho mình.’
Từ sau khi biến thân đến giờ, thời điểm này linh thạch cảm thấy hài lòng nhất, hai mắt lim dim rồi chìm vào giấc ngủ.
Đương ấm áp, một cỗ lạnh toát bao lấy người, linh thạch rùng mình tỉnh giấc.
Ngước nhìn dáo dác, bỏ qua gương mặt hình sự của ai đó, linh thạch chỉ biết rằng, kẻ phá hư giấc ngủ của mình chính là Hạ Lâm, nhân loại đáng ghét đứng trước mặt mình.
Mỗi khi không hài lòng cái gì, điều đầu tiên linh thạch làm chính là mắng người “Nhân loại chết bầm kia, ai cho ngươi lấy cái chăn của bản tôn hả?”
Âm thanh rồng rống quen thuộc từ miệng kẻ biến thái phát ra, Hạ Lâm đứng hình tại chỗ “Ngươi… ngài…”
Thấy cô vẫn đứng ngây ra đó, linh thạch càng điên tiết quát mắng “Còn không mau trả lại cho ta!”
“Cái… cái gì?”
Chưa bao giờ linh thạch thấy Hạ Lâm ngu ngốc đến như vậy, giận đến muốn nổ phổi mà ai đó cứ ra vẻ ngây thơ vô tội, linh thạch đành ngồi dậy tự giành đồ vật lại thì…
Soát!
Cái áo choàng treo trên người tụt, rơi xuống!
Linh thạch “…”
Hạ Lâm, đứng hình toàn tập.
Khi mới biến thân với hình hài trẻ con, linh thạch được Hạ Lâm mặc quần áo giúp. Quần áo kia sớm rách bươm hết rồi nên đi mượn quần áo trong tủ đồ Hạ Lâm mặc đỡ, chỉ là những loại quần áo kia thực sự không biết mặc thế nào, thấy cái áo choàng tắm Hạ Lâm treo bên ngoài khá thích hợp bèn đưa tay chọn lấy.
Hạ Lâm được một phen rửa mắt miễn phí đến đau cả hai mắt.
Đưa hai tay che mắt mình lại, Hạ Lâm quăng cái chăn trùm lên người linh thạch la lên “Ối trời ơi! Ngài mau choàng vô đi!”
Nuốt xuống nước miếng cái ực, Hạ Lâm ra vẻ cường ngạnh nói “Được rồi, được rồi, cái chăn đó ta không giành cùng ngài nữa, được chưa? Giờ cũng quá trễ rồi, ngài không nghĩ trở về ngủ sao?”
Linh thạch bày bộ dạng đương nhiên không sao cả “Chỗ này ấm áp thích hợp tu luyện, ngươi vô không gian ngủ đi.”
“Cái gì?” Vì cái gì cô phải nhườn giường ngủ của mình cho người khác? Hạ Lâm phân phải trái với linh thạch “Đây là phòng ngủ của ta mà!”
Linh thạch làm như không nghe thấy, cuộn tròn trong chăn nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.
Hạ Lâm thực sự tức giận, định xách linh thạch đá vô không gian nhưng làm thế nào cũng không suy chuyển, dù chỉ một chút, cô hậm hực khóc ròng ‘Ăn gì mà nặng như đá vậy!’ mà quên mất người kia là từ đá mà thành.
Bên tai vo ve tiếng muỗi kêu, linh thạch bực mình nhếch khóe miệng “Hừ!” Một phát tay hất cô lăn cù vào không gian, xung quanh trở lại yên ắng, linh thạch mỉm cười tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Cuộc chiến giữa Hạ Lâm và linh thạch kết thù từ đây…
Một ngày mới bắt đầu, cả vũ trụ dần chuyển mình thức dậy.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt dần rõ ràng, chân mày Cao Thiên Hựu động đậy, hai mắt từ từ mở ra, bên cạnh người phụ nữ anh yêu cùng cô con gái nhỏ vẫn còn say giấc, khóe miệng anh giương lên.
Trong giây phút ấm áp này, thực sự anh rất muốn lười một chút đành ghìm lại, chờ giải quyết xong việc kia anh sẽ nghiêm túc cùng cô nói chuyện tái hợp của hai người.
Nhẹ nhàn tránh vợ con giật mình, Cao Thiên Hựu xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.
Ra khỏi nhà tắm, rót ly nước ấm uống xuống bụng, anh lấy laptop lại bàn ngồi bắt đầu làm việc.
Web chát sáng đèn, là Kim Bình Chí, anh ấy cũng thức rồi.
Giọng điệu tin nhắn có chút trêu chọc [Thức dậy rồi à?]
“Vâng!”
[Thế mà tôi tưởng!!!]
Cao Thiên Hựu chưa kịp trả lời thì Kim Bình Chí bồi tiếp [Qua đây đi!]
“Cô ấy chưa dậy!”
[Ồ, sợ người ta lo lắng đi tìm trẻ lạc à?]
Cao Thiên Hựu gửi icon làm mặt giận không muốn nói chuyện.
Kim Bình Chí liên tiếp gửi icon hối lỗi rồi cười hề hề.
[Không giỡn nữa, chú gửi anh thông tin mấy công ty kia đi.]
“Em mới gửi xong, anh kiểm tra mail đi.”
“Theo thông tin hiện tại, hiện có hai công ty đáng nghi nhất, em có khoanh vùng trong mail rồi ấy.”
[Ok, để anh xem.]
[Xíu cùng đi làm chứ?]
“Vâng.”
Kết thúc trò chuyện, Cao Thiên Hựu tiếp tục mở phác đồ làm việc, mà phòng bên kia, Kim Bình Chí mở mail, chăm chú mở các forlder ra xem.
Bên ngoài, ánh dương dần ló rạng, không khí xung quanh dần ấm áp hơn, dưới lòng đường, người đi lại đông đúc hơn.
Lâm Ninh thức giấc, bên cạnh trống không, sờ không còn độ ấm tức là người rời giường từ lâu lắm rồi, ngồi bật dậy nhìn quanh, thấy Cao Thiên Hựu đang ngồi làm việc chỗ cửa sổ, trái tim đang treo lên được bình ổn lại ‘Không biết anh thức dậy từ lúc nào?’
Nghe tiếng động Cao Thiên Hựu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt hoảng hốt ấy của cô, mỉm cười đứng dậy, anh đi lại giường ngủ ngồi xuống, ôm cô vào lòng “Dậy rồi à?”
Bị anh bắt gặp mình thất thố như vậy, Lâm Ninh ngại ngùng trả lời giọng mũi “Uhm!”
Thấy anh định hôn mình, Lâm Ninh cản lại nói “Em đi làm vệ sinh cá nhân đã, anh làm việc tiếp đi.”
Cao Thiên Hựu hôn lên tóc cô trả lời “Ừ.”