Tay nghề nấu nướng của Quý phu nhân rất tốt, trên bàn bày đầy điểm tâm phong phú nhưng không ngấy mỡ, rất nhanh đã bị quét sạch.
Quý Kha Tây ăn xong thì thỏa mãn sờ bụng, nằm vật trên ghế sô pha, một bộ híp mắt hưởng thụ như con mèo đang phơi nắng.
Liêu Úc rất tự giác vào phòng bếp giúp rửa chén.
Sau đó… Bị nhạc mẫu đuổi ra.
“Đừng có vào đây, quần áo trên người bị bẩn thì làm sao.” Nhạc mẫu đứng trong phòng bếp nói với Liêu Úc.
Liêu Úc nhìn lại chính mình một thân âu phục màu đen, cũng ý thức được cái dạng này mà vào bếp thì không hợp cho lắm. Vì vậy anh cởi áo khoác ngoài, lại đi vào.
Nhạc mẫu: “…”
Động tác rửa chén của Liêu Úc rất thuần thục, xem ra quanh năm đều làm người nội trợ, điểm này nhạc mẫu phát hiện khi lần đầu Liêu Úc đến nhà ăn cơm.
Về sau nghe từ miệng con trai mới biết rõ, Liêu Úc sớm đã không cha không mẹ, sống một mình nên đã quen với những việc rửa rửa lau lau thế này.
Lúc Quý phu nhân nghe được những lời này còn không nhịn đượ mà đau lòng cho chàng trai ít nói lại hiểu chuyện như thế, thầm nghĩ “Sau này cô gái nào được gả cho cậu ta chắc hạnh phúc chết mất.” Còn hận con gái nhà mình không thể sinh sớm vài năm để Liêu Úc có thể cùng mình trở thành người một nhà.
Kết quả, Liêu Úc cuối cùng vẫn trở thành người một nhà với họ, nhưng là lấy con trai của họ…
Bởi thế mới có câu thế sự vô thường.
Quý phu nhân nhìn chàng trai yên tĩnh rửa chén, nhịn không được mà đem cảnh tượng này cùng với cậu thiếu niên bảy năm trước hợp lại. Sau đó hỏi ra vấn đề làm mình nghi hoặc rất lâu: “Liêu Úc, sao con lại thích Kha Tây? Cái đứa vừa vụng về vừa ngốc nghếch như vậy, cũng không không phải là không tốt gì, ít nhất có thể dễ dàng bắt nạt…” Nhưng chưa thấy con bắt nạt nó lần nào.
Liêu Úc dừng động tác, rủ mắt xuống như đang nhớ lại.
“Lần đầu tiền con gặp Kha Tây là lúc em ấy bị lạc đường ở trường học, lướt qua lướt lại trước mặt con những ba lần.”
Nhạc mẫu trầm mặc, nghĩ thầm con mình quả thật rất biết gây sự chú ý.
“Những lần sau đó gặp em ấy, cơ hồ lần nào cũng có chuyện…”
“Sao đó? Con thích nó luôn hả?” Nhạc mẫu hỏi.
Nếu thật là thế, chỉ có thể nói Liêu Úc thích thể loại, ừm, rất đặc biệt.
Liêu Úc nhẹ gật đầu.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Quý Kha Tây, đối phương cứ ngốc ngốc nói lời cảm ơn với anh. Thế nên về sau mỗi lần thấy cậu gặp chuyện, đều chạy đi giúp đỡ.
Đã quen quan sát cậu, quen chìa tay ra giúp cậu mỗi khi gặp chuyện, quen với ánh mắt đen láy nhìn mình mỗi lúc được giúp đỡ, ngại ngùng nói cảm ơn.
Thẳng đến một ngày nào đó, lúc chính mình trong vô thức tìm kiếm cái đứa ngốc này mới chợt ý thức được, đây gọi là thích.
Quý Kha Tây vốn đang êm ấm nằm trên sô pha, bởi vì có một ánh mắt ai oán đang nhìn nên không thể không đứng dậy, không biết đã xảy ra chuyện gì: “Nam Nam, em bị gì vậy?”
Sắc mặt em gái âm trầm, chậm rãi mở miệng: “Thứ đó mua xong rồi?”
Quý Kha Tây có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Mua xong rồi, là nhãn hiệu được người bán đề cử, chắc không xảy ra vấn đề đâu.”
Sắc mặt em gái lúc này mới hòa hoãn không ít, nghiêm túc uy hiếp: “Quý Kha Tây, lần sau đi mua nhất định phải để em theo.”
“Ôi trời!” Quý Kha Tây mở to hai mắt, lại khiếp sợ với khí thế của em gái nên lùi về sau một chút.
“Có thể… nhưng em là con gái mà…” Cùng mình đi mua cái thứ này… hình như không được tốt lắm.
“Không tốt cái giề hả? Anh không phải đã giúp em mau băng vệ sinh rồi sao? Em còn không xấu hổ thì anh sợ cái giề?”
[Hai việc này căn bản là khác nhau mà…] Quý Kha Tây chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.
“Hơn nữa không có ai đi với anh, lỡ mua phải đồ quá hạn hay chất lượng kém thì làm sao? Anh nghĩ hoa cúc của mình rất kiên cường dẻo dai à? Làm không tốt có thể bị nhiễm trùng, lây nhiễm, nằm viện đấy! Anh nghĩ em muốn đi với anh lắm sao? Em đây là quan tâm anh có được không! Đến khi anh nhập viện rồi còn phải đi thật xa để thăm anh…”
Nói đến phần sau thì giọng nói nhỏ đến mức không nghe được, mặt thì đưa sang hướng khác, trên mặt ửng hồng khả nghi.
Quý Kha Tây bỗng cảm thấy mũi cay cay.
Cô em gái này của mình lúc nào cũng hung hăng trừng mắt, nhưng thực chất người quan tâm mình nhất cũng là nó.
Khi còn bé bị hai đứa con gái chửi là đồ ngu, chính là em gái đợi tan học chặn đường hai đứa nó lại đập cho một trận.
Đến lúc trưởng thành thì bị cắt mất nửa tháng tiền lương, cũng là em gái mỗi ngày đến cửa hàng làm loạn, mãi đến khi người ta sập tiệm mới thôi.
Sau này nữa là lúc come out, em gái đứng bên cạnh, giúp mình và Liêu Úc nói chuyện với người lớn, làm công tác tư tưởng cho hai vị phụ huynh…
Mà chính mình, rõ ràng là anh trai nhưng ít khi giúp được em gái việc gì…
Quý Kha Tây cảm động dâng trào kéo tay em gái, âm thanh có chút run rẩy nói:
“Kha Nam…”
Em gái: “…”
Quý Kha Tây: “…”
“Quý Kha Tây! Anh đang thiếu đánh phải không! Bà đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, dám gọi bà như thế là bà quăng anh ra cửa đó. Bây giờ bà không muốn nhìn mặt anh nữa, xéo lẹ cho bà à à à!!!”
Sau đó, Quý Kha Tây cùng hành lý đều bị ném ra khỏi cửa.
Quý Kha Tây ngồi xổm trước nhà muốn khóc cũng không được, sau cậu lại quên hai từ “Kha Nam” chính là nghịch lân của em gái chứ?
[Mỗi lần muốn làm việc gì cũng phạm phải sai lầm, vô dụng quá thể rồi…]
Quý Kha Tây phiền muộn ôm đầu, rõ ràng mình chỉ muốn nỏi câu cảm ơn thôi mà cũng biến thành như vầy…
Đang lúc cậu vô cùng chán nản, một đôi giày da hiện ra trước mắt.
Cậu ngưng vò loạn tóc mình, ngửa đầu, quả nhiên là khuôn mặt đẹp trai mà mình ngày nhớ đếm mong.
Thân hình cao lớn của chàng trai cúi xuống, vươn tay với cậu, không biết có phải vì xem trọng mối lương duyên này hay không mà thoạt nhìn đặc biệt dịu dàng.
Đây là muốn cậu bên người kia đến hết quãng đời còn lại.
“Kha Tây, chúng ta về nhà.”
Giọng nói chàng trai trầm thấp êm tai, nói lời cảm động nhất trên đời này.
Quý Kha Tây bị ánh mắt ấm áp nhìn chằm chằm, chậm rãi nắm tay người kia, trịnh trọng gật đầu.
“Ừ, chúng ta về nhà.”
_______________________
Thím tác giả này là fan Bình Tà chắc luôn )