Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 105: Ngoại truyện 1: Cái kết đời sâu gạo




Sau một thời gian tăng cường thể lực, hay nói đúng hơn là giai đoạn đầu của kế hoạch tăng cân được bạn học Thục Lan đề xuất, Long Khoa Đa toàn lực ủng hộ và không vấp phải sự phản đối của những người khác, kết quả nhận được vô cùng rõ rệt, lệnh cấm túc mức độ nhẹ của “Trình lão gia” cuối cùng cũng được giải trừ. Muốn mai danh ẩn tích, muốn người quen cũ nhìn thấy mà không nhận ra thì có cách nào hiệu quả hơn tăng cân chứ? Có thể lấy cân nặng của Long Khoa Đa ra làm ví dụ điển hình.

Về phần Long Khoa Đa, hiện giờ lão trăm ngàn lần cảm kích Tứ Tứ vì đã đem theo cháu gái đằng nhà ngoại của lão đến ẩn cư. Bàn về vai vế, hiện tại lão là lớn nhất; bàn về thân phận, lão cũng thuộc hàng “lãnh đạo cấp trên về hưu”, những người khác đều là thân thích từ nơi khác đến nhờ vả. Long Khoa Đa từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ tới một ngày hắn có thể dùng thân phận trưởng bối để bắt nạt người khác mà không phải lo lắng tới hệ quả sau này, cảm giác được ra lệnh cho Hoàng đế thật là tuyệt! Vậy nên Long Khoa Đa, ông lão càng già tính càng trẻ con, bây giờ rất khoái trò khiêu chiến với núi băng. Lúc này, Hoàng đế Ung Chính của chúng ta mới khẽ nhíu mày nhận ra nhân duyên của mình có vẻ không tốt lắm, cũng có thể không phải do nhân duyên của hắn, mà là do những người xung quanh hắn tiếp xúc quá nhiều với “người nào đó”, thành ra lây nhiễm một số tính xấu, đương nhiên hắn tuyệt đối tin tưởng vào lòng trung thành của những người này.

Vì vậy, sau khi biến hình thành công, “Trình lão gia” liền cao hứng quyết định đi thị sát thủy lợi Giang Nam, xem xem những chính sách mà mình ban bố khi còn tại vị có được thi hành nghiêm túc không, thực tế sau khi thi hành như thế nào,…Hơn nữa hắn quyết định sẽ triển khai kế hoạch du lịch xuyên Đại Thanh sớm hơn một chút, cụ thể là ngay sau khi hoàn thành thị sát thủy lợi. Trong lúc thị sát Giang Nam, hắn lệnh cho đám người Chu Lan Thái bắt tay vào làm công tác chuẩn bị cho chuyến đi đường dài. Long Khoa Đa đương nhiên bị Dận Chân lấy cớ là tuổi tác quá lớn, không chịu được vất vả để yêu cầu ở lại trông coi nhà cửa.

Lão thái gia đang chơi vui sao có thể buông tay dễ dàng như vậy được, lão nghĩ đến cảnh vô công rồi nghề ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với tên tân Đại tổng quản Đới Đại, đúng là muốn bao nhiêu thê lương lạnh lẽo thì có bấy nhiêu. Vì vậy, trước tiên lão có ý kiến về vấn đề thị sát thủy lợi của cháu rể: “Ta bảo lão Tứ này, có câu người nào việc nấy, ngươi đi thị sát xong để làm gì? Nếu tốt thì mọi người hài lòng rồi thôi. Nhưng rủi như không tốt thì sao? Chẳng lẽ ngươi định báo lên triều đình? Kể cả có báo được lên triều đình, người ta lại gác sang một bên chưa xử lí thì sao? Ngươi định sống lại đoạt ngôi vị Hoàng đế từ tay con, xong xuôi rồi lại chết tiếp chắc?” Ngày nào còn Hoàng đế, ngày ấy còn bề tôi, chuyện như thế này Long Khoa Đa đã thấy đủ. Trước kia lão không dám nói những lời này, cũng không thể nói, nay tình hình đã khác rồi!

Dận Chân càng nghe, nhiệt độ xung quanh hắn càng giảm.

“Đại bá nói như vậy cũng không đúng. Không có vấn đề gì thì dĩ nhiên mọi người đều vui, nhưng rủi như có thì một người phát hiện rồi báo lên trên vẫn hơn là không có ai. Hơn nữa người Giang Nam đi lại bằng đường thủy, vận chuyển hàng hóa cũng bằng đường thủy, thành ra đây cũng là chuyện lớn liên quan đến dân sinh. Đương nhiên, để có thể giám sát hành vi của lão gia mọi lúc mọi nơi, tránh để lộ chân tướng, cháu gái nhất định phải đi cùng”. Không còn cách nào khác, người nào đó làm lão đại đã quen, quy củ đầy mình, ăn nói thái độ, kiểu cách không bỏ được. Bạn học Đông Thục Lan đương nhiên cũng mưu cầu phúc lợi cho bản thân. Nếu đã là thị sát tình hình thủy lợi, vậy thì tình hình thủy sản cũng là một phần không thể thiếu.

Lần này Thục Lan không hùa theo Long Khoa Đa mà đứng về phe hắn, Dận Chân rất hài lòng, nhiệt độ xung quanh hắn cũng dần dần tăng trở lại.

Sau khi những người khác bỏ phiếu trắng, chung cuộc còn hai chọi một, dựa vào quy tắc đa số đánh bại thiểu số, ngày hôm sau Dận Chân liền dẫn theo Thục Lan ngồi xe ngựa đi du lịch, bắt đầu thị sát thủy lợi tại Giang Nam.

Không ngờ, buổi sáng còn vui vẻ bước ra khỏi cửa, đến xế chiều, khi trời còn chưa tối, một đoàn người đã náo loạn trở lại. Theo mọi người suy đoán, lí do là vì nữ nhân nào đó ăn sò, hến, thủy sản đến hỏng cả bao tử. Không có chuyện sò hến chưa đủ tươi, bởi vì chúng đều được bắt từ dưới nước lên. Với lại trong khoảng thời gian còn ở kinh thành, nữ nhân này cũng ăn không ít hải sản nhưng đâu có chuyện gì xảy ra! Chẳng lẽ dạ dày của nàng chỉ hợp ăn thủy sản Giang Bắc, không hợp thủy sản Giang Nam? Điều này lại càng hoang đường! Vậy chỉ còn một lí do duy nhất là…khúc sông kia bị ô nhiễm!

Đại phu thăm khám ở phòng trong, còn Dận Chân thì mặt hầm hầm ngồi ở phòng khách chờ tin tức. Long Khoa Đa lúc này cũng không dám vuốt râu hùm, chỉ trốn một góc nhỏ giọng thì thầm, phân tích vụ án lần này với đám người Đới Đại, Chu Lan Thái. Không biết vì sự kiện lần này mà vị quan viên nào sẽ bị cách chức đây…thật đúng là xui xẻo!

Đúng lúc đó thì đại phu bắt mạch kê đơn xong, được nha hoàn mời ra ngoài phòng khách. Hắn nhìn quanh phòng một lượt, không biết phải thưa lại chuyện với ai. Long Khoa Đa thấy vậy vội vàng ra tiếp đón: “Cháu gái ta không có chuyện gì chứ đại phu? Có phải ăn nhầm đồ gì hư bao tử không?”

“Xin các lão cứ bình tĩnh, phu nhân cũng không có gì đáng lo, tiểu nhân đã kê thuốc an thai rồi, đợi uống xong hai đợt sẽ khám lại. Xét tuổi tác của phu nhân, mang thai có thể coi là hơi muộn, thế nhưng nếu chăm sóc cẩn thận thì đến lúc sinh cũng không có trở ngại gì. Các lão không cần lo lắng quá mức”.

An thai, mang thai, sinh đẻ?! Người trong sảnh đầu óc đều tạm thời ngừng hoạt động, Đông Giai Thị Thục Lan chẳng phải ăn sò hến hỏng mới nôn mửa sao? Liên quan gì đến an thai, mang thai, sinh đẻ chứ? Vì vậy bọn họ đều không có chút phản ứng gì trước câu nói của đại phu, chỉ ngây ngốc nhìn người ta chằm chằm. Thấy bộ dạng của mọi người như vậy, đại phu còn tưởng rằng họ hưng phấn quá mà không phản ứng được gì. Ngẫm lại tuổi tác của bị phu nhân kia cũng không nhỏ, đến tuổi lại có con, đúng là chuyện làm cho người ta phải kinh hỉ hơn bình thường: “Các lão? Ngài có ổn không? Tiểu nhân trước xin chúc mừng các lão”.

“Chúc mừng? Mang thai?” Long Khoa Đa miệng càng mở càng lớn, từ từ xoay người, nhìn về phía Dận Chân. Dận Chân cũng đang mang vẻ mặt “không thể tin nổi”. Hai người Chu Lan Thái cùng Đới Đại liếc mắt nhìn nhau, thấy khóe miệng đôi bên đều đang giật giật, quả nhiên không thể coi nữ nhân này là người thường được. Thập Tam cùng Triệu Giai Thị sau khi nhận được tin báo cũng sửng sốt vô cùng. Người duy nhất có phản ứng bình thường chính là Hoằng Thời vừa mới tức tốc chạy về, mấy năm nay hắn được rèn luyện nên trưởng thành không ít: “Nói vậy thì mười tháng nữa ta sẽ có một đệ đệ hoặc muội muội sao? Ta mong là một muội muội”.

Câu nói ấy bỗng đánh thức đoàn người vẫn đang bị vây hãm trong khiếp sợ. Long Khoa Đa vừa nghĩ đến cảnh mười tháng nữa là mình được bế trên tay một đứa bé kháu khỉnh bụ bẫm thì cả người liền hưng phấn không thôi, lúc thì phân phó cái này, khi lại phân phó cái kia, không ra thể thống gì. Dận Chân trong đầu vẫn còn trống rỗng, hắn chưa được chuẩn bị tâm lí cho chuyện này một chút nào.

Bình thường với những đại nam nhân thê thiếp hàng đàn này, sinh nhi sinh nữ vốn là chuyện của nữ nhân, chuyện con cháu đầy cả sảnh đường cũng là vô cùng bình thường. Có điều tình hình bây giờ đã khác, thân phận của những người trong tòa nhà lớn này quá mức đặc biệt, vậy nên họ không dám thu người ngoài, kể cả thê thiếp Hoằng Thời mới cưới về cũng ở đều ở trong khu nhà hắn mua riêng, chứ không ở cùng đám người Long Khoa Đa. Vật vì hiếm mà quý, đứa bé ngoài ý muốn trong bụng Thục Lan bây giờ tự nhiên làm cho cả khu nhà mừng rỡ dị thường.

Tiểu Thúy lập tức phái người đi thông báo cho Chu Lan Thái, nàng sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho tiểu thư bất chấp thời tiết. Vì sợ đám nha hoàn vụng về không có kinh nghiệm làm hỏng chuyện, Triệu Giai Thị, thân là người có kinh nghiệm nhất Trần phủ đã liệt kê ra cả một danh sách những điều phải chú ý khi mang thai, sau khi thương thảo với đại phu, xét thấy Đông Thục Lan là sản phụ có tuổi, khi sinh sẽ rất nguy hiểm, vậy nên trong thời kì mang thai tất cả các hoạt động đều bị cấm. Đương nhiên những hoạt động ngoài trời cũng bị đẩy lùi vô thời hạn, điều này khiến cho Long Khoa Đa càng thêm yêu quý đứa cháu trai (gái) chưa ra đời.

Trong lúc đó, Đông Giai Thị Thục Lan sau khi uống thuốc liền kê cao gối nằm ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị sáng ngày hôm sau sẽ lại đi “thị sát” thủy sản, không hề biết rằng đợt thị sát thủy sản này chính là cái kết cho chuỗi ngày sâu gạo của nàng. Từ nay về sau, cuộc sống tiêu dao của nàng một đi không trở lại.