Trương Trọng Vi miệng đáp “Thật là ứng phó không nổi” nhưng động tác lại nhanh hơn. Một phen mây mưa qua đi, người thật sự “ứng phó không nổi” ngược lại là Lâm Y.
Hai người vận động quá độ, ngày hôm sau dậy hơi trễ, đợi bọn họ ra khỏi phòng, ngoài sân đã có một chiếc xe lừa kéo chờ sẵn, bên cạnh còn có người đánh xe. Trương Trọng Vi thấy lạ, hỏi Lâm Y. “Nương tử, em mướn xe?”.
Lâm Y lắc đầu, nói. “Không phải em mướn, chờ chúng ta đến hỏi phụ thân mẫu thân xem”.
Hai người vào nhà chính, Dương thị và Trương Đống đang dở khóc dở cười. “Em dâu khó khăn lắm mới hào phóng được một lần, lại không hào phóng đúng lúc, hiện tại chúng ta không tiện chối từ, làm sao cho phải đây?”.
Thì ra sáng hôm nay Phương thị cho chiếc xe đến sân nhà Đại phòng, bảo Dương thị chất hết hành lý tư trang lên, qua hai ngày nữa cả hai nhà đồng loạt xuất phát, nhưng làm vậy quá đông người đi, đi xe chậm chạp lâu đến không nói, nếu trọ ven đường cũng tốn kém không kham nổi. Dương thị liên tục gật đầu. “Chứ còn gì nữa, thật không hiểu Nhị phu nhân nghĩ thế nào?”.
Mấy người còn đang nghi ngờ ý tưởng của Phương thị, cách vách liền vang lên tiếng ồn ào, Thanh Miêu và Lưu Hà chạy ra cửa viện nghe ngóng một lát, quay về kể lại : hóa ra ngoại trừ Phương thị ra không ai chịu ngồi xe, vì thế khắc khẩu với bà ta, Phương thị lại to miệng rằng hai đứa con trai của bà ta đều đậu tiến sĩ, phải ngồi xe ngựa khoe ra cho thiên hạ biết.
Mọi người ở nhà chính nghe xong, thần sắc biến đổi khác nhau, Trương Đống và Dương thị nghe bà ta nói chính mình “có hai đứa con trai”, sa sầm nét mặt, Trương Trọng Vi thì vô cùng xấu hổ, Lâm Y nghe đến chỗ “xe ngựa”, vụng trộm nhìn lại con lừa trong sân, nhịn không được phụt cười.
Dương thị đại khái căm tức cách nói của Phương thị, sai Lưu Hà. “Trả xe lại cho Nhị phu nhân, chúng ta không đi đường bộ chung với bọn họ”.
Trương Trọng Vi bị kẹp giữa hai bên, sợ hai phòng tranh chấp, vội vàng nói. “Để con đi, để con đi”.
Chàng ra sân, gọi người đánh xe dẫn theo xe lừa sang cách vách, khuyên Phương thị. “Ngồi thuyền đỡ vất vả, lại thoải mái nữa, ven đường phong cảnh cũng đẹp, lần trước con và Đại ca vào kinh lẫn quay về đều chưa được ngồi thuyền, đến nay vẫn còn tiếc”.
Phương thị thấy chàng đã dẫn cả xe lừa trả lại, buồn bực nói. “Có phải Đại phu nhân dạy anh đến nói những lời này không?”.
Trương Trọng Vi liên tục nói không phải, nhưng rốt cuộc chột dạ, không biết nên nói tiếp thế nào. Lí Thư cũng muốn ngồi thuyền, liền đụng đụng Trương Bá Lâm, ý bảo anh ta đi hỗ trợ. Trương Bá Lâm nhìn trái nhìn phải, nhanh trí ôm lấy Trương Tuấn Minh từ tay bà vú, trước dạy thằng bé gọi bà nội, sau đó nói với Phương thị. “Mẹ, chúng ta người lớn ngồi xe không có gì, Tuấn Minh còn nhỏ, xóc nảy mệt lắm biết làm sao?”.
Phương thị không muốn, nhưng bị Trương Tuấn Minh ngọt ngào gọi mấy tiếng bà nội làm mềm lòng, thỏa hiệp. “Ta là lo cho cháu nội mà thôi”.
Bà ta đồng ý xong, mọi người chung quanh thở phào nhẹ nhõm, Trương Tuấn Minh là người có công, Trương Bá Lâm tự mình ôm lấy đi ra ngoài chơi đùa, Trương Trọng Vi thì hoan hỉ trở về báo tin.
Lí Thư ra ngoài cửa, sai đầy tớ bốc mấy văn trả phí vất vả cho người đánh xe để ông ta đi, lại sang phía nhà cũ tìm Dương thị và Lâm Y. Dương thị và Lâm Y đang ở nhà chính nghe Trương Trọng Vi báo lại, bàn xem phải vào kinh như thế nào. Lí Thư đứng ở cửa nhìn vài lần, thấy dù Dương thị ở đó nhưng Lâm Y vẫn được ngồi, rất hâm mộ, bản thân cô trước mặt Phương thị từ lúc gả tới nay đều phải đứng hầu.
Lâm Y thấy Lí Thư đến, vội đứng dậy chào, Lí Thư chào lại, đến hành lễ với Dương thị, hỏi. “Cháu dâu đang định sai người ra bờ sông đặt thuyền, bởi vậy đến hỏi một chút, nếu Đại phòng cũng phải đặt không bằng cùng đặt”.
Dương thị vội trả lời. “Đương nhiên là phải đặt rồi, làm phiền cháu dâu hỗ trợ”. Rồi khen ngợi Lí Thư. “Cháu dâu vừa giỏi giang lại hiếu thảo, Nhị phu nhân có phúc quá”.
Lí Thư khiêm tốn đáp vài câu, hỏi Đại phòng có yêu cầu gì về con thuyền không, Dương thị và Lâm Y đều cười. “Không bị thủng là được”.
Lí Thư đang muốn thuê thuyền hạng nhất, nghĩ bụng nếu Nhị phòng ngồi thuyền hạng nhất mà Đại phòng ngồi thuyền hạng bét khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào, vì thế nói. “Cháu dâu định đặt một thuyền hạng nhất, nhưng thuyền này quá lớn, cả nhà chúng cháu không ở hết, hay là Đại phu nhân cùng thuê với Nhị phòng?”.
Dương thị không có tiền, liền hỏi ý Lâm Y, Lâm Y hỏi giá Lí Thư, cảm thấy có thể chi trả được, đáp. “Vậy nhờ phúc của Đại tẩu, nhà chúng ta cũng ở thuyền ấy đi, quen mặt cho tiện”.
Lí Thư vui đùa. “Mọi người bỏ tiền ra, sao có thể nói là nhờ phúc của ta được”. Rồi đề nghị. “Cháu dâu thấy người hầu Đại phòng không nhiều, không bằng cùng chen chúc một chút với người hầu nhà cháu, đỡ tốn thêm tiền?”.
Dương thị và Lâm Y đồng loạt gật. “Tốt lắm, cứ vậy đi”.
Lí Thư thương lượng xong với hai người, về nhà, dặn dò người hầu đi làm việc. “Một thuyền hạng nhất, hai thuyền hạng ba”.
Trương Bá Lâm đang ngồi cạnh đùa với Trương Tuấn Minh, nghe thuyền hạng nhất chỉ một con, liền hỏi. “Cả nhà bá phụ ngồi chung thuyền với chúng ta?”.
Lí Thư gật đầu. “Bọn họ vốn định ngồi thuyền hạng ba, nhưng thiếp thấy không ổn nên khuyên bọn họ cùng ngồi thuyền hạng nhất”.
Trương Bá Lâm khen ngợi nương tử làm việc thỏa đáng, nói. “Nên như thế, chúng ta vốn là người một nhà”.
Lí Thư được khen, cố ý nói. “Thiếp là có tư tâm, quan nhân không hiểu?”.
Trương Bá Lâm ngạc nhiên. “Cái này có gì mà tư tâm?”.
Lí Thư liếc anh ta một cái, đáp. “Nhiều người khoang thuyền ít, hai thông phòng của quan nhân không ở được, đành thiệt thòi bọn họ qua thuyền hạng ba ngồi”.
Trương Bá Lâm muốn ôm nương tử, lại ngại đứa nhỏ đang ngồi trong lòng, buồn cười nói. “Nàng ghen với Thanh Liên thì thôi, sao ngay cả Cẩm Thư nàng cũng ghen, chính nàng đưa Cẩm Thư cho ta ta mới thu, lúc trước nàng chưa mở miệng, ta có từng nhìn Cẩm Thư nhiều một cái ư?”.
Lí Thư sẵng giọng. “Quan nhân nói hay lắm, ta đặc biệt đặc biệt sai Cẩm Thư nhìn chằm chằm quan nhân, kết cục vẫn bị quan nhân dẫn thêm một người về”.
Trương Bá Lâm cười. “Đều là nha hoàn nhà họ Lí, cứ xem như nha hoàn hồi môn của nàng đi”.
Thật là hiểu vợ sao bằng chồng, Lí Thư cũng là nghĩ như thế mới sảng khoái chấp nhận Thanh Liên, chỉ liếc anh ta thêm cái nữa, bế lấy đứa bé đến nựng. Trương Bá Lâm trước khi gặp Lí Thư luôn nghĩ rằng Lí Thư là tiểu thư nhà quan lại, khó chiều, nhưng hiện tại càng lúc càng cảm thấy nương tử của mình tốt hơn phụ nữ nông thôn bình thường rất nhiều, chủ động tặng thông phòng cho anh ta không nói, còn đối xử tốt với con thứ, thường thường ghen tị một chút, thêm tình thú. Anh ta nhìn Lí Thư, càng nhìn càng thấy yêu, lấy cớ đứa nhỏ đói bụng, đẩy Trương Tuấn Minh cho bà vú, xoay người vào nhà đóng cửa ôm lấy Lí Thư, không biết lại làm chuyện gì.
Vì Dương thị không muốn Trương Trọng Vi ở gần Phương thị trên thuyền, Lâm Y liền vâng lời sang nhà mới tìm Lí Thư. Thím Chân đang canh ngoài sân không cho nàng vào, bảo rằng Đại thiếu phu nhân đau đầu đang nghỉ tạm. Lâm Y chẳng nghĩ nhiều, quay lại, không ngờ nghe thấy tiếng Trương Bá Lâm thở dốc trong phòng truyền ra, nàng bây giờ cũng là “người từng trải”, lập tức đoán ra hai người đang làm gì trong phòng, giật thót vội bước nhanh hơn về nhà.
Trương Trọng Vi đang dọn dẹp hành trang, thấy nàng đỏ bừng mặt chạy vào, vội sờ trán nàng, hỏi. “Sao mặt lại đỏ như vậy, có phải bị bệnh rồi không?”.
Lâm Y dụi đầu vào lồng ngực chàng, buồn cười nói. “Hai người thật không hổ là anh em ruột, cách làm việc đều là giống nhau”.
Trương Trọng Vi khó hiểu, vội hỏi duyên cớ. Lâm Y ghé vào tai chàng kể lại chuyện vừa rồi, cười khúc khích. “Thím Chân thật là trung thành, biết được phải canh chừng dùm bọn họ”.
Trương Trọng Vi cũng cười không ngừng, bế Lâm Y lên, nói. “Chúng ta cũng tiến hành thôi”.
Lâm Y cuống quýt giãy dụa. “Không được, bọn họ ban ngày ban mặt như vậy bị em biết được, nếu là chúng ta, không biết sẽ bị ai nghe thấy nữa”.
Trương Trọng Vi đặt nàng lên giường, chạy đến cửa sổ quan sát. “Bên ngoài không có ai cả”.
Lâm Y kiên quyết không theo, đứng lên để ý lại váy áo, đứng trước tủ trang phục đang mở, hỏi. “Không phải đã chuẩn bị xong hành trang rồi sao, chàng còn lật gì trong tủ vậy?”.
Trương Trọng Vi cả người khô nóng, đang khó chịu, ỉu xìu trả lời. “Tìm cái rương”.
Lâm Y nhìn chung quanh, thấy trên giá có bồn nước lạnh, liền cầm khăn nhúng nước lau mặt cho phu quân. “Rương như thế nào?”.
Trương Trọng Vi nhận lấy khăn, lau đại khái mấy lượt trên mặt, oán giận nói. “Em đánh trống lảng”.
Lâm Y liếc chàng, hỏi tiếp. “Có phải đang tìm cái rương sơn đỏ khắc hoa không?”.
Trương Trọng Vi lấy lại tinh thần, vội hỏi. “Em thấy hả, ở đâu vậy?”.
Lâm Y mở thùng quần áo, lấy ra một cái rương nhỏ đặt lên giường, Trương Trọng Vi vội vàng mở ra xem, thấy bên trong vẫn y nguyên mới nhẹ nhàng thở ra. Lâm Y sợ chàng lại làm bậy, đứng xa xa, hỏi. “Nhiều nút thắt như vậy, từ đâu mà có, là tình nhân tặng sao?”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Chính xác là tình nhân tặng, tình nhân của ta nha, tay thì khéo mà đầu óc lại mắc bệnh hay quên, nút thắt do mình kết cũng không nhớ rõ?”.
Lâm Y kinh ngạc. “Của em? Em có kết cho chàng, nhưng không phải đã bán cả rồi sao, tiền cũng đưa cho em”. Nói xong chạy đến lật sổ sách, lật đến một tờ, đưa cho Trương Trọng Vi nhìn. “Chàng xem, em nhớ rõ ràng rành mạch”.
Trương Trọng Vi ngượng ngùng cười. “Nhắc lại mới nhớ ta còn nợ Đại ca năm trăm văn, cũng không biết Đại ca có tính lãi không nữa”.
A? Lâm Y sửng sốt, thì ra toàn bộ nút thắt chàng không bán cái nào, số tiền nàng nhận được là do chàng mượn Trương Bá Lâm.
Trương Trọng Vi thấy nàng ngẩn người, thừa dịp nàng không để ý, đến gần nàng hơn, vừa cẩn thận tiếp cận vừa nói chuyện để phân tán sự chú ý của nàng. “Ta mới không muốn ngoài đường ai ai cũng giắt nút thắt nương tử ta kết, chỉ có thể do một mình ta dùng thôi”.
Lâm Y nhớ lại chuyện cũ trước kia, nhìn một rương nút thắt, cảm động không biết để đâu cho hết, đến lúc hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng lên, phát hiện người vốn dĩ đang ngồi trên giường đã lặng lẽ đến bên cạnh nàng, bàn tay xấu xa bắt đầu leo lên hông nàng, nàng đang xúc động, cũng không đẩy ra, vừa khóc vừa cười đánh vào lồng ngực Trương Trọng Vi, mếu. “Cái gì mà chỉ có mình chàng dùng, em thấy chàng đang đợi hôm nay, lấy nút thắt ra khiến em cảm động, nhân cơ hội làm chuyện xấu”.
Nam và nữ khác biệt, chàng làm nhưng không hề nghĩ nhiều bao nhiêu, bởi vậy lúc Lâm Y khóc vì cảm động, chàng còn đang vội vàng tiến hành vận động đẹp nhất giữa hai con người, Lâm Y giận vừa cào vừa cắn, làm khổ chàng một phen.
Hai ngày sau, con thuyền Lí Thư đặt đã chuẩn bị thỏa đáng, chờ ở bến tàu, đầy tớ Nhị phòng bắt tay vận chuyển hành trang, thuận tiện cũng chuyển luôn số hành trang ít ỏi của Đại phòng nhà họ Trương, khiến cả nhà Đại phòng cảm kích không thôi. Dương thị gọi Điền thị tới, dặn dò tỉ mỉ, lại ra lệnh cho tiểu nha hoàn phải hầu hạ tận tâm, Điền thị nghe xong nước mắt ngắn dài tiễn bọn họ lên xe ra bến tàu.
Bến tàu ven sông đậu ba con thuyền, ở giữa là thuyền hạng nhất cho chủ nhân hai phòng họ Trương ở. Hai con thuyền hạng ba hai bên, một con là để nam đầy tớ ở, một con là để nha hoàn bà tử ở. Phương thị thấy mọi thứ đều ổn thỏa thích đáng, bà ta không có gì nhúng tay vào được, hơi bị mất hứng, nhưng nghĩ đến toàn bộ đều do Lí Thư bỏ tiền ra lại cao hứng lại, hoan hoan hỉ hỉ lên thuyền. Thuyền hạng nhất tổng cộng sáu gian, Đại phòng ở hai gian, vợ chồng Trương Lương và Trương Bá Lâm chiếm hai gian, bà vú trông coi Trương Tuấn Minh chiếm một gian, còn trống một gian. Bình thường ai cũng vậy, đã bỏ tiền ra đương nhiên không thể bỏ trống một gian, vì thế người của hai phòng tập trung lại ở đầu thuyền, vừa ngắm phong cảnh vừa thương lượng nên xử lý gian phòng kia thế nào.
Dương thị nói. “Nhà chúng ta chỉ có hai nha hoàn, ở thuyền hạng ba phía sau là được, gian phòng đó các người xem làm thế nào thì làm”.
Phương thị tuy thích tính kế tiền của Lí Thư, nhưng không thích bị người ta chiếm lợi ích, nghĩ bụng tiền thuê tính theo số gian thuê, nếu Nhị phòng ở nhiều thêm một gian sẽ phải trả thêm tiền, vội xua. “Chúng em cũng không có ai cần ở, để cho Đại tẩu đi”.
Dương thị khó xử. “Nhà chúng ta thật sự không cần”.
Nha hoàn tùy thị dù ban đêm ngủ ở thuyền hạng ba nhưng ban ngày vẫn phải chờ trên thuyền hạng nhất để hầu hạ chủ tử, Phương thị ngoái đầu thấy Lưu Hà, nói luôn. “Sao lại không cần, em thấy để cho nó ở là được”.
Bà ta biết tiết kiệm tiền thuê, đương nhiên Lưu Hà cũng biết, vội chối từ. “Đa tạ Nhị phu nhân quan ái, nhưng nô tỳ có cái tật xấu là buổi tối không ngủ trên thuyền lớn được, mong Nhị phu nhân thông cảm”.
Tật xấu gì mà kì quái vậy, Phương thị ngạc nhiên, nhưng Đại phòng còn một nha hoàn nữa, bà ta không cãi nhau với Lưu Hà, chỉ vào Thanh Miêu. “Vậy để cho nó ở, vừa hay Trương Trọng Vi còn không có thông phòng”.
Mắt Lâm Y lập tức tóe lửa, vội cúi đầu che giấu, ngầm nhéo Trương Trọng Vi một phát thật đau, nghĩ trong đầu : nếu chàng dám đồng ý, ta lập tức đẩy chàng xuống sông Trường Giang, cho chàng tự trôi đến Đông Kinh.
Trương Trọng Vi bị nhéo đau, ai u một tiếng, Phương thị vội thân thiết hỏi. “Làm sao làm sao?”.
Trương Trọng Vi nhận ra là Lâm Y nhéo, lắc đầu nguầy nguậy. “Không sao hết”.
Phương thị lại đinh ninh chàng bị sao, đến đẩy Thanh Miêu. “Còn không mau đỡ Nhị thiếu gia vào phòng nghỉ ngơi”.
Thanh Miêu mơ hồ nghe được các tẩu tử trong thôn nói, phu nhân chính thất dẫn theo nha hoàn hồi môn hơn phẩn nửa đều đưa cho phu quân thu phòng hưởng dụng, lúc ấy Thanh Miêu còn hỏi tại sao, tức phụ ấy liền cười. “Dù gì cũng là người hầu hạ, cho không ai lại chê”.
Thanh Miêu tiến vào nhà họ Trương cùng lúc với Đông Mạch và Như Ngọc, hai người kia đã thành thông phòng, sống cũng chẳng bằng cô, bản thân cô cực không muốn, nhưng không biết thái độ của Lâm Y thế nào, bởi vậy không dám tùy tiện bác bỏ lời của Phương thị, chỉ nhìn thẳng vào Lâm Y.