Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 99: Sự tình bại lộ




Thanh Liên sợ nhảy dựng, vội cầm chặt cổ tay Cẩm Thư, nói. “Cẩm Thư tỷ tỷ, khóa bị hư, cẩn thận làm thương tay”.

Cẩm Thư cũng bị hành động đột ngột của cô ta làm hoảng hốt, định sờ thử cái khóa, thím Nhâm bên ngoài bỗng đến gọi. “Hai vị tỷ tỷ, Đại thiếu phu nhân nôn nghén, canh gà vừa ăn xong đã ói ra toàn bộ, các người còn không nhanh chân chạy qua hầu hạ?”.

Thanh Liên vạn phần cảm tạ thím Nhâm tới lúc này, vội vàng kéo tay Cẩm Thư chạy ra ngoài. “Ôi chao, Đại thiếu phu nhân sao lại ói ra kia chứ, Cẩm Thư tỷ tỷ, chúng ta mau đi nhìn”.

Khi cần săn đón nịnh bợ Lí Thư, Cẩm Thư đương nhiên không muốn thua Thanh Liên, gạt tay cô ta ra, đi trước một bước ra cửa. Thanh Liên nhìn thấy Cẩm Thư và thím Nhâm rẽ qua đầu thuyền đi mất, vội trở lại xốc rương xiêm y, vỗ ngực nói. “Nguy hiểm thật, Đại thiếu gia nhanh đi, đừng quên thiếu gia nợ em lần này đấy nhé”.

Vừa rồi thím Nhâm nói, Trương Bá Lâm cũng nghe thấy, bây giờ anh ta lo lắng Lí Thư, Thanh Liên nói chỉ thuận miệng ậm ừ một tiếng, lao ra cửa. Anh ta trở lại chỗ Lí Thư, trong khoang thuyền, Lí Thư đang nằm trên giường, được Cẩm Thư hầu hạ súc miệng. Sắc mặt Lí Thư tái nhợt, thấy anh ta đi vào, miễn cưỡng cười hỏi. “Giáo huấn Thanh Liên xong rồi?”.

Trương Bá Lâm cật lực che giấu biểu cảm, nhận lấy chén nước từ Cẩm Thư, kề đến miệng cô, làm bộ giận. “Chính nàng nôn ọe thành thế này rồi còn quan tâm nha đầu kia làm chi chứ”. Tiếp theo lại thân thiết hỏi. “Cảm giác đỡ hơn không, nghe nói ngậm mơ muối có thể ngăn cơn nôn, ta gọi bọn họ đi mua?”.

Lí Thư súc miệng, nhổ nước bẩn vào ống nhổ, cười. “Hiện tại đang là lúc nào, mơ phải đến sang năm, hơn nữa chúng ta đang lênh đênh trên sông, đi đâu mua được chứ”.

Trương Bá Lâm cười ngây ngô phụ họa, giúp đỡ nương tử súc miệng xong, lại thay cô vuốt lưng. Cẩm Thư bưng ống nhổ đi ra, âm thầm nghi ngờ, nếu Trương Bá Lâm đến giáo huấn Thanh Liên, vì sao vừa rồi không thấy anh ta trong phòng? Cẩm Thư đang đoán đủ thứ, Thanh Liên lắc mông đi tới, hỏi. “Cẩm Thư, Đại thiếu phu nhân đỡ chưa?”.

Vừa rồi vẫn luôn miệng “Cẩm Thư tỷ tỷ”, nháy mắt đã quay lại gọi đích danh, Cẩm Thư cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn nhìn người Thanh Liên, chỉ mới một lát nhưng cô ta lại thay váy áo, tóc cũng chải lại, nỗi nghi ngờ trong bụng càng lúc càng gia tăng.

Thanh Liên thấy Cẩm Thư không đáp, cũng chẳng thèm để ý, lập tức định tiến đến đẩy cửa, sực nhớ Trương Bá Lâm đại khái đang ở trong ấy, bản thân cũng không thể lỗ mãng xông vào quấy nhiễu vợ chồng bọn họ thủ thỉ, vì thế rụt tay về, lại lắc mông đi mất.

Cẩm Thư nhìn ống nhổ trong tay, thấy cô ta ngay cả chút giả ý muốn giúp cũng không có, căm giận, chạy vài bước đuổi theo, nhét ống nhổ vào tay cô ta, nói. “Buổi sáng Đại thiếu phu nhân do cô hầu hạ, sao cô có thể lười biếng như vậy, mau mau đi rửa ống nhổ, rồi xuống phòng bếp nấu cháo hoa nhẹ nhẹ bưng lên”.

Thanh Liên đương nhiên không phục, định đấu võ mồm rồi, nhớ lại Trương Bá Lâm cam đoan, không bằng nhân nhượng trước, cho Cẩm Thư ngông nghênh đi, đến lúc đó ngã xuống mới càng đau, vì thế liền nheo mắt cười, ôm ống nhổ xuống đuôi thuyền. “Cẩm Thư tỷ tỷ yên tâm, ta rất trung thành và tận tâm với Đại thiếu phu nhân, sẽ hầu hạ thiếu phu nhân thật tốt”.

Cô ta nói như vậy, Cẩm Thư nghe xong không cảm giác gì, nhưng Trương Bá Lâm bên trong khoang nghe xong lại chột dạ, sợ không thỏa mãn yêu cầu của Thanh Liên, cô ta sẽ kể chuyện vừa rồi cho Lí Thư, vì thế vội nói. “Nương tử, nàng sai Thanh Liên trực đêm, nhưng nó tay chân vụng về, cũng thiếu ánh mắt, ta thật sự lo lắng, vẫn để ta tự mình chăm sóc nàng mới tốt”.

Lí Thư không biết ngóc ngách ngả rẽ trong lòng anh ta, còn tưởng anh ta không nỡ rời mình, che miệng cười. “Bớt lấy cớ đi, bảo quan nhân đi thì quan nhân phải đi, Cẩm Thư cô nàng kia đang ngóng trông hết sức đây”.

Trương Bá Lâm thấy cô không đi theo kế hoạch mình đã định, trong lòng hoảng, định trực tiếp nói ra lại sợ cô sinh nghi, nhất thời đứng ngồi không yên. Lí Thư nhìn bộ dạng anh ta, cân nhắc một lúc, thử hỏi. “Quan nhân không thích Cẩm Thư?”.

Trương Bá Lâm liên tục gật, lại vội vàng lắc.

Lí Thư ngạc nhiên hỏi. “Rốt cuộc quan nhân có ý gì, trực tiếp nói ra là được, còn đánh đố thiếp làm chi?”.

Trương Bá Lâm nắm tay cô. “Nương tử, ta định tự mình chăm sóc nàng, nhưng nàng không muốn, bởi vậy ta định cho Thanh Liên và Cẩm Thư đổi”. Anh ta vừa nói, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Lí Thư, thấy cô không tỏ ra giận, liền nói tiếp. “Nàng đừng đa tâm, ta chỉ là thấy Cẩm Thư thận trọng, lại hầu hạ nàng đã quen, hẳn là sai bảo thuận tay hơn Thanh Liên”.

Lí Thư hỏi. “Quan nhân thật sự nghĩ như vậy?”.

Trương Bá Lâm thấy cô có ý chịu, mừng rỡ, vội nói. “Đều là nha hoàn thông phòng, lại không phân cao thấp, ta đương nhiên là vì lo lắng cho nương tử”.

Trong mắt người ngoài, Cẩm Thư và Thanh Liên đều là người nhà họ Lí, thật sự không khác biệt, ngày thường cũng không thấy Trương Bá Lâm đặc biệt thiên vị Thanh Liên, bởi vậy Lí Thư tin anh ta thật tình, có điều trong tâm cô không muốn Thanh Liên đoạt trước của Cẩm Thư, chỉ nói. “Thanh Liên tận tâm hay không nhất thời không nhìn ra, chi bằng bảo nó và Cẩm Thư cắt lượt đổi”.

Đây đúng là kết quả Trương Bá Lâm muốn, vội gật đầu. “Nương tử đúng là cẩn thận, nếu chỉ một người trực đêm, lâu dài khó tránh khỏi mỏi mệt, vẫn là thay phiên tốt hơn”.

Lí Thư gật đầu, việc Cẩm Thư Thanh Liên thay nhau đổi lượt đến đây xem như định ra.

Trương Bá Lâm vội vã nói tin tức này cho Thanh Liên, liền nói dối rằng đi nhà xí, ra ngoài. Lí Thư đang định nhắm mắt ngủ trong chốc lát, Cẩm Thư đi vào, bẩm. “Đại thiếu phu nhân, vừa rồi thiếu phu nhân nói Đại thiếu gia đi giáo huấn Thanh Liên?”.

Lí Thư “Ừ” một tiếng. “Nha đầu kia có chút hỗn xược, bởi vậy ta để Đại thiếu gia đi dạy dỗ nó mấy câu”.

Cẩm Thư nói. “Thanh Liên vừa rồi ở trong khoang thuyền của nô tỳ, nhưng Đại thiếu gia lại không ở đó”.

Lí Thư không để ý, thuận miệng nói. “Hẳn là lúc ngươi đến Đại thiếu gia đã nói xong rồi, đi nơi khác”.

Cẩm Thư lắc đầu, tiến lại gần hai bước. “Nhưng nô tỳ là đi tìm Đại thiếu gia trước, tìm khắp nơi không thấy mới đi tìm Thanh Liên”.

Lông mày Lí Thư khẽ nhếch lên, con thuyền chỉ có bấy nhiêu, Trương Bá Lâm không ở bên ngoài, lại không ở trong khoang, chẳng lẽ nhảy xuống sông?

Cẩm Thư nói tiếp. “Lúc nô tỳ quay về khoang thuyền, cửa khoang đã đóng chặt từ bên trong, gõ một hồi lâu, mở cửa ra lại chỉ có Thanh Liên, Đại thiếu gia vẫn bặt vô âm tín, thật là khiến người ta buồn bực…”.

Lí Thư không đợi Cẩm Thư nói xong, vội vàng ngắt lời. “Nhanh tìm xem Đại thiếu gia bây giờ đang ở đâu, lặng lẽ quan sát là được, chớ quấy nhiễu”.

Không biết vì sao, Cẩm Thư có cảm giác hưng phấn, phải làm rõ chuyện này, vội vàng ra khỏi khoang, cũng không đi nơi khác, lập tức đi hướng khoang thuyền của chính cô ta. Phán đoán của Cẩm Thư thật chuẩn xác, Trương Bá Lâm đang ở trong khoang của cô ta, vừa nói xong tin tức tốt cho Thanh Liên, Thanh Liên cảm tạ, rồi lại cuốn lấy anh ta, lúc này Trương Bá Lâm không dám hành động lần nữa, đẩy cô ra xuống dưới, dỗ. “Một tháng của ta phân nửa đều là của em, gấp gáp cái gì”.

Thanh Liên có chút thất vọng, đành phải nói. “Vậy đêm nay thiếu gia phải giống như ban nãy ấy, đặt em ngay lên tường”.

Trương Bá Lâm cười nói. “Được, được, được, chỉ mong buổi tối Cẩm Thư chớ đến quấy rầy”.

Cẩm Thư đang dán vào cửa nhìn lén, lỗ tai dỏng lên, nghe đến đó, nhịn không được âm thầm cười lạnh, rời khỏi chỗ đó, về bẩm báo với Lí Thư, cũng không quên thêm mắm thêm muối. Cô ta cũng là người có tâm nhãn, lời nói giúp Trương Bá Lâm lau sạch không một vết bẩn, chỉ nói. “Nô tỳ thấy Đại thiếu gia liên tục đẩy ra, nó lại cứ sấn đến quấn lấy”.

Lí Thư nhìn liếc qua Cẩm Thư, hỏi. “Ngươi không cần giải vây cho Đại thiếu gia, nếu Đại thiếu gia không muốn, vì sao phải nói cho Thanh Liên và ngươi cắt lượt thay phiên trực đêm?”.

Cẩm Thư còn chưa biết việc thay phiên trực đêm, nghe vậy càng hận Thanh Liên, nhưng ngoài miệng lại nói. “Việc này nô tỳ nguyện ý, để Thanh Liên hầu hạ Đại thiếu phu nhân, nô tỳ càng lo lắng thêm”.

Lí Thư trong lòng ngập tràn đều là chuyện Trương Bá Lâm và Thanh Liên, lười nghiền ngẫm xem câu này thật tình hay giả ý, sai. “Gọi thím Chân tới đây”.

Cẩm Thư hiểu, đây là đang định đối phó với Thanh Liên, mừng rỡ, vội vâng dạ đi ngay. Không bao lâu sau, thím Chân vội vã đẩy cửa đi vào, hỏi. “Đại thiếu phu nhân lại nôn ọe?”.

Lí Thư lắc đầu, ý bảo thím Chân đóng cửa lại, nói. “Nha đầu Thanh Liên kia muốn lật trời”.

Thím Chân cũng không hỏi lật trời bằng cách nào, chỉ hỏi. “Cho uống thuốc hay bán đi?”.

Lí Thư chậm rãi dùng móng tay vẽ vòng vòng lên bàn, trả lời. “Rốt cuộc nó cũng là nha hoàn nhà họ Lí ta, đổi thành người khác còn không biết thế nào đâu, trước chừa cho nó con đường sống”.

Thím Chân vâng theo, đi đến trước giường, kéo một rương lớn dưới gầm ra, bên trong là một tầng tạp vật, bà dời hết đi, không biết ấn ở đâu, rương tách ra làm hai, thì ra rương có tường kép, một tầng bên ngoài, một tầng bí mật. Phía trong đặt một hộp nhỏ, tinh xảo vô cùng, bà đếm từ tay phải qua tới thứ ba, lấy ra cho Lí Thư nhìn, hỏi ý kiến. “Là cái này đi, nếu nó vẫn không nghe lời, liền dùng cái thứ hai”.

Lí Thư gật đầu, nhắm hai mắt lại. Thím Chân thấy cô vẫn mất hứng, an ủi nói. “Thanh Liên chỉ là đứa nha hoàn thông phòng thôi, lá gan có lớn đến đâu đi nữa cũng không làm ra nổi sự gì, Đại thiếu phu nhân nếu vì chuyện này mà giận hư thân mình, không đáng”.

Lí Thư thở dài. “Ta tức nó làm gì, ta là tức Đại thiếu gia, nếu ý chí Đại thiếu gia kiên định, Thanh Liên làm sao thực hiện được”.

Thím Chân dày dạn kinh nghiệm, tuy chỉ nghe được vài câu cũng đã đoán được đại khái toàn bộ sự tình, cười nói. “Đại thiếu phu nhân thật biết đùa, đàn ông là con mèo nhỏ tham ăn, ngay cả khi không ai dụ dỗ còn phải thường thường ra ngoài trộm một hai, huống chi là chủ động dâng mỡ đến miệng”.

Lí Thư miễn cưỡng cười. “Nếu ta tính tình ghen tị thì Đại thiếu gia như vậy cũng dễ hiểu, đằng này ta đã chủ động nói Đại thiếu gia dời qua bên khoang kia, còn an bài người hầu hạ, Đại thiếu gia lại không thích đường đường chính chính ngoài sáng, cứ phải lén lút, ta không tức giận sao được. Nếu Đại thiếu gia thật muốn Thanh Liên, nói với ta một tiếng là xong, chẳng lẽ ta không cho?”.

Thím Chân cười ra tiếng, thấy Lí Thư bất mãn nhìn mình, vội đến gần ghé tai nói vài câu. Lí Thư nghe xong cũng cười, vỗ bà một cái. “Thím Chân thật là già mà còn không đứng đắn, chẳng lẽ đàn ông thích trộm tình, ta liền…”. Lí Thư xấu hổ không nói hết được, thím Chân tiếp lời. “Đại thiếu phu nhân vì vậy mà thương tâm, tôi còn phải chúc mừng Đại thiếu phu nhân kia”.