Dùng huyền lực bao lấy thanh chủy thủ, cắt nhẹ một đường trên cổ tay, màu máu đỏ tươi giống như kim quang như nước chảy lên trái tim đã bị nghiền nát vụn của hắn.
Từng khối thịt bể vỡ dần dần dung hợp lại, cảnh tượng này thật là có thể điểm làm cho người ta có cảm giác hồi hộp, tim đập thình thịch.
Mặc Liên nhẹ nhàng chuyển ánh mắt về phía một thiếu nữ đứng ở một bên trầm mặc nãy giờ, phát hiện nàng ta lúc này đang trầm tĩnh, không còn hoảng sợ như trước nữa.
Mặc Liên nhíu mày, đùa dai nói: "Thế nào, ngươi muốn giết hắn sao?"
Thiếu nữ nhàn nhạt lắc đầu, trong đôi mắt trong suốt ẩn ẩn chứa đựng nước mắt, nói: "Không, ta sẽ vì bá bá đã chết báo thù, nhưng hung thủ chân chính không phải là hắn."
Mặc Liên không nghĩ tới thiếu nữ sẽ có câu trả lời như thế, hơi sững sờ, thế nhưng không biết như thế nào mà nói tiếp. Không lâu sau thì nghe được thiếu nữ kia nói tiếp: "Trong ánh mắt hắn chỉ có sự cô độc."
"Ngươi định làm như thế nào?" Mặc Liên hỏi.
Thiếu nữ quay đầu, đôi mắt cơ trí chăm chú nhìn thẳng Mặc Liên, nói: "Chúng ta nói bọn họ sẽ không tin. Biện pháp duy nhất là cứu sống hắn, chờ chúng ta có đủ lực lượng rồi báo thù."
Mặc Liên vừa lòng gật gật đầu nói, đưa cổ tay còn đang đổ máu qua trước mặt nàng, nói: "Uống nó."
Thiếu nữ khẽ gật đầu, nàng biết bản thân mình không có lựa chọn, cúi đầu uống máu tươi của Mặc Liên.
Không có gì quá bất ngờ xảy ra, thiên địa quy tắc màu vàng giáng xuống, thiếu nữ đắm chìm bên trong một mảnh kim quang.
Dần dần, tạp chất màu đen được bài trừ ra khỏi thân thể nàng, một lát sau, thiếu nữ kia như được thay da đổi thịt một lần nữa trước mặt Mặc Liên.
Tuy rằng nàng ấy cũng không biết vì sao bản thân sẽ cùng một nhân tộc đạt thành khế ước, nhưng "nàng" quả thật đã là khế Linh giả của chính mình.
Nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, trước mắt Mặc Liên nhẹ nhàng cười nói: "Ta gọi Mặc Liên!"
"Chủ nhân, ta gọi Mộ Dung Tử Huyên." Mộ Dung Tử Huyên khom người cung kính nói.
"Không cần gọi ta là chủ nhân, kêu tên của ta là được, nếu không thì giống như Mặc Linh gọi ta là tiểu thư." Mặc Liên nhàn nhạt phân phó nói: “Ngươi đi trước tìm Tiểu Tuyết, nó sẽ nói rõ mọi chuyện với ngươi."
"Vâng, tiểu thư!" Tử Huyên ngoan ngoãn đáp, sau khi khế ước thành công, trong nháy mắt nàng liền cảm giác được sự tồn tại của Tiểu Tuyết và Mặc Linh, đối với bọn hắn, nàng thế nhưng có cảm giác không hề xa lạ.
Thiếu nữ đưa ánh mắt về phía nam nhân đang ở bên bờ sinh tử, chần chừ vài giấy rồi đi về phía Tiểu Tuyết, gia nhập hàng ngũ vơ vét của cải.
Chăm chú nhìn thiếu nữ có thể nhanh như vậy mà thích ứng được với tương lai mới của bản thân mình, lần nữa Mặc Liên cảm thấy trực giác bản thân thật chuẩn xác.
Miệng vết thương của Mặc Liên đã ngừng chảy máu, nàng chăm chú nhìn trái tim tan nát đã được hình thành lại hoàn chỉnh, nhớ tới bản thân mình vì tên Ma tộc này mà chảy nhiều máu như vậy, có một chút đau lòng, tương lai nàng nhất định phải đòi lại phần này trên người hắn.
Sát La đáng thương vẫn đang mê man mà không biết cuộc sống tương lai của mình có bao nhiêu nhấp nhô gập ghềnh!
Rốt cục trái tim khôi phục lại nhịp đập, toàn bộ máu tươi trên đất đều bị nó tham lam hút lấy, đến mức không còn một giọt!
Một đợt kim quang xán lạn hiện dưới thân thể hắn, một huyền lực trận tinh mỹ gắt gao vây quanh hai người bọn họ.
Trong lúc ngủ say, Sát La chỉ cảm thấy được có một cỗ lực lượng lớn lao không ngừng đánh sâu vào kinh mạch của hắn, cải tạo thân thể hắn.
Trong huyết mạch ma lực Hồng Hoang ngủ đông bị kích thích mà phát ra, loại lực lượng tràn đầy này làm cho hắn chỉ muốn rít gào phát tiết!
Viên ma hạch trong cơ thể hắn rất nhanh vận chuyển, nuốt trôi hết thẩy thiên địa linh lực, luồng ánh sáng kim sắc dường như có thể bão hòa đến nơi vậy.
Mai tóc đỏ như máy của hắn tung bay theo gió, năng lượng trong cơ thể hắn lại một lần nữa không ngừng biến hóa.
Từ hồng tới hồng đậm, cuối cùng hóa thành màu tím chân chính.
Thần bí, màu tím tôn quý!
Một tiếng vang thật lớn, Sát La rốt cục mở ra cặp mắt màu tím liễm diễm, một đạo cửu tinh đường vân huyền ảo xuất hiện nơi đáy mắt hắn!
Nếu có người Ma tộc ở đây, họ nhất định khiếp sợ đến nói không ra lời, đây chính là cửu tinh văn mà chỉ có Thủy Tổ Ma tộc mới có!
Trong Ma tộc, đường vân nơi đáy mắt đại biểu cho tiềm lực, chỉ có lúc thăng cấp mới có thể hiện lên, mà cửu tinh văn dĩ nhiên là một tồn tại đạt tới đỉnh cao.
Không phải vì nó đại biểu cho mức cao nhất, mà là vì nó đại biểu cho vô hạn!
Cửu sinh vạn vật, vạn vật sinh vô cực!
Vô hạn không gian và tiềm lực, để cho người người hâm mộ ghen tị!
Hắn không hiểu chăm chú nhìn một mảnh kim quang quanh thân thể mình, cảm giác trái tim trong lồng ngực nhảy lên, giờ phút này có chút không chân thật!
Theo trực giác nhìn lại, hắn rốt cục phát hiện có một dáng người nhỏ nhỏ cách đó không xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng được tắm rửa trong luồng kim quang, lạnh nhạt mà trang nghiêm, ngũ quan khéo léo giống như một bức tượng tinh mỹ được điêu khắc cẩn thận vậy, trên trán là một đóa kim liên sắp nở cũng đang tỏa ra nhiều luồng kim quang, thân hình tinh tế thon dài, áo bào theo gió lay động, ánh mắt nàng như một đóa tường vi màu đen lặng yên nở rộ, chiếm cứ ánh mắt của hắn.
Giờ khắc này, hắn có cảm giác cả đời này hắn đều chưa có gặp một thiếu nữ mỹ lệ đến như vậy.
Sau lưng nang là những đường vân vô hạn biến ảo, mà nàng thì giống như một thánh nữ cao quý mà thần thánh!
Sát La nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, cảm thụ được nơi đáy lòng mình có một tia liên hệ với nàng, trái tim lạnh như băng của hắn lần đầu tiên có một loại cảm giác an tâm.
Không nồng liệt, mà là nhàn nhạt ấm áp, nhẹ nhàng vờn quanh tim hắn, làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác không hiểu mang tên là bình yên.
Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới cảm giác bị người ta phản bội, cảm giác đó giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm vào lòng hắn, hắn nhíu mày, đáy mắt màu tỏa ra sát ý nồng đậm có thể hủy thiên diệt địa.
Người này lại dám khế ước hắn!
Bên môi hiện lên một chút lãnh khốc, dưới chân hắn là từng đợt địa ngục nghiệp hỏa, nhanh như lưu tinh hướng về phía nàng mà lướt đến.
Địa ngục nghiệp hỏa màu tím mang theo năng lượng ma lực bạo ngược như thế, làm cho đáy mắt Mặc Liên nổi lên ánh sáng nghiền ngẫm.
Máu của nàng quả nhiên chảy không có vô ích!
Mặc Liên giang ra hai tay, không hề có ý định muốn trốn tránh, hai tròng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt bi thương thâm trầm gần như điên cuồng của Sát La, dưới ánh mắt phẫn nộ tuyệt vọng của hắn mà ôm lấy hắn, nàng muốn dùng thân hình mình để ngăn cản lệ khí mãnh liệt tràn ngập ngập trời đất này.
"Buông ra ta! Ngươi đáng chết nữ nhân này!" Thân hình Sát La cứng đờ, vừa giãy dụa vừa quát lên.
"Không! Từ hôm nay trở đi chúng ta chính là người một nhà! Chúng ta sẽ không bỏ rơi và phản bội ngươi, ta cam đoan!" Mặc Liên ôm chặt thắt lưng Sát La không buông, cắn răng gằn từng chữ.
Ma lực của hắn không công kích Mặc Liên, từng vết thương ghê người hiện lên trên làn da nhẵn nhụi của nàng, máu tươi đã nhuộm đỏ cả một mảng trên đất.
"Cút! Bản hoàng tử muốn giết ngươi! Giết tất cả các ngươi!" Hắn ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào tránh thoát cái ôm của nàng.
Cái ôm của nàng quá mức ấm áp mềm mại, làm cho trái tim chồng chất vết thương của hắn sinh ra một loại cảm giác không muốn xa rời, phảng phất như trời sinh bọn họ nên là như thế, nên thân cận như thế, nên ấm áp như thế.
"Đừng sợ, ngươi có thể cảm giác được chúng ta, không cần bài xích!" Mặc Liên nỉ non, nàng muốn dùng giọng nói ấm ấp như gió xuân của mình để trấn an hắn.
Dưới ngọn lửa của hắn tất cả đều bị phá hủy dễ dàng, bọn họ cứ như vậy đứng giữ một mảng mông lung, Sát La cũng không biết bản thân mình bị ôm như vậy trong bao lâu, giọng nói mềm mại của nàng cứ vờn bên tai hắn, trái tim khủng hoảng của hắn cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Nó có thể bình ổn lại cũng vì hơi thở ấm áp của nàng.
Kim quang thối lui, Mặc Liên và Sát La đều chậm rãi đáp xuống phía trên đống đổ nát, khi nàng mở mắt ra là sự quan tâm và ấm áp không thể nào che giấu đã triệt để chinh phục lòng hắn.
Giờ khắc này, Sát La quyết định, thiếu nữ trước mắt là người cuối cùng mà bản thân mình muốn dùng cả đời để bảo vệ!
Phải tới thật lâu thật lâu về sau, Sát La mới biết được, nguyên lai "Quan tâm" và "Ấm áp" này không phải bởi vì hắn, mà là vì tiểu thư luyến tiếc lượng máu mà nàng đã bỏ ra.
Giật mình tỉnh ngộ, lúc ấy đã quá muộn, ai ~