Trong hư không hiện ra bóng dáng của một nam tử tuyệt sắc, uy áp như núi cao làm cho những chiếc bàn ở đây vỡ vụn, hóa thành một phiến mảnh vụn, trên trán của những người có thực lực yếu kém thậm chí đã bắt đầu chảy đầy mồ hôi.
"Các ngươi đến cùng là ai?" Túy Lam sửng sốt, nhìn thấy nam tử kia chỉ trong một cái nháy mắt đã hóa thành máu loãng nằm trên mặt đất, mặt mày hung hăng nhăn lại, từ trong không gian lấy ra vũ khí của bản thân, hai lưỡi dao thủy liêm, lấy sức mạnh của bản thân mình để cản lại sứ mạnh mãnh liệt tỏa ra trước lồng giam kia.
Giết người trong phạm vi Ám Lâu chính là trần trụi khiêu chiến quyền uy của bọn họ, quản ngươi cái gì Ma tộc hay không Ma tộc, giống nhau đều phải bị tru sát!
Chung quanh cũng có vài bóng dáng ám ảnh hiện ra, hơi thở nào cũng đều hùng hậu, Mặc Liên biết tu vi bọn người kia không yếu, nhưng nàng cũng biết một sự thật, đối mặt với những người này nàng không hề có phần thắng.
Nam tử có mái tóc dài đỏ như lửa, tiêu sái để mặc cho nó vũ động trong gió, bộ áo giáp màu đỏ đậm bó sát thân hình thon dài uy vũ của hắn, huyền lực văn màu đỏ sậm hiện lên phía trên bộ áo giáp, tỏa ra luồng ánh sáng đỏ sậm.
Màu đỏ sậm đó như được tích lũy bởi máu tươi của ngàn vạn người sống vậy, có lẽ vì thế mà nó có ma lực có thể làm cho người ta không rét mà run.
Đôi mắt thâm thúy màu tím hơi híp lại, cánh môi đỏ sẫm giống như vừa uống qua máu tươi mấp máy: "Không cần để ý chúng ta là ai, các ngươi chỉ cần biết, bản thân mình rất nhanh cũng có kết cục giống như hắn là được rồi!"
Một loại hơi thở cực kỳ đè nén phát ra trên người nam tử kia, mấy người nguyên bản vẫn lạnh nhạt đứng xem nãy giờ cũng cảm giác được cỗ hơi thở này có điểm bất thường, ào ào vận khí bảo vệ bản thân.
Đôi lông mày thanh tú của Túy Lam nhăn lại, quanh thân tỏa ra nguồn lam quang mãnh liệt, dưới thân hiện lên đồ án ma thú, bảy trăng một sao xuất hiện phía trên đồ án.
Hóa ra là cường giả cấp bậc Huyền Quân!
Thủy Nguyên Tố tinh thuần ngưng kết ra hai lưỡi đao, hóa thành một trận lợi nhận bắn về phía đám người kia, sau đó kích nổ!
"Thủy Lưu phá! Nổ cho ta!"
Theo Túy Lam khẽ hét lên, sau đó là những tiếng nổ kinh tai nhức óc vang lên trong đại sảnh.
Vô số tảng đá bị công kích Túy Lam mà tạo thành những hố to! Thật sự là rất ầm ĩ!
Mặc Liên kinh ngạc, Túy Lam quả nhiên là có tư cách để kiêu ngạo!
"Túy Lam các hạ! Làm tốt lắm!"
"Túy Lam các hạ! Thật sự quá tuyệt vời!"
Dưới đài vang lên một mảnh hoan hô, quả nhiên, đám người Ma tộc đã bị Túy Lam các hạ đánh trọng thương, Ám Lâu không hổ là Ám Lâu!
"Ai vậy? Vị cô nương này nhìn qua thật là nóng bỏng!" Một giọng nói quái gở vang lên, nam tử kia mặc một bộ hắc y khoan thai chui ra từ một mảng đất đá.
"Làm sao có thể?" Túy Lam sửng sốt, không nghĩ tới người này có thể tiếp nhận được tất cả công kích của nàng, hơn nữa còn lông tóc không tổn hao gì.
"Thế nào không có khả năng! Công kích của ngươi đối với ta mà nói chỉ có thể gãi ngứa cho ta mà thôi, ở trước mặt hoàng tử Sát La vĩ đại của chúng ta còn không bằng một hạt bụi!" Hắc y nam tử che miệng cười nói, nhân cơ hội dùng mắt phóng điện với Túy Lam.
Túy Lam cười lạnh nói: "Ma tộc các ngươi hôm nay đã chủ động đánh vỡ cân bằng hai tộc, phá hư quy định hai tộc, chẳng lẽ sẽ không sợ Ma vương của các ngươi trừng phạt?"
Hắc y nam tử quyến rũ cười, nốt ruồi nơi khóe mắt càng thêm phần xinh đẹp: "Chỉ cần chúng ta bày ra kết giới, các ngươi sao có thể trốn được, giết hết người ở chỗ này thì ai có thể biết chuyện đã phát sinh ở đây chứ?"
Nam tử mặc bộ áo giáp màu đỏ sẫm hơi hơi nhíu mày, lại cái gì cũng chưa nói.
Túy Lam chấn động! Lập tức bóp nát thông tin tinh thạch trên tay, lớn tiếng nói: "Các vị cẩn thận!"
Vừa dứt lời, hắc y nam tử dùng khí xoáy tụ màu đen để cuốn lấy những mảnh vụn gỗ ổ bốn phía, sau đó nhanh như thiểm điện đánh úp về phía Túy Lam!
Túy Lam khó khăn tránh thoát, tụ gió xoáy kia lập tức đem địa phương nàng vừa đứng đánh vỡ thành tro bụi, từng trận mùi vị khét lẹt tràn ra, nhưng loại lực lượng đủ để hủy diệt này không có dừng lại, hình như nó đang muốn hướng về đám ngồi phía dưới đài!
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người kêu cứu vang lên khắp đại sảnh!
Trận gió kia như một con dã thú hung tàn có thể thu thập tính mạng con người, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, cả gian đại sảnh to lớn bị hủy hoại chỉ trong một nhịp thở.
Có người lấy ra trục cuốn truyền tống, xé xong cũng không có bất kỳ phản ứng gì, vài người khác cũng lấy trục cuốn ra, còn chưa kịp xé đã cơn gió kia xé nát!
Đơn phương giết hại!
Huyền lực trận áp chế!
Địa ngục!
Đây là những từ ngữ vừa xuất hiện trong lòng Mặc Liên.
Đối mặt với loại tình huống nguy hiểm này, liền tính là những người có thân thủ bất phàm cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ thành viên của gia tộc mình, dần dần, toàn bộ đám người có thực lực yếu kém bị chết dưới cơn gió hung mãnh kia.
Máu tươi phủ khắp bốn phía, thi thể không chỉnh tề nằm la liệt trên mặt đất, hiện trường là một mảng máu me tàn khốc cùng vị nam tử đang tươi cười trên không trung hình thành hai mặt đối lập.
Hai tay Mặc Liên nắm chặt lại, đây là do chênh lệch thực lực sao?
Đám khách quý ở lầu hai cũng bị trận gió làm tách rời nhau, mỗi người một ngả, Mặc Liên và Mặc Linh cũng không ngoại lệ, phải chật vật tránh né.
Mọi người dần dần tập trung lại thành một đoàn, miễn cưỡng lắm mới có thể đối kháng với sự khủng bố của trận gió kia.
"Mọi người cố gắng chống đỡ! Tựa lưng vào nhau!" Túy Lam hét lớn một tiếng, rồi sau đó lấy ra một cái trục cuốn, cắn đầu lưỡi một, rồi phun ngụm máu đó lên trên cái trục cuốn kia: “Thủy sương mù!"
Huyền lực văn màu lam nhạt truyền ra từ trong quyển trục cuốn, tiếng sóng cuồn cuộn phảng phất như là từ đằng xa mà đến, đem mọi người dần dần vây quanh ở bên trong, che chở cho bọn họ.
Thủy sương mù, huyền lực Địa giai có lực phòng ngự siêu cường đại, quyển trục cuốn kia ngay lập tức phát huy công dụng vốn có của nó.
Huyền lực trận này chỉ dùng khi người giám hộ gặp phải nguy hiểm cận kề tới cái chết, bởi vì để khởi động nó chủ nhân phải tiêu hao toàn bộ huyền lực, cho nên không đến thời khắc quyết định sống chết, Túy Lam cũng sẽ không sử dụng nó, bởi vì bảo vệ tính mạng của bản thân mà bọn họ đã bị đẩy vào trạng thái bị động.
Tuy rằng thủy sương mù rất hữu hiệu, nhưng diện tích che phủ hữu hạn, không có khả năng bảo vệ tất cả mọi người.
Miễn cưỡng lắm mới lôi kéo được Mặc Linh trốn vào phạm vi của thủy sương mù, thì đột nhiên Mặc Liên bị một người nào đó ở phía sau đánh một chưởng, Mặc Liên vì vậy mà bị đẩy ra ngoài, Tiểu Tuyết và Mặc Linh thấy thế cũng nhảy ra phạm vi bảo vệ của thủy sương mù, đồng thời bị đẩy ra, còn có thêm một người nữa.
Mặc Liên nhận ra, người này là vị thiếu nữ luôn luông đối địch với Hoa Ngữ Dung.
Tiểu Tuyết và Mặc Linh vừa ra khỏi phạm vi bảo vệ của thủy sương mù, lập tức khẩn trương vây quanh Mặc Liên, quan tâm nói: "Chủ nhân (tiểu thư), ngài không có việc gì chứ?”
"Không có việc gì! Chút sức lực này hoàn toàn không có khả năng gây thương tổn cho ta!" Mặc Liên nói, sau đó lạnh lùng cười, tuy rằng không thấy rõ người kia, nhưng nàng nhận ra huyền lực của người nọ.
"Vậy là tốt rồi!" Hai người một bên bận rộn né tránh công kích, một bên yên tâm nói.
Ở trong một hiện trường đầy máu me có một thiếu nữ nhỏ nhắn nỗ lực vượt qua từng trận công kích, không chút do dự đi về phía địa điểm an toàn nhất - - bên người Mặc Liên.
Những trận gió màu đen đầy trời hoàn toàn che mờ ánh mắt của Mặc Liên, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt rưng rưng, lại như trước không muốn từ bỏ hy vọng sống của vị thiếu nữ kia, Mặc Liên bỗng nhiên nhếch môi cười, một tay kéo nàng ta lại gần chỗ mình, che hơi thở của nàng ta, dùng huyền lực của bản thân mình bao vây lấy nàng ta.
Nàng ở dưới đáy lòng trao đổi với Mặc Linh và Tiểu Tuyết: "Không có việc gì, chúng ta trước hết tìm một chỗ để trốn rồi hẵng nói! Không nên bỏ nỡ một cơ hội xem kịch hay!"
Mặc Linh và Tiểu Tuyết đồng loạt trợn trừng mắt, chủ nhân, người có thể có cái nhã hứng khác hay không?
Sao phải xem diễn ở một địa phương đầy huyết tinh như vậy!
Rất không phúc hậu!
Kệ đi, một người một thú xuất hiện phía sau Mặc Liên, lẳng lặng xem diễn.